Tiêu Tuy cảm thấy bản thân mình có thể đang mơ, nếu không, làm sao mà giữa ban ngày ban mặt, hắn lại thấy Đông Tảo trong mơ xuất hiện ở Vương Phủ? Do đó, hắn hơi ngây ra.
Đông Tảo cũng sững sờ, nhưng nó sững sờ là do bị Tiêu Tuy dọa sợ. Rồi rất nhanh, nó nhớ ra Tiêu Tuy chưa từng nhìn thấy hình người của mình, cho nên cảm thấy không sợ nữa. Nó cúi thấp đầu, giảm thiểu sự chột dạ khi bị Tiêu Tuy nhìn.
Người quản sự đi trước hành lễ một lúc lâu mà vẫn không thấy Tiêu Tuy đáp lại, liền đánh bạo ngẩng đầu lên, phát hiện Vương Gia đang ngó nhìn Đông Tảo. Quản sự lại ngoái nhìn Đông Tảo. Tên ngốc kia đầu tiên là mặt đối mặt với Vương Gia, lát sau mới chậm chạp cúi xuống.
Cái này e là làm người không vui rồi đi.
Quản sự vừa hận không thể gõ đầu Đông Tảo, vừa run rẩy vãn hồi mọi chuyện “Hồi… Hồi bẩm Vương Gia, tên ngốc này là người hầu mới vào phủ hôm nay, chưa hiểu quy củ, xin người thứ lỗi.”
Tiêu Tuy vẫn chăm chú nhìn Đông Tảo, tựa như không nghe thấy lời quản sự nói, mở miệng hỏi “Ngươi tên gì? Từ đâu tới? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Một thiếu niên vốn tưởng chỉ xuất hiện trong mơ, lúc này lại đứng ngay trước mặt mình. Cú đánh này đối với Tiêu Tuy sao có thể không mạnh cơ chứ?
Trong lòng hắn thậm chí sinh ra một chút vui vẻ, muốn bắt lấy người kia hỏi xem y có phải là Đông Tảo hay không.
Đông Tảo nhớ lại lời của đám thiếu niên vào phủ làm người hầu, chọn ra lời một người thuật lại “Ta là Đại Ngưu, là người trong thôn cách đây năm dặm, năm nay mười sáu tuổi.”
Tuy trả lời rất thành thật, nhưng vẫn khiến quản sự đổ mồ hôi đầy đầu. Nói chuyện với Vương Gia mà dám xưng “ta”? Lại còn không dùng kính xưng? Tên ngốc này ngốc thật hay ăn nhầm gan hùm mật gấu gì rồi?
Kỳ thật Đông Tảo cũng rất lo. Nó muốn nhanh biến lại về hình chim, vì cứ trì hoãn thế này, nó cũng không biết có khi nào mình đột nhiên bị biến hay không.
Đang lo, một đội thị vệ từ sau Tiêu Tuy đã chạy tới phá tan cục diện bế tắc, bẩm báo “Vương Gia, đã tìm hết bên hướng Đông nhưng không thấy bóng dáng chim đâu ạ.”
Nháy mắt, Tiêu Tuy nhớ ra mình chưa tìm được Đông Tảo. Hắn đặt Đông Tảo và người thiếu niên có ngoại hình giống như trong giấc mộng kia lên bàn cân, những nghi vấn về hình người của Đông Tảo liền bị đặt sang một bên. Dù sao, người làm bạn với hắn vẫn là mật thám nhỏ chứ không phải một dáng hình hư vô trong lúc ngủ. Cái gì nặng cái gì nhẹ, hắn vẫn có thể phân rõ.
“Đến chỗ khác tìm tiếp đi.” Hắn chắp tay bước nhanh qua người Đông Tảo, vạt áo dài bị gió thổi lướt qua đầu ngón tay Đông Tảo, làm nó có chút ngứa.
Đông Tảo quay đầu, thấy khuôn mặt lo lắng của Tiêu Tuy, trong lòng hơi do dự.
Nó liên tục nói dối trước mặt A Tuy, bây giờ còn làm hắn lo như vậy…
Nhưng mình thật sự rất sợ chết… Đông Tảo trái lo phải nghĩ, cảm thấy bảo mệnh vẫn quan trọng hơn. Còn về phần Tiêu Tuy, nó vẫn phải thử xem thái độ của hắn như thế nào, rồi mới quyết định xem có nói cho hắn biết hay không.
Cứ vậy, Tiêu Tuy bước đi năm sáu bước, lại dừng lại, quay đầu hỏi người quản sự kia “Sau này y ở viện nào?”
Quản sự vừa thả lỏng, lập tức kính cẩn trả lời “Hồi bẩm Vương Gia, Đại Ngưu ở Xuân Quy Uyển.”
Tiêu Tuy không đáp, liếc mắt nhìn Đông Tảo, lần thứ hai quay người đi mất.
Chờ Tiêu Tuy và thị vệ đi khỏi tầm mắt mình, quản sự dẫn Đông Tảo đi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, không khách khí mà dùng ngón tay ấn gáy Đông Tảo xuống “Ngươi đó, có phải là đầu đất không vậy? Vừa nãy may mà Vương Gia có việc gấp, chứ không cái mạng này của ngươi hôm nay toi rồi!”
“Ay da, đau quá.” Đông Tảo che gáy, nước mắt lưng tròng, cãi lại như lúc ở cùng Tiêu Tuy “A.. À không, Vương Gia là người tốt, làm gì có ác như vậy!”
“Còn dám mạnh miệng à?” Quản sự trừng mắt, làm bộ như muốn động thủ đánh Đông Tảo.
Hiện tại xung quanh không người, Đông Tảo nào có ngốc mà đứng im chịu đòn. Nó đã sớm ghi nhớ hết địa hình trong phủ, nên xoay người bỏ chạy. Nó ỷ chân mình linh hoạt, nhanh như chớp đã chạy ra khỏi tường viện trốn sau hòn giả sơn. Mặc kệ vị quản sự kia tìm khắp mọi nơi, Đông Tảo cởi y phục, gấp gọn lại giấu trong khe giả sơn. Cuối cùng, nó biến lại thành chim, phì phò bay vội về trúc viện.
Nó bay quanh sân viện hai vòng, tỳ nữ béo đang đứng trước cửa ngóng đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót quen thuộc. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đông Tảo bay quanh đỉnh đầu mình, rồi lao vút vào trong phòng.
Nàng kinh ngạc, vui sướng hô lên một tiếng, nhanh nhẹn chạy vào theo.
Đông Tảo lăn lộn cả ngày, đói không chịu được, vừa vào đã ăn vài miếng thịt băm, uống vài ngụm nước. Sau đó mệt nằm thẳng cằng trong ổ trên bàn không nhúc nhích.
Tỳ nữ béo gọi tỳ nữ gầy đến trông chừng Đông Tảo, mình thì chạy đi tìm thị vệ.
Nhìn dáng vẻ uể oải của Đông Tảo, tỳ nữ gầy đến một câu cũng không lỡ trách, đau lòng thở dài.
Sau khoảng thời gian đại khái đủ uống một chén trà, Đông Tảo mơ màng buồn ngủ, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cửa bị người dùng lực đẩy ra, khiến ai nhìn cũng biết là người kia đang rất lo lắng.
Tiếng vang làm Đông Tảo giật mình ngẩng lên. Tiêu Tuy nhíu mày đứng giữa cửa.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Đông Tảo, rồi rảo bước tiến vào, lạnh lùng nói “Ai cho ngươi chưa nói tiếng nào đã chạy loạn khắp nơi hả?”
Lần đầu tiên, Tiêu Tuy dùng giọng nói nghiêm nghị như thế để nói với Đông Tảo, khiến cho nó đang định đứng lên lại co rúm lại.
A Tuy bây giờ thật đáng sợ.
Nhưng Đông Tảo còn chưa kịp lùi về sau, Tiêu Tuy đã bước tới trước mặt nó. Một tay hắn túm lấy Đông Tảo, đen mặt đi ra ngoài.
Đông Tảo ngoan ngoãn không động, để mặc Tiêu Tuy bắt đi.
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy đứng ngoài cửa cũng không dám nói nhiều, dùng ánh mắt tự cầu phúc nhìn nhìn Đông Tảo.
Tuy nói đến Vương Gia là trên dưới trong phủ, ai ai cũng sợ. Nhưng người được tận mắt chứng kiến Tiêu Tuy tức giận thì rất ít. Cũng không biết, Đông Tảo có làm sao không…
Cùng lúc ấy, ở một nơi khác, quản sự tìm mãi không thấy Đông Tảo, cả gan đi đến hỏi đám người thị vệ. Nhưng cả đám đều nói không biết.
Quản sự hoảng loạn chạy về hỏi mấy người quản sự phía trên, nhưng tất cả đều đã được dẫn tới Xuân Quy Uyển, một người cũng không thiếu.
Quản sự lén nhìn cái người được gọi là Đại Ngưu, đến từ thôn nhỏ cách đây năm dặm. Đó là một tên có ngoại hình giống y như một con trâu mộng, chứ nào phải vị thiếu niên mềm mại mà quản sự đã dẫn đi kia?
Chuyện li kì hãy còn ở phía sau, chính là số y phục trong phòng bị thiếu mất một bộ. Đây chính là chứng cứ chính xác nhất cho sự tồn tại của Đông tảo.
Quản sự càng nghĩ càng thấy lạ, còn ốm mất hai ngày vì cho rằng mình gặp quỷ.
Nhưng, quay lại đầu trúc viện bên này.
Bên trong thư phòng, Tiêu Tuy lạnh mặt ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Đông Tảo phập phồng lo sợ, bắt đầu bức cung “Vừa nãy đi đâu?”
“Đi… Đi ra ngoài chơi.” Đông Tảo tránh ánh mắt của hắn, hai chữ “chột dạ” dán to trên trán.
“Đi đâu chơi?”
“Ừm… Ừm… Đi ra hòn giả sơn ngủ một giấc.” Đông Tảo nói.
“Sao lúc đi tìm ngươi, không thấy ở đó?” Tiêu Tuy tiếp tục hỏi tới.
Thời gian Đông Tảo biến mất và xuất hiện khiến hắn quá mức nghi ngờ. Lại càng đừng nói đến thiếu niên hắn gặp trong mơ kia. Ánh mắt Tiêu Tuy chuyển động trên dưới khắp người Đông Tảo, tính xem tên mật thám này có bao nhiêu khả năng là thiếu niên kia.
“Ta trốn trong hòn giả sơn ngủ mà.” Đông Tảo bị Tiêu Tuy nhìn đến khó nhịn, quay đi không nhìn hắn nữa “Ta bây giờ vẫn còn buồn ngủ, ta muốn đi ngủ!”
Tiêu Tuy không đáp. Một lúc sau, Đông Tảo lại không chịu được mà quay đầu nhìn hắn. Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, nó sợ giấu đầu hở đuôi, tức giận hỏi Tiêu Tuy “Này, ngươi cứ nhìn ta làm cái gì thế?”
Tiêu Tuy đột nhiên bật cười, xóa tan nét mặt lạnh lùng, anh tuấn đến sững sờ.
“Ta đang nghĩ…” Tiêu Tuy trầm ngâm nói “Tỷ lệ ngươi có thể biến thành người lớn đến đâu.”
Lớn… Lớn đến tận trên trời! Đông Tảo đánh bạo nghĩ, thế nhưng ta sẽ không thừa nhận đâu!
Tiêu Tuy không nói thêm gì nữa, giống như lúc nãy chưa xảy ra chuyện gì. Hắn móc quyển Trần Sinh và Từ nương từ trên giá sách ra, huơ huơ trước mặt Đông Tảo “Cái này còn muốn đọc tiếp không.” Vừa nói, hắn vừa mở ra cái trang chưa đọc Đông Tảo ra “Tay y bỗng nhiên chạm vào một chỗ êm ái không thể miêu tả…”
“Không cần đâu, ta buồn ngủ rồi.” Đông Tảo nào còn tâm tư đi nghe đọc truyện? Nó chỉ muốn quay về lồng tre để né tránh Tiêu Tuy mà thôi. Mặt khác, một Tiêu Tuy không chấp nhặt, vẫn đối tốt với nó làm cho Đông Tảo lại càng thấy bị dày vò.
“Ồ.” Tiêu Tuy rất vui vẻ gấp sách lại.
Mật thám nhỏ không biết cách che giấu tâm trạng, càng không biết lúc mình nói chuyện, âm thanh cực kì giống với thiếu niên nói mình tên Đại Ngưu kia.
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Tuy liền xâu chuỗi các sự kiện trước đây lại với nhau, rất nhiều điều khả nghi liền dần dần được tháo gỡ.
Sau đó, hắn cho người đi tra, rồi gọi vị quản sự bị dọa cho phát bệnh kia tới. Đồng thời, cũng gọi luôn cả Đại Ngưu thật tới nhìn, làm gì có chút gì giống với Đông Tảo?
Đến đây thì trong lòng Tiêu Tuy đã nắm chắc chín phần. Nhưng hắn cũng không nỡ bức ép Đông Tảo.
Tiêu Tuy ngẩng đầu nhìn Đông Tảo đang vui vẻ nhảy nhót trong đụn tuyết cuối cùng trên cây, ánh mắt trầm xuống.
Để tên mật thám kia tự thừa nhận không phải tốt rồi ư?
“Đông Tảo, đến đây.” Tiêu Tuy giơ tay lên gọi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...