Tiểu Phú Bà

Chu Mộ Tu chiều nay nửa vui nửa sầu, vui vì rốt cuộc không cần làm tình nhân ngầm nữa, còn sầu vì đêm nay mép giường của người đẹp có khi cũng không được đụng đến.

Năm phút trước, anh cũng đã từ trên lầu xuống vừa đi vừa suy nghĩ, anh đến bàn trà ở lầu một nghỉ ngơi, chờ người xuống để giải thích.

Nhân viên lễ tân thấy ông chủ một mình ngồi một góc, lại hỏi: “Chu tổng, anh có cần một tách trà không ạ?”

Chu Mộ Tu cầm tạp chí trên bàn xem, thất thần mà nói: “Cô bận gì thì cứ làm đi, tôi ngồi một lát sẽ đi ngay.”

Nhân viên lễ tân nhìn trộm gương mặt anh tuấn của Tiểu Chu tổng, trong lòng ai thán, Bộ Hành kia thật tốt số!

Trong chốc lát, đến giờ tan tầm người người từ thang máy ra tới.

Vừa rời văn phòng, bốn phía đều nói chuyện với nhau về tin đồn ngày hôm nay, truyền ra âm thanh ồn ào mà hưng phấn.

“Bộ Hành kia không biết là người thế nào, trông cũng không đẹp lắm!”

“Thế mà còn không xinh đẹp sao? Tôi cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp. Nhìn quần áo ngày thường cô ấy mặc hẳn là con nhà có điều kiện.”

“Ai biết được! Nói không chừng sau khi theo Tiểu Chu tổng, mới có tiền mua những thứ đó ấy.”

“Nhưng Tiểu Chu tổng có lẽ rất thích cô ta, không thương tiếc triệt Từ Giai, đưa cô ấy lên làm chủ nhiệm thiết kế.”

Một lượt người từ thang máy nữa ra tới, Tưởng Dung đi phía sau nghe toàn bộ câu chuyện nhịn không được, châm biếm mà nói: “Các cô đứng lại! Bộ Hành với tôi là bạn học, bản thân cô ấy là người có tiền, nhà cô ấy có nhà xưởng, có nhiều bất động sản cùng cửa hàng ở ngay mặt tiền, chẳng qua người ta không thích thể hiện mà thôi!”


Thật ra Tưởng Dung cũng không rõ tài sản Bộ Hành có bao nhiêu, chỉ là thấy bạn tốt bị người ta nói xấu, cố ý khoa trương mà nói.

Mấy người lúc trước không nói gì, thần sắc xấu hổ chỉ biết đứng nhìn.

Tưởng Dung xoa eo, lòng đầy căm phẫn, “Hơn nữa, thừa nhận người khác ưu tú khó như vậy sao? Từ Giai gây ra việc sai lầm trọng đại nên bị sa thải, Bộ Hành xông ra cứu nguy nên được thăng chức, thì có vấn đề gì không?”

Bên cạnh có người pha trò, “Ôi thôi đừng nói nữa, đi nhanh đi, không lại lỡ mất chuyến tàu điện ngầm bây giờ!”

Mọi người vội vàng bước nhanh chân hơn, trong đó có người nhỏ giọng nói thầm, “Cô ta là ai vậy? Diễu võ dương oai!”

“Là bạn gái của Âu Dương ở phòng kinh doanh, thôi đừng nói nữa, coi chừng người ta lại đi mách lại thì rách việc!”

Tưởng Dung nhìn vài người rời đi, không vui vẻ mà mắng một câu, “Mấy bà lưỡi dài!”

Cô lấy ra di động, vừa nói vừa đi đến bàn trà, “Bộ Hành, tớ đang ngồi ở tầng một rồi, cậu nhanh lên nhé!”

Buông di động, cô ngây ngẩn cả người, “Chu tổng!”

Chu Mộ Tu buông tạp chí, khẽ gật đầu, lịch sự mà nói: “Ngồi đi.”

Tưởng Dung có chút thụ sủng nhược kinh, “Anh nãy giờ ngồi đây sao?”


Không chờ Chu Mộ Tu trả lời, WeChat Tưởng Dung vang lên, cô ấn mở tin nhắn bằng giọng nói, truyền đến giọng nói Bộ Hành: “Biết rồi, cô bé!”

Chu Mộ Tu nghe thanh âm này không biết như thế nào liền có mùi vị gì đó, với anh cô hiếm khi dùng ngữ điệu thân mật như vậy để nói chuyện. Lại nhìn Tưởng Dung, trong lòng liền có điểm khó chịu.

Giọng nói hạ xuống vài phần, lạnh lùng hỏi: “Cô có hẹn với Bộ Hành à?”

Tưởng Dung trong lòng buồn bực, rõ ràng vẻ mặt vừa rồi còn ôn hòa, như thế nào bây giờ lại có vẻ như người khác đừng có mà đụng vào thế không biết?

Cô đâu có biết tâm tư của Chu Mộ Tu, cười hì hì trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi hẹn nhau cùng ăn cơm.”

Chu Mộ Tu lại hỏi: “Cô với Bộ Hành là bạn học à?”

“Không chỉ là bạn học, tôi còn là bạn tốt nhất ở Tô Thành của cô ấy, lúc trước tôi là tôi xui cô ấy tới Trác Chu làm việc.”

Tưởng Dung khoe khoang.

Chu Mộ Tu cảm thấy hứng thú, buông tạp chí trong tay hỏi: “Thế lúc trước là như thế nào? Trước khi cô ấy tới Trác Chu cô ấy đang làm cái gì?”

Đối mặt với Tiểu Chu tổng, Tưởng Dung biết gì nói hết.

Vì thế, hai người thực sự đang nói chuyện với nhau.


Trên tầng Bộ Hành lấy túi bước nhanh về hướng thang máy, đuổi kịp cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại.

Người đứng cạnh cửa thấy cô tiến vào, thần sắc thay đổi, khách khí mà đứng lùi sang bên cạnh.

Bộ Hành thấy đều là người của Sula, lễ phép gật đầu.

Mọi người hôm nay đối với cô đều lịch sự khác thường, có một nữ đồng nghiệp cảm thấy hứng thú hỏi: “Chủ nhiệm Bộ, tôi lần trước đã muốn hỏi, cô chăm sóc tóc ở đâu vậy? Nhìn thật khỏe mạnh lại còn bóng nữa!”

Lập tức có người phụ họa, “Đúng vậy, có khi còn có thể đi quảng cáo dầu gội.”

Bộ Hành cười cười, “Chắc là do di truyền đấy! Tóc mẹ tôi cũng rất đẹp. À, Hạ Nghiên, cô mang cái mũ dạ nhỏ thật đẹp, tôi trước đây ở cửa hàng “Chu” cũng đã nhìn thấy nó, nhưng cảm thấy nó không hợp với tôi, nên không dám mua.”

Hạ Nghiên là người đầu tiên khen tóc Bộ Hành, thấy Bộ Hành nói như vậy có chút thụ sủng nhược kinh, tăng thêm vài phần thiện cảm đối với cô.

Vui vẻ mà nói: “Mặt cô nhỏ như vậy, đội lên khẳng định cũng rất đẹp đấy!”

Kiều Mỹ Lâm vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên cười có chút khó hiểu, “Bộ Hành, cô thật là người làm cho người khác phải ấn tượng về cô.”

Bộ Hành hơi hơi nghiêng mặt về phía Kiều Mỹ Lâm, “Cảm ơn đã khích lệ, tôi cảm thấy chính mình còn chưa được ưu tú, vẫn cần phải nỗ lực thêm, sau này sẽ phải học tập chủ nhiệm Kiều nhiều nhiều.”

Mỗi người trong thang máy đều hiểu Kiều Mỹ Lâm ý chỉ tin đồn hôm nay có quan hệ với Tiểu Chu tổng, Bộ Hành lại tự tin bình tĩnh mà nói đến chuyện công việc, làm người khác không biết phản bác thế nào.

Cửa thang máy mở ra.

Kiều Mỹ Lâm lại hỏi thêm: “Cô và Tiểu Chu tổng đang có tình cảm yêu đương thật à?”

Bộ Hành cũng không ghét Kiều Mỹ Lâm, ngược lại cũng có chút thiện cảm với cô ta. Cô ta không giống Từ Giai, có tài có năng lực, lại không thích làm bộ làm tịch sau lưng, giống như trong buổi họp thường niên cuối năm cô ấy yêu cầu được ôm Chu Mộ Tu, nói chuyện và việc làm đều quang minh lỗi lạc, ngay cả ái mộ Chu Mộ Tu cũng quang minh chính đại.


Bộ Hành chỉ có chút không hiểu về cái gọi là “Yêu đương”, cô cũng không thể xác định mối quan hệ của cô và Chu Mộ Tu có phải “Yêu đương” hay không. Cô suy nghĩ một chút, rất thành thật trả lời: “Chúng tôi đang sống chung.”

Có người ấn nút để mở cửa, không ai bước ra bên ngoài.

Thang máy im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở, có người vội vàng che miệng, có người khiếp sợ nuốt nước miếng. Có người công khai và cũng có người mờ ám nhìn về phía Bộ Hành, thấy biểu hiện của cô thản nhiên, không có chút gì khoe khoang, giống như vừa rồi đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của Kiều Mỹ Lâm.

Bộ Hành thấy không ai đi ra ngoài, cô đi ra trước, mọi người cũng lần lượt ra theo sau. Kiều Mỹ Lâm gọi Bộ Hành, đôi mắt nhìn mặt cô, “Cô thú vị hơn nhiều so với Từ Giai.”

Bộ Hành thần sắc tự nhiên mà nhìn lại cô ta, “Cô cũng thế.”

Kiều Mỹ Lâm bỗng nhiên mỉm cười, Bộ Hành cũng nhẹ nhàng cong khóe miệng lên. Hai người dường như có thiện cảm với nhau hơn.

Mọi người đi về hướng đại sảnh.

“Bộ Hành!”

Bộ Hành bước chân hơi chậm lại, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kia, Tưởng Dung đang ngồi bên bàn trà vẫy tay với cô.

Mọi người cũng theo hướng đó nhìn, đột nhiên phát hiện Chu Mộ Tu cũng đang ở đó, trong lòng hiểu mà không nói ra chỉ nhìn nhau, Tiểu Chu tổng ở đây chờ Bộ Hành không có ý ghét bỏ hay phủ nhận tin đồn.

Bộ Hành xoay mặt gật đầu với Kiều Mỹ Lâm ý chào, xoay người đi đến bàn trà.

Kiều Mỹ Lâm nhìn sang phía bên kia, hơi hơi cười khổ, hướng nhanh về phía cửa.

Bộ Hành kéo Tưởng Dung, “Đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui