Tiểu Phú Bà

Rốt cuộc cũng tới ngày tổ chức hôn lễ.

Chu Mộ Tu nói đây là ngày cực tốt, nhưng Trác Nghiêu luôn không tin, lại nhờ cao nhân tính ngày, cao nhân cũng bảo đây là ngày tốt nhất trong trăm năm.

Bộ Hành nghe xong có chút buồn cười, buồn cười nhưng cũng có phần cảm động.

Phù dâu của Bộ Hành là Kiều Mỹ Lâm, Tưởng Dung, có bạn đại học từ nước ngoài gấp gáp trở về Hạ Mộc, còn có em gái họ của Chu Mộ Tu.

Phù rể thì có Ngô Vi, một người bạn và hai anh em họ.

Bộ Hành bên này các bạn học có Tưởng Dung phụ trách tiếp đón, đồng nghiệp có Kiều Mỹ Lâm và Hứa Thành giúp đỡ tiếp đãi. Cô không có ba mẹ họ hàng thân thích, MOCO bao gồm gian hàng, kho hàng và nhân viên công ty có hai mươi người, vừa thành hai bàn, hôm nay hai bàn này được xem như người nhà cô dâu.

Toàn bộ hôn lễ cô không phải nhọc lòng gì, chỉ cần thanh thản làm cô dâu cho tốt.

Hôn lễ được tổ chức, cổng vào trang trí mỹ lệ bằng hoa tươi, Bộ Hành mặc váy cưới trắng đuôi kéo, khoác tay Chu Mộ Tu chậm rãi đi lên sân khấu, theo sau là Quả Quả và một cô bé rất xinh xắn.

Từ từ đi qua cửa bước lên đi trên thảm đỏ, Chu Mộ Tu dẫn cô đi thẳng về phía trước, sau đó ở hôn lễ anh đều đứng phía bên trái cô. Mặc kệ là đi thay quần áo hay dặm lại lớp trang điểm, anh một giây cũng không rời. Làm cho Hạ Mộc và em họ anh vẫn luôn đi theo Bộ Hành có chút ngượng ngùng.

Em họ anh nhịn không được liền trêu ghẹo Chu Mộ Tu, “Bên nhau lâu như vậy, anh còn chưa nhìn đủ à?”

Lần đầu tiên thấy Chu Mộ Tu, Hạ Mộc cảm thán bên tai Bộ Hành, “Hóa ra Tiểu Chu tổng của Trác Chu rất sủng vợ nha, khi vừa mới nhìn thấy tớ còn tưởng anh ấy là người lạnh lùng cơ chứ!”

Chu Mộ Tu lần thứ ba chỉnh lại nơ cổ áo, lần thứ tư hỏi Bộ Hành tóc anh trông có rối không, Bộ Hành biết anh thật sự lo lắng, hóa ra không phải mình cô lo lắng.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ đây như một nghi thức mà thôi, nhưng đến giây phút này lại không có cách gì để thả lỏng cơ thể và cô cảm nhận đây là một nghi thức rất quan trọng.

Đến khi đeo nhẫn cho cô, Chu Mộ Tu nói: “Hành Hành, chắc chắn trên thế giới này anh là người hạnh phúc nhất.”

Anh cười, nhìn cô thật lâu, nói lời thế: “Cả đời này anh mãi mãi yêu em, bảo vệ em, tôn trọng em, cho em thấy sự chung thủy của anh, anh yêu em nhiều hơn yêu bản thân mình.”

Đây là thời khắc quá trang nghiêm, anh nói làm cô rung động, Bộ Hành khóc, khó có thể kìm nén được cảm xúc lúc này.

Cô tự cho mình có cá tính kiên cường, từ nhỏ đến lớn cực mấy cũng không khóc, cũng không nghĩ đến có ngày mình sẽ khóc như vậy.

Anh cũng chưa từng gặp qua cô như vậy, tức khắc có điểm luống cuống, vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng dỗ dành cô.

Bộ Hành khó khăn lắm mới làm cho cảm xúc lắng xuống, ở dưới có mọi người chứng kiến nên cô hạ giọng nghẹn ngào nói: “Chu Mộ Tu, em sẽ yêu anh cả đời này, chung thủy với anh, làm người vợ tốt của anh.”

“Được.”

Chu Mộ Tu cười, khóe mắt đỏ đỏ, mọi người chúc phúc khi anh hôn lên má cô.

Khi bữa tiệc bắt đầu, cô ôm Trác Nghiêu, nghẹn ngào nói: “Con cảm ơn mẹ!”

Trác Nghiêu bảo em họ đưa khăn giấy qua, cười cô, “Đứa nhỏ ngốc! Đẹp như vậy sao lại khóc!”

Chính mình cũng không kìm nén được đưa khăn lên lau mắt.

Bộ Hành biết, nếu không trải qua thì sẽ không biết cảm giác như thế nào, bản thân cô cảm thấy ngày hôm nay thật ý nghĩa, sau này đây sẽ là một phần hồi ức tốt đẹp trong cuộc đời cô.

Bữa tiệc kết thúc, hai người không ở khách sạn, về thẳng nhà, tẩy trang, thay quần áo thoải mái.


Cả hai người đều rất mệt, nhưng tinh thần lại rất tốt, ai cũng không muốn ngủ.

Hôm nay chính là một ngày thật đẹp, ban đêm ngoài vầng trăng sáng ra, còn có rất nhiều ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.

Ở hôn lễ hai người uống rất ít rượu, khi kính rượu cũng chỉ là nước lọc, nhưng lúc này lại rất có nhã hứng, hai người ngồi trên ban công uống rượu, hàn huyên rất nhiều chuyện.

Anh kể từ khi anh còn nhỏ, lúc lên mười đã bắt đầu xác định trở thành người nối nghiệp của Trác Chu mà nỗ lực cố gắng ngày đêm, anh biết anh phải ưu tú hơn so với những bạn bè cùng trang lứa.

Cô lại kể khi còn nhỏ, vào mùa hè cô đi theo bà nội trồng dưa hấu, phơi nắng đến mồ hôi ướt đẫm, mặt đỏ tróc da, cô nói cô lúc đó không chỉ thiếu thốn tình cảm, còn là cái túi trút giận của mọi người, không nghĩ đến sau khi bố mẹ qua đời cuộc đời cô lại có thay đổi lớn như vậy.

Thời thơ ấu của hai người thật sự không có bất cứ cái gì liên quan đến nhau.

Chu Mộ Tu vỗ về sau lưng cô nói: “Hành Hành, cảm ơn em đã cố gắng.”

Bộ Hàng uống rượu cười: “Có lẽ em cố gắng như vậy nên mới gặp được anh đấy!”

Cô còn nói: “Em muốn sinh con, sinh hai đứa nhé!”

So với ý tưởng ban đầu thật khác nhau, cô lúc đầu chỉ có ý định sinh con để kế thừa sự nghiệp và tài sản của cô. Hiện giờ lại là vì yêu anh, muốn sinh con cho anh, có vẻ đẹp của anh cùng cái đầu thông minh của cô, bọn nhỏ sẽ gọi anh là ba, gọi cô là mẹ.

Chu Mộ Tu còn nhớ lúc trước với chuyện sinh con đã có một quyết định, như cố mà làm, “Thật sự muốn sinh sao, vậy sinh một đứa thôi.”

Bộ Hành có chút không vui, “Tại sao? Anh không nghĩ đến chuyện sinh con sao?”

Chu Mộ Tu bình thản: “Thế giới hai người vẫn là tuyệt nhất, làm chuyện gì cũng tiện.”

Bộ Hành uống nhiều hơn Chu Mộ Tu, đã có chút lâng lâng, nghe anh nói như vậy, nhìn anh cười không thôi.

Chu Mộ Tu vẫn còn tỉnh táo, bị cô nhìn chằm chằm đến bối rối, duỗi tay sờ miệng cô, thở dài nói: “Hành Hành, em không được cười với người khác như vậy đâu!”

Cô cầm tay anh thưởng thức, nhẹ hôn một cái, rất ngoan ngoãn gật đầu, “Em chỉ cười như vậy với anh thôi!”

Chu Mộ Tu sung sướng mà sờ sờ đầu cô, đứng dậy đỡ cô.

Cô dựa vào ngực anh, hỏi: “Anh làm gì thế?”

Chu Mộ Tu đùa cô, “Vừa rồi không phải em bảo muốn sinh con sao?”

Bộ Hành gật đầu, bắt đầu động thủ vào trong quần anh, tay lại chui vào áo thun, sờ ngực anh.

Chu Mộ Tu sao chịu được sự trêu chọc của cô, lập tức huyết mạch khẩn trương lên.

Anh bế cô lên, đi nhanh vào phòng ngủ.

(Hết)

- ------------------------------------------------------

(PHIÊN NGOẠI)


Bốn năm sau.

Tại văn phòng của Chu tổng.

Ngô Vi đang báo cáo công việc: “... Năm nay Bella vẫn đứng đầu về hãng có doanh số cùng định mức tiêu thụ lớn nhất trong thị trường thời trang trẻ em.”

Chu Mộ Tu ngẩng đầu, “Ai xếp thứ hai?”

Ngô Vi thần sắc không thay đổi, “Là MOCO ạ.”

Chu Mộ Tu khóe miệng vô tình cong lên, trên mặt lại có vẻ kinh ngạc. Có thể nói MOCO phát triển cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa từ năm ngoái không chỉ có mình giày trẻ em mà đã mở rộng sang thời trang trẻ em.

Anh bỏ tài liệu trong tay ra, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ.

Ngô Vi theo thói quen nhắc ông chủ: “Tiểu Lý đang ở dưới ạ.”

“Ừ.”

Chu Mộ Tu cầm lấy áo vest, bước nhanh ra khỏi phòng.

Hai mươi lăm phút sau, Tiểu Lý dừng xe ở trước cửa khu nhà trẻ quốc tế, Chu Mộ Tu xuống xe.

Vây quanh cửa rất nhiều phụ huynh, phần lớn là ông bà và các mẹ đang chờ đón con cháu mình tan học.

Có rất nhiều mẹ thường xuyên đụng nam nhân anh tuấn này, nhiệt tình chào hỏi anh, “Ba Nhân Nhân tới rồi à!”

Chu Mộ Tu cười cười, khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa không ít.

Bốn giờ rưỡi, bảo vệ mở cửa ra.

Chu Mộ Tu lấy thẻ từ trong túi áo vest ra xếp hàng đưa cho bảo vệ kiểm tra để tiến vào.

Các bạn nhỏ đang chơi trò kéo xe lửa ở đại sảnh.

Chu Mộ Tu vừa vào cửa thấy con gái hôm nay không được vui, mím miếng, cau mày, hai bím tóc được tết gọn gàng vào buổi sáng cũng có chút rời rạc.

Chu Mộ Tu khẽ nhếch miệng kêu: “Chu Nhân Nhân.”

Đôi mắt cô bé lập tức giống như ngôi sao lóe sáng lên, bước chân về phía Chu Mộ Tu, giây tiếp theo lại “Oa oa” mà khóc: “Ba ba!”

Chu Mộ Tu thấy con gái khóc, vội ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Con sao vậy, bảo bối?”

Chu Nhân Nhân tức giận mà mách ba: “Trương Dĩ Hiên đánh con!”

Chu Mộ Tu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cô giáo.

Cô giáo trẻ tuổi đỏ mặt, vội giải thích: “Ba Nhân Nhân, bạn nhỏ kia cũng chỉ xây xước ở miệng, không quan trọng đâu ạ!”


Không quan trọng? Chu Mộ Tu mặt trầm xuống, hỏi: “Ai là Trương Dĩ Hiên?”

Chu Nhân Nhân lập tức quay đầu lại, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chỉ vào một cậu bé bụ bẫm cao hơn Nhân Nhân nửa cái đầu.

Chu Mộ Tu nhìn cậu bé mập mạp trên mặt có một vết xước hồng hồng, lại xem con gái tóc tai không có chỗ nào bị thương, nói không ra lời.

Anh liền nghĩ, con gái anh đâu có dễ bị người ta bắt nạt! Từ khi một tuổi đến bây giờ ba tuổi ở với các bạn cùng trang lứa không ai bắt nạt được.

Nhưng con gái anh cũng không chủ động đi bắt nạt người khác, nhất định cậu nhóc mập mạp kia đã làm cái gì, anh lau nước mắt trên mặt con gái, ôn nhu hỏi: “Bạn ấy đánh con thế nào?”

Chu Nhân Nhân tức giận, “Bạn í sờ mông con, còn muốn thơm con!”

Chu Mộ Tu tức khắc mặt lạnh xuống, trừng mắt nhìn cậu nhóc mập mạp kia, tiểu tử này đúng là ăn gan hùm mật gấu!

Cậu nhóc mập mạp bị dọa đến co rúm lại, giây tiếp theo như muốn òa khóc lên.

Cô giáo khẩn trương mà cười cười, nhìn thấy mẹ Trương Thế Hiên đến, vội nói: “Mẹ Thế Hiên, chị về dặn dò cháu, không được tự tiện sờ mông bạn gái.”

Mẹ Trương Thế Hiên không nhanh không chậm tiến lên đánh vào mông con trai, có chút xấu hổ mà cười cười, “Tôi về sẽ dạy bảo cháu, rất xin lỗi ba Nhân Nhân, cậu bé còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Chu Mộ Tu sắc mặt lạnh lùng mà “Hừ” một tiếng, bế con gái lên, “Chào cô giáo, hẹn gặp lại.”

Chu Nhân Nhân vươn tay, nói to: “Chào cô Tiểu Tuyết ạ!”

Chu Mộ Tu ôm con gái rời đi.

Mẹ Trương Thế Hiên còn ở bên trong nói: “Mẹ sớm đã dặn con không được chơi với Chu Nhân Nhân rồi cơ mà, không đánh lại được nó, lại còn để bị thương!”

Ngồi trên xe, Chu Nhân Nhân ngồi ở ghế trẻ em, an toàn mà dựa vào, đôi chân ngắn nhỏ lộ ra, cao giọng hỏi: “Mẹ đâu ba?”

Chu Mộ Tu cười, “Mẹ đang đi làm, chúng ta bây giờ đến đón mẹ nhé!”

Chu Nhân Nhân suy nghĩ rồi nói: “Hay là thôi, con với ba về nhà luôn đi. Để mẹ cố gắng làm việc còn kiếm tiền nữa.”

Chu Mộ Tu cười rộ lên, tâm tư tiểu nha đầu anh còn không biết sao! Hành Hành vừa thấy cô bé đã quản nó, nên nó không thích mẹ.

Trong lòng có chút đắc ý, con gái rốt cuộc vẫn thân thiết với anh hơn.

Rất nhanh chóng xe dừng lại ở MOCO.

Chu Mộ Tu mang Chu Nhân Nhân có chút không tình nguyện đi vào thang máy.

Vào cửa, nhân viên quen thuộc mà chào: “Chu tiên sinh!”

Cũng rất nhiệt tình chào hỏi tiểu cô nương xinh đẹp, “Nhân Nhân tới rồi!”

Chu Nhân Nhân miệng rất ngọt mà gọi “Ca ca”, “Tỷ Tỷ”, buông tay Chu Mộ Tu, quen cửa quen nẻo chạy đến khu trò chơi trẻ em của công ty.

MOCO hiện giờ đã mở rộng quy mô, nhân viên cũng nhiều hơn, trên tầng dưới tầng đều có các phòng chuyên môn, cơ cấu công ty đã được hoàn thiện.

Chu Mộ Tu đang chuẩn bị đi lên tầng đến văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Bộ Hành đi xuống, cung kính mà nói: “Bộ tổng đi ra cửa hàng, chắc sắp quay trở về đấy ạ!”

Chu Mộ Tu gật đầu, xoay người đến chỗ con gái, cùng chơi với con.

Một lát sau, Bộ Hành đã quay lại công ty.

Hiện giờ cô hai mươi tám tuổi, so với trước khi sinh con cũng không có gì thay đổi, tóc vẫn dài như cũ, dáng người thon thả, khí chất so với lúc trước còn có phần thanh nhã hơn.


Nếu mới nhìn cô thì cũng không giống với một bà chủ thương hiệu lớn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện khuôn mặt thon dài, mặt mày để lộ ra anh khí cùng sự tự tin mà ít cô gái nào có được.

Chu Mộ Tu tiến lên đón cô, nhận món đồ chơi trong tay cô mới mua, cùng cô đi đến khu trò chơi.

Dương trong tay món đồ chơi hỏi con gái: “Nhân Nhân, nhìn xem mẹ mua cho con cái gì này?”

Chu Nhân Nhân dừng lại trò đang nghịch, hoan hô mà nhảy dựng lên, “Xe tăng phải không ạ?”

Xoay mặt mẹ nịnh nọt: “Mẹ, con thích nhất xe tăng, yêu mẹ nhất!”

Bộ Hành nghĩ thầm, tiểu nha đầu này gió chiều nào theo chiều ấy, tính cách nịnh nọt không biết giống ai, không khỏi nhìn chồng mình liếc mắt một cái.

Chu Mộ Tu ho nhẹ một tiếng, ở bên tai cô nói: “Anh cũng yêu em nhất.”

Buổi tối, Chu Nhân Nhân theo ba mẹ vào phòng ngủ.

Bộ Hành định khi Nhân Nhân đi nhà trẻ sẽ cho cô bé ngủ một mình ở phòng nhỏ, Chu Mộ Tu lại luyến tiếc, một hai thuyết phục cô hoãn một năm, vì thế đến bây giờ Chu Nhân Nhân vẫn không thể ngủ một mình.

Chu Mộ Tu cũng thấy khổ cho chính mình, năm đó lấy vợ anh đã nói có con cái vợ chồng làm gì cũng không tiện.

9 giờ rưỡi, rốt cuộc chờ cô bé ngủ, Chu Mộ Tu bế vợ đến phòng bên cạnh.

Không bật đèn, chỉ có ánh trăng sáng tỏ như đúng chỗ mà chiếu vào.

Hai người hôn nhau rơi vào cảnh đẹp, Chu Mộ Tu đang muốn tiến vào thì đầu giường lại vang lên tiếng âm nhạc từ ô ta phát ra.

“ABCDEFG…”

Bộ Hành phụt cười thành tiếng.

Nhân Nhân tuy là con gái, nhưng lại rất thích đồ chơi ô tô xe tăng linh tinh, hơn nữa tính tình lại khó bảo, mỗi khi nháo lên không ai có thể dỗ được, Bộ Hành thường bị cô bé làm cho tức giận đến đau đầu.

Ông ngoại rất thích Nhân Nhân, cưng chiều đến khó bảo, Chu Mộ Tu nói ông ngoại trước đây cũng rất thích anh, nhưng nếu so với Nhân Nhân thì thua xa.

Chu Mộ Tu thở hổn hển nhìn vào mắt không chú ý của vợ, ngầm bực, “Mai anh gửi con sang chỗ mẹ một tuần.”

Bộ Hành trừng mắt với anh, “Tối đừng có mà đến đón về đấy nhá!”

Tuy nói vậy nhưng cô biết vị Chu tiên sinh này dính con gái vô cùng, một ngày không gặp con ruột gan liền cồn cào.

Chu Mộ Tu lần này kiên định thật sự, chém đinh chặt sắt nói: “Nhất định không đón về! Anh muốn cùng vợ anh có mấy ngày trong thế giới của hai người! Khi con quay về, anh sẽ cho con ngủ ở phòng nhỏ.”

Dưới ánh trăng nhìn thấy đường cong cơ thể Bộ Hành, rất quyến rũ, “Lâu lắm rồi anh không được ôm vợ ngủ.”

Bộ Hành hừ nhẹ, “Em thấy anh có tiểu tình nhân liền quên ngay lão tình nhân này rồi.”

“Ai nói, đó là bởi vì con là người em mang thai chín tháng mười ngày nên anh mới thích đấy!”

Chu Mộ Tu hôn cô say đắm, nỉ non, “Hành Hành em mãi mãi ở vị trí đặc biệt trong lòng anh.”

Nói xong anh mạnh mẽ xâm nhập cơ thể cô, Bộ Hành không chuẩn bị, kêu lên một tiếng run rẩy ôm chặt anh.

Chu Mộ Tu trấn an mà hôn cô, động tác chậm rãi hơn…

(Hết)

(Ptv: cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện đến chương cuối, chúc các bạn đọc và gia đình may mắn, mạnh khỏe, cả nước ta bình an vượt qua đại dịch Covid 19….)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui