Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn



Chuyển ngữ:Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Lý Uyển vừa nhìn biểu tình của y thì sao lại không hiểu.

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Trên đường đi mới nhớ tới có thể làm gà xào xả ớt, trong thôn nhà ai nuôi gà nhiều? Nếu không đệ đi mua một con rồi về?"

"Tỷ đi cho. Tức phụ Đại Giang nuôi mười mấy con, hai ngày trước còn thấy nàng bắt mang lên trấn bán, có lẽ vẫn còn, đệ ở nhà trước rửa đồ ăn một chút, tỷ về nấu liền."

Lý Uyển thông báo hai câu liền đi ra ngoài.

Lý Cẩn lấy kẹo mạch nha đã mua ra chia cho hai đứa nhóc, liền vào bếp bận rộn.

Nghiên tỷ ở bên cạnh y một hồi, rồi chạy đi tìm tiểu hồ ly chơi.

Thần ca nhi chạy tới làm trợ thủ cho y, một chút nhặt rau, một chút lại rửa rau. Tuy nhìn nhóc chỉ mới tám tuổi, nhưng hành động lại hết sức nhanh nhẹn, nhóc còn có con mắt để ý, có thể giúp không ít việc.

Nghe tỷ tỷ nói, trước đây mỗi khi ở nhà, đều là Thần ca nhi giúp y.

Lý Cẩn vừa mới bận việc không bao lâu, Lý Uyển đã về.


Nàng mua một hơi ba con gà mẹ, dự định hôm nay giết một con, hai con kia để lại nuôi đẻ trứng ăn.

Đôi mắt Nghiên tỷ đang tối, vừa nhìn thấy gà mẹ liền sáng ngời, vội vã chạy đến gần, tiếng nói hiện ra đầy sự vui vẻ, "Nương, nhà chúng ta cũng nuôi gà sao?"

Khi còn ở Triệu gia thôn, nhà Triệu Hiểu Nguyệt đối diện nhà bọn họ cũng nuôi gà mái, sau đó ấp nở ra gà con.

Nhiệm vụ nuôi gà con liền giao cho Triệu Hiểu Nguyệt, nàng có khí thế rồi, mỗi lần xuất môn đều ngẩng đầu ưỡn ngực, thật kiêu ngạo. Nghiên tỷ tuy rằng không hiểu cái gì gọi là ước ao, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng thả gà con ra kiếm ăn, cũng không nhịn được mà đi theo phía sau mông nàng xem trò vui.

Nghiên tỷ gan lớn, còn dám cầm sâu đút cho gà con ăn.

Thấy nhà mình cũng nuôi gà mái, bé cười đến mặt mày cong cong, chờ gà mái sinh ra gà con, bé cũng có thể mang gà con đi khắp nơi tìm đồ ăn, nghĩ thôi đã thấy vui.

Nghiên tỷ cảm thấy từ khi cữu cữu tỉnh lại, hết thảy mọi chuyện trong nhà đều trở nên tốt vô cùng. Không cần phải nhìn mặt bà nội hung ác kia nữa, cũng không phải bị đói bụng nữa, mỗi ngày còn có bánh ngọt và kẹo ăn.

Cữu cữu rất lợi hại, biết bắt cá biết nấu cơm, mỗi ngày bé đều có thật nhiều đồ ăn ngon, còn có tiểu hồ ly cùng bé chơi.

Nghiên tỷ hạnh phúc cực kỳ, chỉ có điều duy nhất không vui đó là buổi tối lúc ngủ không thấy cha, thế nhưng vừa nghĩ tới ban ngày mỗi ngày cha đều đến cùng bé chơi bé liền vui vẻ ngay. Trước đây cả ngày cha đều lên trấn bán đồ ăn, bé không gặp cha được.

Lý Uyển cũng không biết tiểu tâm tư của Nghiên tỷ.

Trong nhà có dầu ăn, bột ngô mua cũng nhiều, Lý Uyển liền nướng mười mấy cái bánh.

Tiểu hồ ly men theo mùi hương lảo đảo đi tới bên cạnh chân Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi liền lấy bánh mới nướng của tỷ tỷ, bẻ một miếng, đút cho nó, nó nghểnh nghểnh mũi, mở miệng nhỏ nuốt vào.


Trong lúc đang vui vẻ, nhà Mai Chi tỷ tỷ đi tới.

Lý Cẩn liền vội vàng đứng lên, đón bọn họ, "Đại nương, Mai Chi tỷ các ngươi tới rồi, mau vào."

Tức phụ Đại Ngưu liếc mắt liền thấy bên chân y có một tiểu hồ ly toàn thân đỏ rực, đáy mắt nàng chợt lóe một vệt kinh ngạc, "Đây là tiểu hồ ly? Hai ngày trước Hạnh Nhi cùng Lý Lâm vẫn luôn la hét tiểu hồ ly rất đẹp rất đáng yêu, ta còn tưởng bọn nó nói mê sảng chứ, thật sự có tiểu hồ ly nha. Vật này trị giá không ít bạc đi?"

Cái gì cũng có thể dính líu đến bạc, Vương Thụy nhếch miệng, đáy mắt chợt lóe một vệt châm biếm, nhìn thấy Nghiên tỷ trên mặt nó mới có ý cười, giang tay bế tiểu nha đầu lên.

"Nhớ ca ca không?"

Nhìn nó gầy như thế, nhưng khí lực cũng không nhỏ, đem tiểu nha đầu xách lên.

Nghiên tỷ cười khúc khích, mỗi lần cùng nương đến đây thăm cữu cữu, Nghiên tỷ luôn có thể nhìn thấy Vương Thụy, cũng không sợ người lạ, "Ca ca, ngươi mau đến xem tiểu hồ ly của ta."

Nghiên tỷ là đứa trẻ tính tình hoạt bát, cũng hiểu được cái gì là chia sẻ, sau khi dẫn bọn họ đi xem hồ ly xong, còn dẫn bọn họ đi xem mình viết chữ, còn hưng phấn lấy kẹo mạch nha chia cho bọn họ ăn. Lý Lâm cùng Lý Hạnh tính cách cũng cởi mở vô tư, lần trước đã cùng Nghiên tỷ trộn một chỗ, nên mấy đứa trẻ chơi vô cùng vui vẻ.

Nhị Hổ chỉ có một nhi tử là một tiểu ca, gọi là Lý Sâm. Sâm ca nhi so với Nghiên tỷ nhỏ hơn một tuổi, tính tình bé giống mẹ, ngại ngùng vô cùng, vẫn đi theo bên người nương Mai Chi, như cái đuôi nhỏ, có quăng cũng quăng không ra, chỉ dám dùng đôi mắt lén lút nhìn bọn Nghiên tỷ.

Lý Cẩn đùa bé mấy lần, bé xấu hổ lợi hại, đem mặt chôn trong ngực nương Mai Chi, không muốn đi ra.

Nương Mai Chi hiểu rõ tên tiểu tử này nhất, thấy thế không nhịn được cười, "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hay thẹn thùng, thật không biết trưởng thành kết bạn thế nào."

Bà cũng muốn tiến vào bếp hỗ trợ, lại được Lý Uyển khuyên, "Đại nương, nhà bếp nhỏ, ngài đừng vào, ở bên ngoài cùng bọn nhỏ đi. Sâm ca nhi còn nhỏ, cũng không thể rời ngài được."


Nương Mai Chi là người tính tình thẳng thắn, nghe vậy cười cười, "Được, mấy người các ngươi bận đi, những người khác chúng ta chờ một chút há mồm ăn là được."

Lý Cẩn không nhịn được cũng cười.

*

Mai Chi cùng tức phụ Đại Ngưu làm việc đều rất lưu loát, dưới sự hỗ trợ của các nàng, không bao lâu đồ ăn đã nấu xong.

Nhà bếp nhiều người, Lý Cẩn sẽ không chỉ dẫn tỷ tỷ làm gà xào xả ớt.

Cuối cùng Lý Uyển trực tiếp xào xào gà một chút.

Nhìn thấy trong bếp bọn họ nước tương, dấm chua, dầu vừng, cái gì cũng có, đáy mắt tức phụ Đại Ngưu tràn đầy ước ao.

Đại Ngưu cùng Nhị Hổ hết bận việc trên đồng liền trực tiếp đến đây.

Hai người mới vừa thả cái cuốc xuống, Lý Lâm cùng Lý Hạnh liền chạy về phía Đại Ngưu, "Cha, mau nhìn, bọn con hôm nay lại có kẹo ăn."

Đại Ngưu cười ha ha, sờ sờ đầu nhỏ của Lý Hạnh, Lý Lâm cũng không cam lòng yếu thế cũng đưa đầu xuống dưới tay cha cọ cọ, "Con cũng phải sờ."

Nhị Hổ hâm mộ không thôi, quan sát một vòng, rốt cục nhìn thấy Sâm ca nhi trong lồng ngực mẹ hắn, tiểu tử thần sắc ủ rũ, bởi vì có chút sợ người lạ mà trốn trong lồng ngực mẹ hắn không muốn đi ra. Vợ hắn đang ở nhà bếp hỗ trợ, so sánh với đại tỷ cùng tẩu tẩu, rất giống một tiểu bạch thỏ lạc vào đoàn người, sợ hãi cực kỳ.

Đáy mắt Nhị Hổ chợt lóe một vệt ý cười, trước tiền cùng Cẩn ca nhi lên tiếng chào hỏi.

Cơm nước nấu xong, bọn họ trực tiếp lôi hai cái bàn ra sân.

Đám nhỏ một cái, người lớn một cái.


Cơm nước cũng mỹ vị như thế, Lý Uyển còn làm thức ăn ngon sở trường của mình, có thịt hầm rau củ sấy khô*, còn có mầm tỏi xào trứng gà*. Bởi vì có khách, nên nàng cho không ít dầu, làm cho món ăn đã nấu xong vừa đẹp lại vừa ngon.

Tất cả mọi người ăn đến hài lòng.

Ăn cơm xong không lâu, Lý Cẩn mở miệng nói, "Ta lần này sở dĩ tập hợp mọi người lại, chính là muốn nói một chút chuyện làm ăn, ngày hôm qua, ta cùng tỷ tỷ làm thành công mứt trái cây, mứt trái cây chua ngọt ngon miệng, là một nghề kiếm tiền."

"Mấy năm nay, ngoài Mai Chi tỷ, thì đại nương, Đại Ngưu ca, Nhị Hổ ca cũng đã giúp chúng ta không ít việc, ta cùng tỷ tỷ cũng rất cảm tạ mọi người, cho nên muốn mang theo mọi người kiếm bạc. Buổi sáng ta cùng Đại Ngưu tẩu đã đề ra một cách, mọi người giúp ta hái sơn mai, ta chia việc cho mọi người, ta sẽ nói cụ thể một chút."

Đại Ngưu là người đàng hoàng, nghe vậy vội vã nói tiếp, "Cái này có thể không được, nương đám nhỏ có nói qua với ta, hàng xóm láng giềng giúp nhau không phải là chuyện nên làm sao? Sao có thể lấy bạc của các ngươi."

Tức phụ Đại Ngưu dặn đi dặn lại chỉ sợ hắn không đồng ý, không ngờ hắn vẫn là không đồng ý, nàng nhất thời tức đến đau gan.

Hết chương 21 – 10/8/2018

Đã beta – 07/04/2020

_________

*thịt hầm rau củ sấy khô - 梅菜扣肉


//


*mầm tỏi xào trứng gà - 蒜苔炒鸡蛋



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui