*
Khi Lý Cẩn còn đang mơ màng, trong đầu lại tuôn ta từng đoạn ký ức kỳ lạ không thuộc về mình, cha mẹ mất sớm, tiếng gia gia nãi nãi oán hận...
Trí nhớ trước năm tuổi mười phần rõ ràng, dường như chỉ vừa mới phát sinh ngày hôm qua. Nhận lấy một mảnh hỗn độn, cơ hồ không nhớ nổi sự kiện cụ thể đã xảy ra thế nào, chỉ nhớ rõ loại cảm thụ kia, tỷ tỷ ôn nhu che chở, làm cho hắn không nhịn được nhếch miệng cười, nãi nãi lại mang đến cảm giác đau đớn, làm cho hắn càng ngốc nghếch, cứ sống hồ đồ trì độn qua ngày.
Đây là ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Lý Cẩn, trùng tên trùng họ với hắn, nhưng nhỏ hơn vài tuổi.
Trước mắt Lý Cẩn rõ ràng chính là tỷ tỷ Lý Cẩn, là vị tỷ tỷ kia của nguyên chủ, người tỷ tỷ luôn đối xử tốt với tiểu thiếu niên này mười mấy năm như một. Nhớ lại âm thanh trong đầu, Lý Cẩn liền sững sờ.
Đây là hắn đã chết, và được trao cho sinh mệnh mới?
Chẳng lẽ đây là hắn kiếp trước?
Hắn không nhịn được quan sát chung quanh một chút. Giờ khắc này hắn đang ở trong một cái nhà lá, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngoại trừ một cái giường cũng chỉ có một băng ghế bằng ván gỗ, thậm chí ngay cả cái bàn cũng không có.
Thấy đệ đệ sững sờ, chỉ cười chứ không nói, thần sắc Lý Uyển có chút thấp thỏm, "Cẩn ca nhi?"
Thường ngày khi cảm nhận được sự tồn tại của nàng, Cẩn ca nhi cười rất vui vẻ, làm cho tâm tình người ta cũng chuyến biến tốt theo. Cho là đầu hắn bị thương quá nặng, nàng cười cũng không nổi, nước mắt Lý Uyển không nhịn được lại rơi xuống, lần đầu trong đời oán hận trời cao bất công, Cẩn ca nhi của nàng sao lại số khổ như vậy chứ!
Lý Uyển không kìm được nữa thất thanh khóc rống lên.
Hức hức..., trời cao bắt nạt người ta quá!
Cẩn ca nhi của nàng rõ ràng thông minh hơn bất kì ai khác, rõ ràng là người có tiền đồ sáng lạn, lại cố tình... Hu hu hu, Lý Uyển khóc cơ hồ không dừng lại được.
Lý Cẩn nhìn nàng khóc mà bối rối, đáy lòng nổi lên chua xót khó giải thích. Khi còn bé, hắn cũng có người chị gái, khi hắn năm tuổi, Xuyên thị đã xảy ra động đất, chị gái của hắn cùng ba ba bị xà ngang rơi xuống đè chết ngay tại chỗ, hắn cùng mẹ bị chôn ở dưới đáy phòng.
Sau đó cũng chỉ có hắn được cứu.
Nếu như chị gái còn tại thế, nhất định cũng ôn nhu tình cảm như nàng đi? Cô gái trước mặt da dẻ trắng trẻo, mặt mày thanh thiển, dáng vẻ nghiêm túc, bên trong dung nhan mang theo hình bóng của chị gái.
Trong lòng Lý Cẩn ấm áp, không nhịn được hô một tiếng "tỷ".
Một tiếng kêu "tỷ" này vô cùng khàn.
Lý Uyển đột nhiên ngừng tiếng khóc, sững sờ nhìn Cẩn ca nhi, sau khi phản ứng lại, đáy mắt tràn ra vẻ vui mừng như điên.
Nàng đột nhiên nhớ lại lời đại sư nói, nàng cảm thấy Cẩn ca nhi là người có phúc khí. Thật ra biến hóa long trời lở đất đối với Lý Uyển cũng không hiếm lạ, nàng chỉ quan tâm đệ đệ của nàng.
Cẩn ca nhi khỏe rồi? Nàng không nghe lầm chứ?
Lý Uyển lo lắng nắm chặt tay Lý Cẩn, "Cẩn ca nhi nhận ra tỷ? Lại gọi một lần nữa, để tỷ nghe một chút."
Rõ ràng bị một cô gái xa lạ cầm tay, thì phải cảm thấy không tự nhiên, nhưng Lý Cẩn lại chỉ cảm thấy đối phương rất thân thiết.
Nhìn nàng mơ hồ lộ ra dáng vẻ mà mình quen biết, Lý Cẩn chỉ cảm thấy cả trái tim nóng lên. Nhất định là trời xanh cảm thấy đời hắn quá mức bi kịch, niệm tình hắn cứu người, nên trả tỷ tỷ lại cho hắn. Lý Cẩn nhịn không được cười cười, lại gọi một tiếng "tỷ".
Dáng vẻ hắn vốn rất dễ nhìn, trước đây ngây ngốc, cũng khiến người ta không nhịn được liền nhìn thêm vài lần, vào lúc này đã khôi phục bình thường, lại nở một nụ cười như vậy, Lý Uyển chỉ cảm thấy chóng mặt.
Trời ạ, đệ đệ nàng thật sự khỏe rồi!
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"
Đang nói chuyện, một hàng tiếng ục ục vang lên, bụng không chịu được cô đơn.
Thần sắc Lý Cẩn lúng túng, sờ sờ chóp mũi.
Đáy mắt Lý Uyển chợt lóe lên ý cười, Cẩn ca nhi ngủ mê man năm ngày, chỉ đút cho hắn ít nước với nước cơm, cũng đã sớm đói bụng rồi. Lý Uyển vội vã đứng lên, ôn hòa nói: "Tỷ tỷ đi làm cơm, đệ trước tiên nghỉ ngơi thật tốt."
Bé ngoan Lý Cẩn gật đầu.
Lý Uyển cong cong môi, tảng đá lớn áp trên ngực hơn mười năm qua lặng yên rời đi, cả người nàng đều thoải mái hơn.
Mới vừa đi ra ngoài, Mai Chi lại tới, "Cẩn ca nhi đã tỉnh?"
Giọng Lý Uyển luôn luôn ôn hòa lộ ra một hơi thở nhẹ nhàng, "Tỉnh rồi, lần này bị thương, Cẩn ca nhi đã bình phục hoàn toàn, đầu cũng tỉnh táo rồi!"
Mai Chi mừng rỡ không thôi, thăm dò thử gọi một tiếng "Cẩn ca nhi".
Lý Cẩn cười gật gật đầu, nhìn Lý Uyển liếc mắt một cái, ánh mắt này mang theo dò hỏi, làm đáy lòng Lý Uyển bỗng nổi lên chút sung sướng khó hiểu.
"Đây là Mai Chi tỷ."
Trước đây hắn ở Kim Lâm thành, sau khi cha bị giáng chức mới trở về nông thôn. Ký ức trong đầu Lý Cẩn trước năm tuổi, còn nhớ được sau khi trở về nông thôn, cửa đối diện có Mai Chi tỷ tỷ là người rất tốt, thường cho hắn trái cây trên núi.
"Đệ nhớ khi còn bé Mai Chi tỷ tỷ đã cho đệ một hòn đá đặc biệt đẹp."
Bởi vì quanh năm không mở miệng nói chuyện, tiếng nói Lý Cẩn vô vùng khàn khàn. Dù âm thanh có chút khó nghe, nhưng hai người nghe thấy lại vô cùng mừng rỡ.
Sự việc khi còn bé đều nhớ cả, Cẩn ca nhi đã hoàn toàn hồi phục rồi.
Mai Chi cười nói: "Ta biết từ nhỏ Cẩn ca nhi đã thông minh, trí nhớ lại tốt như vậy. Khoan hãy nói chuyện, hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
Mai Chi là người tính tình thẳng thắn, nàng mới đi ra ngoài lượn một vòng, người thôn Trúc Khê đều biết Cẩn ca nhi đã tỉnh. Đây thật là một chuyện tốt lớn, nếu biết đập đầu vào đá sẽ làm đầu hồi phục lại, sớm biết vậy đã bảo hắn đập rồi, Uyển tỷ những năm nay cũng không dễ dàng.
Không ít người kéo nàng hỏi, "Thật sự hồi phục?"
Được câu trả lời khẳng định, khó tránh khỏi cảm thán một câu, "Hồi phục là tốt rồi, hôm trước nghe thấy tiếng khóc ta còn tưởng rằng Cẩn ca nhi xém chút không xong rồi, chuyện này không ổn chút nào, hai chị em bọn hắn cũng không dễ dàng."
"Cẩn ca nhi xinh đẹp, nay đã khỏe, khẳng định có không ít nhà nguyện ý thú hắn, cuộc sống khổ cực xem như là chấm dứt."
Bất quá tiểu ca không dễ sinh sản như nữ nhân, dường như người nông gia càng muốn nhi tử thú tức phụ có năng lực khai chi tán diệp trong nhà, mà tiểu ca cũng không quý hiếm, có không ít tiểu ca không được gả cho nhà tốt, cuối cùng chỉ có thể tùy tùy tiện tiện gả đi.
Đương nhiên cũng có người gả tốt, Vương Tiểu Miêu thôn kế bên vì xinh đẹp mà được gả cho thợ săn. Dưới cái nhìn của họ, Cẩn ca nhi xinh đẹp hơn Vương Tiểu Miêu nhiều, nhất định có thể gả cho nhà càng tốt đẹp hơn.
"Đúng vậy, mười dặm tám thôn cũng không có tiểu ca nào xinh đẹp như Cẩn ca nhi."
Lý Cẩn cũng không biết, việc hắn tỉnh lại trong nháy mắt đã truyền ra toàn bộ Trúc Khê thôn. Thừa dịp Lý Uyển đi làm cơm, Lý Cẩn xuống giường. Nằm trên giường đã bốn năm ngày, vừa đi ra, cả người vô cùng bủn rủn, cũng may hắn chỉ là bị đập đầu một chút, thân thể cũng không quá đáng lo. Trước đó sở dĩ bị sốt, cũng chỉ là do mắc mưa.
Đại khái do quá đói bụng, dạ dày có chút co giật, Lý Cẩn nhịn đau, ra ngoài nhà tranh.
Lý Cẩn lúc này mới phát hiện, nhà chính tổng cộng có ba gian phòng, hắn trụ ở gian phía đông, nhà chính bên phải, còn có một gian nhà tranh nhỏ, tỷ tỷ Lý Uyển của hắn chính là ở trong đó thổi cơm. Gian nhà này chính này là nhà bếp Lý gia, bởi vì vừa được Lý Uyển dọn dẹp qua, cũng khá sạch sẽ.
Trong phòng bếp đồng dạng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy toàn bộ, bên kệ bếp có một lu nước, trên bàn gỗ có một túi gạo nhỏ, hai cái bát sứ bị mẻ, đồ vật ít đến đáng thương.
Lý Cẩn mê man mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều ăn hai chén cháo nhỏ cơ hồ không thấy được hạt gạo. Lúc này, nàng lại xúc một lượng gạo lớn cho vào trong nồi.
Thấy Lý Cẩn đi vào, nàng vội vã lau lau mồ hôi trên trán, "Ở đây nóng, đệ nhanh vào phòng chờ."
"Đệ xem một chút có cần hỗ trợ hay không."
Đệ đệ tri kỷ như thế, đáy lòng Lý Uyển đương nhiên cảm thấy vui mừng, "Đệ vừa mới tỉnh, hỗ trợ cái gì, nhanh vào phòng đi, đợi lát nữa là có thể ăn."
Lý Cẩn bị Lý Uyển đuổi ra khỏi nhà bếp, lúc này trong lòng mới thoải mái đánh giá chung quanh một chút. Phía trước nhà tranh còn có một khu nhà nhỏ, trong sân dạt dào màu xanh biếc, trồng chút dưa chuột cùng vài món đồ ăn có thể ăn sống. Đây là Lý Uyển sợ hắn bị đói, cố ý để lại cho hắn, để cho hắn đói thì ăn lót dạ.
Tiện như vậy, Lý Cẩn cũng không khách khí, trực tiếp hái hai trái dưa chuột.
Lý Uyển nhìn thấy không nhịn được cười cong mắt.
Lý Cẩn rửa sạch, đem một trái vào cho Lý Uyển, "Tỷ tỷ cũng ăn."
"Được, tỷ cũng ăn, Cẩn ca nhi của chúng ta thật sự lớn rồi."
Lý Uyển cầm dưa chuột trong tay, cảm thấy bồi hồi, có trời mới biết nàng đã trông mong ngày này bao lâu rồi, cũng may trời xanh có mắt, Cẩn ca nhi rốt cục hồi phục!
Bát cháo rất nhanh đã nấu xong.
Hai cái bát, một cái đều là nước cháo, một cái đều là gạo. Lý Uyển bưng bát nước cháo lên uống một hớp, bảo Lý Cẩn, "Ngây ngốc làm gì, nhanh ăn đi."
Đáy lòng Lý Cẩn cảm giác vô cùng khó chịu.
Chờ dưỡng thân thể khỏe, hắn phải nghĩ một biện pháp kiếm ít tiền mới được, nhất định phải cho tỷ tỷ một cuộc sống tốt.
Trải qua nửa ngày, bên trong tiểu nhà tranh rất náo nhiệt, mấy người có quan hệ tốt với Lý Uyển đều tới, trong tay đều cầm theo đồ, tức phụ* Nhị Hổ còn mang mấy quả trứng gà đến, nói là để cho Cẩn ca nhi bồi bổ thân thể.
*tức phụ = vợ
Lý Uyển cảm kích không thôi.
Người đến thăm cũng không tệ, mắt nhìn chằm chằm Lý Cẩn, thấy hắn thật sự khỏe lại, cảm thấy vừa vui mừng vừa mới mẻ.
*
Người nông gia thiếu giải trí, hết bận việc nhà nông thì các tẩu tẩu đại nương liền thích ngồi dưới tàng cây hóng gió. Đại thụ rậm rạp che kín bầu trời, gió từ xa xa thổi đến, thổi tan không ít cái khô nóng của mùa hạ, các nàng một bên hóng gió một bên làm việc nhà, cũng không tệ.
Thời điểm nãi nãi Lý Cẩn, Lý lão thái, đi ra giặt quần áo, mơ hồ nghe được một câu, Cẩn ca nhi ra sao, bởi vì ở cách xa mà bà nghe cũng không chân thực. Hai ngày trước, lại nghe Lý Uyển luôn trông coi cái tên nghiệp chướng kia, ngay cả phu gia cũng không về, thật chưa từng thấy nhà nào có nữ nhân như nó!
*phu gia: nhà chồng
Nói ra lại ném đi mặt mũi Lý gia bọn họ.
Thấy tất cả mọi người đang bàn luận về Cẩn ca nhi, cho là Lý Cẩn rốt cuộc không chịu được nữa, đã không còn. Cơn giận trong ngực Lý lão thái tản đi không ít, cả người cũng nhanh nhẹn lên, bà năm nay bất quá chỉ năm mươi mấy tuổi, thân thể rất cường tráng, đi đường đến uy vũ sinh uy.
Nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Lão thái thái, ánh mắt Trương đại nương lộ ra ý tứ sâu xa, chỉ sợ là lão bất tử kia còn chưa biết tôn tử bà ta đã khôi phục bình thường đi? Nếu không sao bà ta có thể cười được?
Trương đại nương nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, "Ai nha, tẩu tẩu Lý gia đi giặt quần áo sao? Lần này nhà các ngươi có chuyện tốt nha."
Nhà hai người bọn họ gần nhau, ngày thường cũng không ít lần nghe thấy Lý lão thái nguyền rủa Cẩn ca nhi. Vừa nghĩ tới Cẩn ca nhi có thể tỉnh lại khẳng định làm cho bà ta có thể thêm không ít bực bội bà liền cảm thấy vui sướng!
Hết chương 2 (beta) - 26/03/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...