Tiểu Phú Bà

Bộ Hành đuổi theo phía sau, nhỏ giọng kêu, “Đi cửa sau!”

Chu Mộ Tu đã đi qua văn phòng đầu tiên, ngồi bên trong là giám đốc Kim của trung tâm thiết kế và Tô Mạn Lệ, hai người đang nói chuyện gì đó.

Giám đốc Kim chỉ nhìn thấy một bóng đen lớn đi qua cửa, trong chớp mắt, ngạc nhiên, “Vừa rồi là… Chu tổng sao?”

Tô Mạn Lệ quay đầu lại, người đi qua rất nhanh nên cô cũng không biết chuyện gì. Trong lòng lấy làm lạ, Chu tổng đi nhanh qua cửa như vậy, có chuyện gì mà đi đến trung tâm thiết kế lại không dừng ở đây?

Giây tiếp theo, Bộ Hành cũng gõ cửa đi qua.

Tô Mạn Lệ mắt sáng lên, đứng dậy, “Chuyện vừa rồi cứ như vậy nhé, tôi đi trước đây.”

Chu Mộ Tu đi đến trước cửa phòng thiết kế, thiếu chút nữa là bước thẳng vào, cẩn thận quay đầu nhìn thì thấy Bộ Hành đi vào cửa sau.

Bộ Hành vội vàng đi qua cửa, chỉ nghe có người đang hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”

Đi qua đoạn dài hành lang, Chu Mộ Tu quẹo phải đi vào phòng thiết kế bằng cửa sau. 

Còn vài phút nữa đến giờ tan tầm, mọi người đều bắt đầu uống trà, ngắm cá, nói chuyện phiếm. Bầu không khí đang nhẹ nhàng, thấy cửa sau tiến vào một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đáng lẽ không nên xuất hiện ở chỗ này, đi ngang qua tổ thiết kế, dừng lại ở Bella.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tôn Hiểu Hiểu đang pha trà, lúc quay mặt lại có người chặn đường, thấy xách theo tài liệu còn tưởng rằng là người mua sắm hay là người của phòng bên kia, không khách khí mà nói: “Thật ngại quá, làm ơn tránh đường!”

Chu Mộ Tu quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đi vào trong.

Tôn Hiểu Hiểu che miệng, hoảng sợ mà kêu: “Chu…… Chu tổng!”

Tiếp theo Bộ Hành cũng từ sau theo vào, chỉ vào bàn bên cạnh bàn của cô, thuận miệng liền nói: “Đặt ở dưới đất này đi.”

Chu Mộ Tu quả nhiên làm theo.

Đây là tình huống như thế nào?

Mọi người nhìn nhau, tiếp theo mọi ánh mắt đổ dồn trên người Bộ Hành.

Tô Mạn Lệ lúc này cũng lại đây.

Câu đầu tiên cô nói: “Bộ Hành! Em đã về!”

Bộ Hành thần sắc bình tĩnh tự nhiên, “Vừa rồi lúc ở cửa thang máy em gặp được Chu tổng, Chu tổng rất lịch sự mà giúp em mang vật liệu lại đây.”

Ngay sau đó xoay mặt nhìn Chu Mộ Tu nói: “Cảm ơn Chu tổng!”

Tô Mạn Lệ lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của Chu Mộ Tu, mỉm cười, “Chu tổng luôn luôn quan tâm đến cấp dưới!”


Chu Mộ Tu chưa nói gì, nhìn về phía Tô Mạn Lệ, “Kim Võ Dương có ở đây không?”

Tô Mạn Lệ vội trả lời: “Kim tổng ở trong.”

Chu Mộ Tu khẽ gật đầu, xoay người rời đi, như thể việc chính là muốn đi tìm giám đốc Kim, hành động vừa rồi chỉ là thuận tay giúp đỡ. Đồng nghiệp đều tin vào lý do thoái thác của Bộ Hành, nếu không còn có thể có lý do khác sao?

Tuy điều kiện của Bộ Hành không kém, nhưng cô ấy chỉ làm ở vị trí trợ lý thiết kế nhỏ nhoi, có thế nào cũng sẽ không cùng Tiểu Chu tổng quyền cao chức trọng thế chứ, nói Tiểu Chu tổng cùng với Kiều Mỹ Lâm ở tổ bên kia còn có thể tin tưởng hơn một ít.

Chu Mộ Tu nói chuyện với Kim Võ Dương một lúc, rồi trở lại văn phòng của mình ở tầng cao nhất, ngồi ở ghế bình tĩnh suy nghĩ. Đã qua giờ tan tầm hai mươi phút, anh nhắn WeChat cho cô: Buổi tối anh có việc.

Không chần chờ, anh cầm áo khoác đi ra ngoài cửa.

Tiểu Lý, người không xuất hiện hôm nay, đang lo sợ bất an đứng chờ ở ngoài cửa. Chu Mộ Tu dừng lại, liếc anh ta một cái, ngữ khí lạnh lùng: “Cậu nghĩ cậu là lái xe của Chu gia hay là lái xe cho tôi, cậu suy nghĩ cho kỹ.”

Tiểu Lý trong lòng kêu khổ, nhưng cũng biết nói lần này do ý chí không kiên định, không quản được miệng mình, vội tỏ thái độ, “Lái xe cho anh ạ!”

Chu Mộ Tu đi nhanh về phía trước, vẫn lạnh lùng nói: “Phạt một tháng tiền lương. Đi Huệ Ninh.”

Tiểu Lý sờ sờ mồ hôi trên đầu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Chu Mộ Tu đến Trác gia lúc bảy giờ kém.

Trác lão gia nay đã 79 tuổi đang đeo kính đọc sách ở thư phòng.

Trác Nghiêu một giờ trước đã từ nơi này rời đi.

Lão quản gia cố ý nói to để bên trong có thể nghe được, “Mộ Tu tới rồi đấy à? Con đã ăn cơm chưa? Hay đi ăn cơm trước đi đã!”

“Cảm ơn chú Chung, ông ngoại con đâu ạ?”

Chỉ nghe thư phòng truyền đến giọng nói trầm trầm: “Đói một chút cũng không có gì quan trọng, bảo nó vào đây!”

Chú Chung làm tư thế mời, thấp giọng nói: “Phu nhân cũng ở đây ăn cơm chiều rồi mới đi.”

Chu Mộ Tu gật đầu, đi vào thư phòng.

“Ông ngoại!” Đóng cửa lại, Chu Mộ Tu cung kính đứng ở một bên.

Trác Khánh Uy vẫn nhìn sách trong tay như cũ, trầm giọng nói: “Ngồi đi.”

Chu Mộ Tu theo lời ngồi đối diện với ông.

Chú Chung đã nấu một ấm trà trước đó, mang hai tách trà bạch ngọc tới cho hai người.


Trác Khánh Uy buông sách, phất tay, “Để Mộ Tu!”

Chú Chung nghe nói vậy nên lui ra.

Chu Mộ Tu đứng dậy châm trà cho ông ngoại, sau đó cũng rót cho mình.

Trác Khánh Uy tinh tế phẩm trà, nhắm mắt cảm nhận dư vị.

Chu Mộ Tu cũng không nóng vội, chậm rãi uống một ngụm trà, nói chậm: “Động Đình Bích Loa Xuân.”

Trác Khánh Uy bên miệng lộ ra ý cười, trong mắt tán thưởng, “Miệng con thật lợi hại!”

Không khí này, hai ông cháu thật giống như đang phẩm trà.

Uống được ba tách, Trác Khánh Uy không nhẫn nại nữa, giương mắt nhìn anh, “Có gì thì nói đi.”

Chu Mộ Tu buông trà, nói thẳng, “Từ Giai không phải lựa chọn của con.”

“Sao lại nói vậy?”

“Cô ta là người ngang bướng, tình khí nhỏ mọn, không hợp với con. Ông ngoại, ông nhẫn tâm nhìn con có cuộc hôn nhân không mỹ mãn sao?”

“Từ gia nói, sau khi cưới nếu con có yêu thích ai bên ngoài, bọn họ sẽ không can thiệp.”

Chu Mộ Tu cười nhạo, “Xem ra điều này đã trở thành phong tục của nhà họ Từ!”

“Con có ý gì?”

“Từ lão gia thì con không biết nhiều về ông ấy, còn Từ Chính Vi năm nay cũng khoảng năm mươi tuổi có phải không ạ? Chính con nghe nói ông ta có tình nhân bên ngoài, không những thế lại còn có bụng bầu năm sáu tháng. Người như vậy có thể làm bố vợ con sao?”

Chu Mộ Tu vuốt tách ngọc trong tay, nói chậm: “Chu gia và Trác gia đều không có ai như vậy.”

Trong lòng Trác Uy cũng đang mắng, Từ gia thế hệ sau không bằng thế hệ trước, lão Từ giáo dục con cái bản lĩnh thật tệ.

Ông ngoại dựa lưng vào ghế, trầm ngâm nói: “Chuyện này ông thật sự không biết. Con yên tâm, nếu muốn trở thành thông gia, ông nhất định bảo lão Từ dạy dỗ con trai cho tốt, làm những thứ lung tung rối loạn đó trở nên sạch sẽ, nhất định sẽ không ảnh hưởng gì đến Trác Chu.”

“Ông ngoại, điều này ông cũng không thể bảo đảm được.” Chu Mộ Tu bĩu môi cười, “Nói không được xuôi tai, nếu một ngày nào đó Từ lão gia chết đi, với bản lĩnh của Từ Chính Vi, Từ gia hoàn toàn rách nát đi xuống.”

Trác Khánh Uy tự nhiên cũng mới nghĩ, lão Từ tới cửa cầu thân chẳng qua cũng đã tính đến vấn đề này, Từ gia chính là một cây dây leo bám vào cây đại thụ Trác gia, lão Từ nghĩ chờ hai người bọn qua đời, Từ gia còn có mối quan hệ thông gia với Chu gia đế bám vào.

Trác Khánh Uy thở dài, “Lão Từ ông ấy đối với ông có ân cứu mạng. Ông ấy tới cửa tới cầu, ông không thể không đáp ứng.”


Ông biết việc này làm cháu ngoại khó xử, không khỏi thái độ mềm mỏng, “Mộ Tu, vì ông ngoại con không thể đáp ứng sao? Một danh phận thôi mà.”

Chu Mộ Tu thái độ kiên quyết, “Ông ngoại, việc khác con đều có thể, chỉ trừ chuyện này ra, con phải làm chủ cuộc hôn nhân của con.”

Trác Khánh Uy trở nên tức giận, mắng anh: “Nực cười! Con đang ở Trác Chu, hôn nhân không phải việc riêng của con!”

Chu Mộ Tu ngữ khí cũng ương ngạnh hơn, “Ông ngoại, chuyện này con không thể nghe lời!”

Trác Khánh Uy từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Chỉ vì đứa con gái tên Hành gì đó đấy hả?”

Chu Mộ Tu trong lòng biết mẹ đã nói ra chuyện Hành Hành, không che dấu, quả quyết nói: “Vì cô ấy, vì cả con nữa.”

Trác Khánh Uy cười lạnh, “Cho dù ông triệu tập hội đồng quản trị bãi miễn chức danh tổng giám đốc của con thì con cũng thế à? Khiến con rời khỏi Trác Chu cũng được sao?”

“Vâng!”

Không nghĩ tới cháu mình không chút do dự, vì nữ nhân thậm chí không tiếc mà ném xuống trách nhiệm xuống với Trác Chu. Lão gia tức giận liền đứng lên, run rẩy ngón tay chỉ về hướng Chu Mộ Tu, “Mày nói lại lần nữa!”

Chu Mộ Tu cắn răng: “Cuộc đời này, nếu không phải là cô ấy thì con không cưới!”

“Đồ bất hiếu!” Trác Khánh Uy tức giận vung tay ném ly ngọc trắng trong tay.

Chu Mộ Tu ngồi thẳng, không tránh.

Ly ngọc trắng nện thẳng đầu anh, “Bang” một tiếng rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Trác Khánh Uy nhìn trán anh dần dần sưng đỏ, có chút đau lòng, đột nhiên nhụt chí mà ngồi xuống.

Thật lâu sau, thở dài thật mạnh, “Cũng chỉ là một tiểu nha đầu hoang dã ở nông thôn thôi mà, sao phải như thế?”

Chu Mộ Tu cười nhạo, “Nghe mẹ con nói, bà ngoại năm đó cũng từ nông thôn vào thành phố mới gặp ông mà.”

Trác lão gia suy tư một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha lên, như chuông kêu.

Thở ra chậm chậm một hơi mới nói: “A Viện không phải là nha đầu hoang dã, tuy rằng sống ở nông thôn một thời gian dài, nhưng lại đọc rất nhiều sách, tốt hơn nhiều so với những thiên kim sống trong thành phố.”

Cuối cùng lại có chút thương cảm, bưng ly lên uống ngụm trà để che dấu.

Chu Mộ Tu biết mình đánh trúng điểm yếu của ông ngoại, có lẽ người khác cho rằng ông bà ngoại cả đời tôn trọng nhau như khách, không có sự ấm áp. Còn anh đã một lần vô tình nhìn thấy ông ngoại vỗ về bức ảnh chụp bà ngoại, còn liên tục gọi tên thật của bà nữa.

Lúc này, nhìn ông ngoại tóc hoa râm cùng nhiều nếp nhăn trên mặt, nói không lưu luyến là giả.

Anh đứng lên, đi đến trước mặt Trác Khánh Uy, quỳ xuống “Bụp” một tiếng.

“Mong ông ngoại hãy đồng ý!”

Trác Khánh Uy không nhìn anh, tức giận mà xua tay, “Đi đi đi!”

Phút cuối lại bồi thêm một câu: “Lão Chung để phần cơm cho con đấy!”

Biết làm sao bây giờ! Đây là đứa cháu ông quý nhất, cũng là đứa vợ ông thương nhất. Nếu phải lựa chọn giữa tình huynh đệ và cháu trai, ông chỉ có thể xin lỗi huynh đệ mà chọn cháu trai.


Chu Mộ Tu chậm rãi ra khỏi cửa, việc này so với tưởng tượng của anh thuận lợi hơn nhiều, ông ngoại già rồi, không thể so với thời điểm có một không hai trước đây được.

Vừa rồi chú Chung luôn ở ngoài cửa nghe khẩu chiến cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Hôm nay nhà bếp nấu món tiểu tô mai, ông ngoại con nói con muốn tới, cố ý buổi chiều dặn người đi mua, rất tươi đấy!”

Chỉ nghe trên cửa có âm thanh vọng lại, người bên trong nói câu: “Dài dòng!”

Bên ngoài hai người nhìn nhau cười. Chu Mộ Tu cùng chú Chung đi ăn cơm.

Vấn đề đã được giải quyết đúng như dự kiến, Chu Mộ Tu nhanh chóng ăn một bữa no nê rồi rời khỏi Trác gia, vội vàng đi về đường Hành Sơn.

Bộ Hành nhận được WeChat Chu Mộ Tu liền một mình lái xe về nhà, trong lòng ít nhiều có chút không vui, lâu ngày không gặp như vậy, thái độ của anh sao lại lạnh lùng như thế?

Nghĩ rằng đêm nay anh không tới, cô tìm Tưởng Dung cùng nhau ăn cơm, hai người vui vẻ tâm sự đến 10 giờ mới ai về nhà nấy.

Cho nên, Bộ Hành ngược lại về còn muộn hơn so với Chu Mộ Tu.

Chu Mộ Tu lẻ loi đứng ở cửa, đã đứng hơn mười phút.

Di động gọi không được, chuông cửa ấn liên tục, cửa thì gõ liên hồi, anh còn bị nhà hàng xóm nói một trận.

Anh nhìn cô đi ra thang máy, trừng mắt nhìn cô đang ngạc nhiên, lẩm bẩm hỏi: “Đi đâu thế?”

Bộ Hành kìm nén vui mừng trong lòng, nói thật: “Tôi đi ăn cơm với bạn.”

Chu Mộ Tu bắt đầu bất mãn. Anh trong lòng nhớ cô, hơn hai mươi phút đã ăn cơm xong, vô cùng lo lắng chạy đến đây, kết quả thì ngược lại người ta ở ngoài ăn nhậu chơi bời cho đến tận bây giờ.

Anh trầm giọng nói: “Lại đây đi!”

“Làm gì?” Nhìn mặt anh ấy tỏ ra mạnh mẽ nhìn cô, Bộ Hành tự nhiên thấy hơi chột dạ.

Nghĩ thầm, sau này cài khóa vân tay cho anh, để anh dùng vân tay đi vào, về sau anh đến cũng không phải chờ nữa.

Thấy cô bất động, Chu Mộ Tu ánh mắt càng sốt ruột, thúc giục cô, “Ngốc à! Đứng đấy làm gì? Lại đây mở cửa đi chứ.”

“Ừ.” Bộ Hành tiến lên một bước.

Đặt ngón tay lên, của vừa kêu “Tích” một tiếng, anh nhanh chóng một tay mở cửa, một tay ôm cô kéo vào trong nhà.

Ngay khi vừa đóng cửa, cô đã bị ấn vào cửa, anh hôn cô mãnh liệt.

Trong giây lát anh phải dừng lại vì hơi cay, nhíu mày, “Em cùng người khác đi ăn đầu cá băm ớt hả? Lại bảo không chuẩn đi!”

Bộ Hành ôm sát cổ anh, nửa người dưới dính sát vào anh, nhướng mày khiêu khích, “Đã ăn đấy! Ai bảo anh không ở đây!”

“Anh nói thế khi nào! Muốn ăn chỉ được đi ăn cùng anh!” Chu Mộ Tu không cam lòng lại hôn cô, nuốt lưỡi cô, chỉ trong chốc lát, toàn bộ miệng bị lây vị cay đến tê dại, còn cay hơn nhiều so với lần trước hai người cùng ăn.

Muốn trốn à! Anh trợn mắt lên dừng lại, nâng mông bế cô lên, “Đi đánh răng nào!”

Bộ Hành bám lên người anh giống như một con gấu túi, đắc ý mà cười, chủ động hôn anh, vừa hôn vừa nói: “Tôi đêm nay ăn phải quỷ cay!”

Chu Mộ Tu cười to, thì thầm trong miệng cô: “Hành Hành, đêm nay anh sẽ làm cho em biết thế nào là ma là quỷ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui