Đám quả nhỏ vừa được nhặt về cất trong hốc cây lộp bộp rơi đầy đất, lăn ra tứ phía.
Tiêu Tuy cúi đầu nhìn tay mình, giọt máu chảy ra khi nãy còn chưa bị đại thụ hấp thu hết, lúc này đang lập lòe phát ra ánh sáng kì dị. Còn cây trâm gỗ rơi trên mặt đất thì đã hoàn toàn bình thường.
Cây trâm gỗ có kiểu dáng hết sức phổ biến, nói cách khác thì ngoại trừ được đẽo gọt thành hình cái trâm ra, nó hoàn toàn không có tí tẹo gì ngoài sức tưởng tượng.
“Chuyện gì xảy ra vậy…” Đông Tảo thì thào, biến hóa khó hiểu khi nãy làm nó muốn ngồi xuống nhặt cây trâm lên xem kĩ.
Nhưng Tiêu Tuy sợ cây trâm khác thường có thể khiến Đông Tảo bị thương, nên hắn ngay lập tức bước lên giữ tay không cho nó sờ vào.
Ai ngờ, cây trâm kia lại như bị kinh động, nhảy thẳng vào trong tay Tiêu Tuy.
“A.” Đông Tảo giật mình. Nó đang định bắt lấy, đã thấy bàn tay Tiêu Tuy chậm rãi nắm lại. Sau khi cầm cây trâm một lúc, thân thể hắn cũng từ từ đứng lên.
Đông Tảo vẫn còn đang ngồi xổm, ngửa đầu nhìn Tiêu Tuy. Nó không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai mắt Tiêu Tuy đột ngột mất đi tiêu cự, quanh thân tỏa ra hơi nước nhàn nhạt, trong cơ thể cũng nứt ra những tia sáng.
“A, A Tuy.” Đông Tảo không kiềm nén được sợ hãi, lắp bắp gọi. Nó đứng lên muốn đến gần Tiêu Tuy, nhưng lại bị một cỗ năng lượng không biết tên ngăn cản.
Tiêu Tuy nhíu mày, ánh sáng trên người nháy mắt hóa thành một bóng dáng bằng hơi nước. Ánh mắt mất đi tiêu cự lúc này lại có thể tập trung lại một lần nữa, dừng trên người Đông Tảo “Đông Tảo…?”
Hắn giống như vừa nghi ngờ vừa xác nhận, chậm rãi hỏi.
Ánh mắt hắn nhìn Đông Tảo xa lạ chẳng khác nào đang nhìn một người qua đường, khiến cho Đông Tảo không biết phải làm sao.
Đông Tảo bị biến cố này dọa cho hoang mang cùng cực. Nó mê man gật đầu “Là ta, A Tuy, ngươi sao vậy?”
Nó nói xong mới chú ý thấy thân thể Tiêu Tuy lung lay lung lay, sau đó, phân tách ra một bóng người khác. Bóng người đó chậm rãi rời khỏi thân thể của Tiêu Tuy, bay lên không trung.
Hai Tiêu Tuy xuất hiện trước mắt Đông Tảo. Một người thì mờ nhạt tầm thường, còn một người thì uy áp đến mức Đông Tảo không dám nhìn thẳng.
Nó ngây ngẩn cả người, nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng không dám chảy ra, chỉ lăng lăng ngóng trông Tiêu Tuy đang bay lên không trung.
Hồn, hồn phách bị đánh văng ra, không phải là đã chết rồi chứ? Đông Tảo bị suy đoán của mình làm cho kinh hoảng. Nó chớp mắt, không nhịn được mà oa một tiếng khóc lớn, ôm cái xác không hồn trước mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hoài Tuy nhìn Đông Tảo. Hắn rất muốn đưa tay lau đi nước mắt của nó, nói cho nó biết hắn là thần thức hồi phục, cho nên thân xác người phàm không thể tiếp tục thừa thụ. Mà lúc này, hắn phải nhanh chóng quay lại tiên phủ, để ý thức nhập lại vào cơ thể.
Lúc đầu, do thần thức bị rút đi theo cách không bình thường, cho nên lúc quay về, hắn cũng không tự mình khống chế được. Càng ở lại nhân gian lâu, khí tức của hắn sẽ càng yếu đi.
Có điều, may mà hắn vẫn còn nhớ Đông Tảo.
“Chờ ta.” Cuối cùng, Hoài Tuy chỉ có thể vội vàng cúi người, hôn nhẹ lên trán Đông Tảo, sau đó nương theo một trận gió bay lên trời, nháy mắt liền biến mất.
Nếu không phải có cái hôn nhẹ nhàng trên trán kia, Đông Tảo đã nghĩ là mình đang mơ.
Nhưng nếu như người vừa nãy mới là Tiêu Tuy, thì người nó đang ôm trong ngực lúc này là ai?
Đông Tảo chậm chạp buông tay, nhìn Tiêu Tuy hai mắt vô thần, nén khóc gọi “A Tuy?”
Người trong lòng giống như đang ngủ, không đáp lại.
Đông Tảo không đỡ nổi Tiêu Tuy, ám vệ núp trong bóng tối nhảy ra giúp nó đỡ người lên xe ngựa, sau đó chủ động đảm nhiệm việc đánh xe, kết thúc sớm lịch trình nửa tháng này.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường. Đông Tảo ngồi trong xe nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của Tiêu Tuy. Sau đó, nó dịch người đến cạnh cửa, hỏi ám vệ bên ngoài “Vừa nãy ngươi nhìn thấy cả rồi sao?”
Ám vệ phản ứng vô cùng bình thường đáp “Công tử nói là…?”
Vẻ mặt của y đơn thuần chỉ là vẻ khó hiểu với câu hỏi mà Đông Tảo đưa ra, thật giống như vừa nãy y không nhìn thấy chuyện gì.
“Ngươi không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra?”
“Vừa nãy Vương Gia bất ngờ ngất xỉu.” Ám vệ nói “Công tử nói chuyện này sao?”
Y không thấy thật, hay đã quên những gì mình thấy?
Đông Tảo nhíu mày “Không, không có gì.”
Nó thấp thỏm bất an nép vào lòng Tiêu Tuy lúc này đang ngủ say, nhiều lần nhớ lại mà nước mắt chỉ muốn trào ra.
Kia là người, là yêu, hay là quỷ? Đông Tảo không đoán ra được. Hắn bảo nó chờ là có ý gì? Nó cũng không đoán ra.
Nhưng nó không ngờ, thay đổi chỉ trong nháy mắt không chỉ có những thứ đó.
Xe ngựa dừng trước cổng Tĩnh Vương phủ. Hình dáng hoàn toàn khác với lúc mà nó rời đi. Đợi khi vào đến bên trong, sự khác biệt lại càng lớn. Mỗi một kết cấu bố cục của đình viện đều tinh xảo, xem ra là đã được người tu sửa.
Đông Tảo mới bước đến trước cổng, hạ nhân đã khách khí ngăn nó lại. Nó nhìn Tiêu Tuy bị người khiêng vào trong, lại nghe hạ nhân nói “Bên trong có nữ quyến, xin công tử dừng bước.”
Đông Tảo nhìn qua người hạ nhân, xa xa thấy có mấy người nữ tử mặc y phục lộng lẫy đi tới, ánh mắt lo lắng nhìn Tiêu Tuy.
Nó mơ hồ nghe thấy có người gọi “Vương Phi”.
Đông Tảo đứng sững, sau đó theo người hầu ra ngoài. Lúc đi ngang qua tiểu viện, nó bỗng nhiên nhìn thấy tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy đang ở trong. Đông Tảo như vớ được cứu tinh, hô lên “A Xuân, A Phương!”
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy quay đầu nhìn nó, vừa nhìn đã cẩn thận cúi đầu, hành lễ “Công tử.”
“Công tử có gì phân phó?”
A Xuân và A Phương cũng thay đổi.
Thay đổi không chỉ có Tiêu Tuy, mà còn có toàn bộ Vương Phủ.
Đông Tảo ngơ ngác đi về phía trước, nhưng sau khi ra khỏi Vương Phủ rồi, nó lại không biết phải đi đâu.
Đang ngây người trước cổng, hai tiếng kêu đã truyền đến “Đông Đông!”
Đông Tảo quay đầu, thấy mèo trắng và mèo đen một trước một sau nhảy xuống khỏi tường viện, chạy về phía mình.
Nó vội ngồi xổm xuống, trái phải ôm hai đứa vào lòng, hít mũi hỏi “Các con vẫn nhận ra ta sao?”
“Người là Đông Đông mà!” Mèo trắng nói “Sao chúng con lại không nhận ra người được chứ?”
“Đông Đông, cuối cùng người cũng về rồi.” Mèo đen tiếp lời “Người trong nhà đều trở nên rất kì lạ, A Xuân, A Phương cũng không nhận ra chúng con.”
Đông Tảo liếc nhìn Vương Phủ, ôm chặt hai con mèo con “Đây đã không còn là nhà chúng ta nữa rồi.”
Mèo trắng và mèo đen giật mình “Vậy sao?” Tuy nhiên, bọn chúng cũng thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, nói “Không sao, được ở cùng Đông Đông là được.”
Lúc này, Đông Tảo mới hiểu, A Tuy kia nói mình chờ là có ý gì. Hắn đi rồi, người còn lại cũng không còn là Tiêu Tuy mà Đông Tảo từng biết nữa.
Quan hệ giữa hai người bị cắt đứt, những chuyện trước đây cũng bị cắt đứt. Nhưng cuộc sống của con người vốn không thể bị gián đoạn, cho nên, tự nhiên sẽ có một câu chuyện khác được vẽ ra để thay thế vào.
May mà hai tên nhóc mình nuôi lớn vẫn còn nhớ mình, không thì, Đông Tảo cũng không biết nên làm gì lúc này.
Tâm trạng vốn mất thăng bằng, từ khi nhìn thấy hai con mèo con lại có phần tỉnh táo lại. Đông Tảo ôm mèo, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn mà ra khỏi thành. Nhưng nó không biết đi đâu, cho nên chỉ có thể quay lại quanh quẩn trước con đường vào rừng, tìm phiến đá ngồi nghỉ.
“Không sao.” Đông Tảo tự khuyến khích “A Tuy bảo ta đợi hắn, hắn sẽ quay lại thôi.”
Mèo trắng và mèo đen cuộn tròn trong lòng Đông Tảo, cổ hộng grừ grừ kêu. Âm thanh trầm thấp dần dần trấn an Đông Tảo.
Ý thức của Hoài Tuy quay về đến tiên phủ. Tuy thời gian rất ngắn, nhưng dân gian cũng đã qua hết một ngày.
Thời gian của tiên giới và nhân gian khác nhau, cho dù Hoài Tuy có dùng tốc độ nhanh nhất để quay xuống dưới đó thì cũng phải mất mấy ngày.
“Tiên Quân, rốt cuộc ngài cũng về rồi!” Tiểu tiên đồng nhìn thấy Hoài Tuy như nhìn thấy cứu tinh “Quảng Bình Quân đến hơn nửa canh giờ rồi mà vẫn không chịu đi. Ngài ấy nói có chuyện gấp muốn tìm ngài.”
Hoài Tuy vốn định để tiểu tiên đồng đi kéo dài thêm một lúc, ai ngờ, Quảng Bình Quân đã xông đến, không thèm đếm xỉa lễ nghi lôi kéo hắn “Hoài Tuy Quân, hai viên tiên dược lần trước ngài cho ta có còn không? Có thể cho ta thêm không? Để cứu mạng!”
Nghe một vị thượng tiên cùng vai với mình nói vậy, Hoài Tuy không thể từ chối, chỉ đành lộn lại đi tìm dược thuốc cho Quảng Bình Quân.
Cùng lúc đó, dưới nhân giới đã là đêm khuya.
Bạch Vô Thường đứng trong điện Diêm Vương bẩm báo.
“Chẳng qua chỉ là câu cái hồn, vậy mà ngươi kéo dài đến tận bây giờ cũng chưa làm xong. Ngươi muốn đợi thêm ba mươi năm nữa, cho tên yêu quái kia tha hồ hưởng thụ hay sao!”
Bạch Vô Thường lấy lí do thoái thác “Cũng không phải thần không muốn làm, nhưng Tiên Quân lúc nào cũng ở cạnh Đông Tảo, thần không còn cách nào…”
Lời vừa dứt, một tên quỷ sai nhỏ đã từ ngoài chạy vào, đến trước mặt Diêm Vương ghé tai nói nhỏ.
Hai mắt Diêm Vương sáng lên “Thật không?”
“Thật ạ.”
Diêm Vương liếc nhìn Bạch Vô Thường.
Trong lòng Bạch Vô Thường dấy lên dự cảm không tốt, quả nhiên nghe Diêm Vương nói “Được rồi, số kiếp Tiên Quân qua rồi, hôm nay, ngài ấy vừa quay lại tiên giới, cái hồn kia, ngươi cứ yên tâm đi câu về đây cho ta đi.”
“Đi bắc cho ta cái chảo dầu lên, đun sôi một chút.” Diêm Vương lại sai tên tiểu quỷ bên cạnh.
Bạch Vô Thường miễn cưỡng quay lại nhân gian, không ngờ, y gặp ngay Đông Tảo trước rừng cây.
Bạch Vô Thường tăng nhanh tốc độ bám theo mùi hương của Đông Tảo, nhưng không hiểu sao, y tự nhiên lại ngửi thấy cả mùi của yêu quái Thạch Đầu. Bạch Vô Thường nhíu mày, đi lên phía trước một chút thì nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện. Tập trung nhìn nhìn, Thạch Đầu kia đang ngồi cạnh Đông Tảo cười ngu, một tay còn ôm vai Đông Tảo, luôn miệng nói “Đừng sợ, Đông Tảo, có ta bảo vệ ngươi rồi.”
Đông Tảo hồn nhiên không nhận ra tâm tư của tiểu yêu, thành thật nói với nó “Cảm ơn ngươi, Thạch Đầu.”
“Nên làm mà, nên làm mà.” Thạch Đầu nhìn chằm chằm mặt Đông Tảo, sung sướng đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...