Tiểu Ôn Nhu

“So với trước kia anh sẽ càng thương em hơn, yêu em hơn, bảo vệ em, chăm sóc em hơn.”

Phó Thời Hàn vội vàng đi tới bàn phục vụ của sân vận động số hai, có hai thành viên trong hội đang ở đó, thấy anh tới vội vàng đứng lên tiếp đón.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ặc, chính là…” Hai nữ sinh chân tay luống cuống, vội vàng đưa một tập tài liệu cho Phó Thời Hàn: “Trong hạng mục nhảy xa, số thứ tự vận động viên và tên không trùng nhau.”

Phó Thời Hàn nhận lấy xem qua, sau đó nói: “Có thể là đóng dấu sai.” Anh cầm bút trên bàn sửa lại: “Sửa một chút là được.”

Đặt tài liệu xuống, anh lại hỏi: “Còn có chuyện khác?”

Hai nữ sinh ấp úng không nói lên lời, Phó Thời Hàn lạnh mặt: “Trưởng ban của các bạn đâu, việc nhỏ như thế này cậu ta có thể giải quyết.”

Cũng không cần gọi anh từ sân vận động số ba tới.

“Ờ, trưởng Ban chị ấy… chị ấy đi cổ vũ cho đàn chị Diêu Vi An thi đấu.”

Trong hơi thở của Phó Thời Hàn phát ra tiếng cười lạnh, nhìn đồng hồ trên tay một chút, quay người định bỏ đi, trợ lý lập tức gọi anh lại: “Chủ tịch, anh… không tới xem đàn chị Diêu Vi An thi đấu sao?”

“Tại sao tôi phải đi xem cậu ta thi đấu?”

Giọng nói của Phó Thời Hàn lạnh lẽo cứng rắn, mới mở miệng đã khiến nữ sinh kia không nói được câu nào.

Đúng lúc này, vòng quanh đường chạy truyền ra tiếng hò reo, Diêu Vi An chạy 800m xếp thứ nhất từ trong loa phát thanh truyền tới.

Hai nữ trợ lý hưng phấn nói: “Đàn chị Vi An giành được hạng nhất rồi!”

“Thật lợi hại!”

“Đàn anh, anh đi xem đàn chị Vi An một chút đi.”

Phó Thời Hàn không thèm để ý đến hai  người, quay người muốn nhanh chóng rời đi, đúng lúc trên đường chạy truyền tới giọng nói của Diêu Vi An: “Phó Thời Hàn, chờ một chút.”

Hơi thở của cô ta có chút gấp gáp, gương mặt sau khi hoạt động đỏ bừng, bộ đồ thể thao bó sát người phác họa thân hình lồi lõm hoàn mỹ của cô ta.

Bày ra kế này là chị em tốt của cô ta, lúc này đang đi theo bên cạnh, cười không ngừng nhìn Phó Thời Hàn, ánh mắt có chút khác thường.

Giống như đã bàn bạc xong.

Chẳng qua Phó Thời Hàn không nghĩ nhiều, lịch sự nói với Diêu Vi An: “Chúc mừng giành được giải nhất.”


Lúc này Diêu Vi An không biết vì quá mệt hay do quá căng thẳng, hơi thở có chút run rẩy, vội vàng chạy tới; “Phó Thời Hàn, tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu.”

Phó Thời Hàn nhìn đồng hồ trên tay, hiển nhiên có chút nóng nảy: “Tôi còn có việc, tối nay rồi nói sau.”

Anh quay người muốn đi gấp, Diêu Vi An vội vàng gọi anh lại, lớn tiếng nói: “Phó Thời Hàn, tôi muốn nói cho cậu biết, tôi thích cậu!”

Phó Thời Hàn dừng bước chân.

**

Sân vận động thứ hai và sân vận động thứ ba cách nhau hơn nửa sân trường, khoảng cách không gần. Bởi vì là ngày đại hội thể dục thể thao, sinh viên ngồi xe trường thực sự quá nhiều, mỗi một trạm xe đều xếp hàng dài, Hoắc Yên không chờ được xe trường, trong lòng gấp gáp, dứt khoát đi vòng qua lối rừng cây nhỏ.

Lúc đi vào sân vận động thứ hai, trong loa phát thanh truyền tới tin vui Diêu Vi An đoạt giải nhất.

Bàn phục vụ của hội sinh viên đặt ở góc đông nam, cô một đường chen chúc xuyên qua đám người, thở hồng hộc chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Diêu Vi An kết tóc đuổi ngựa đứng sau Phó Thời Hàn, lớn tiếng nói: “Tôi thích cậu.”

Cô ta như thiếu nữ ngại ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt trong suốt vẫn cực kỳ tự tin.

Trái tim Hoắc Yên giống như bị đâm một cái, bên tai ong ong, cái gì cũng không nghe rõ.

Cô sợ hãi nhìn về phía Phó Thời Hàn.

Phó Thời Hàn có vẻ không  ngờ Diêu Vi An đột nhiên tung chiêu như vậy, đôi đồng tử đen láy tràn đầy kinh ngạc.

Diêu Vi An lấy hết dũng khí, bước tới gần anh, ngượng ngùng nói: “Phó Thời Hàn, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở hội sinh viên vào năm nhất, liền bị cậu hấp dẫn, nhưng tôi luôn cảm thấy, loại chuyện vừa gặp đã yêu này, rất không trưởng thành, cho nên tôi nhẫn nhịn không nói ra. Nhưng qua hai năm cùng làm việc và tiếp xúc, tôi phát hiện bản thân rất thích cậu, cậu ưu tú như vậy, ngay thẳng như vậy, tôi cố gắng để mình càng tốt hơn, mới có thể xứng với cậu.”

Màn tỏ tình vừa tha thiết vừa chân thành làm cảm động biết bao nữ sinh vây xem, mọi người ồn ào nói: “Đồng ý cô ấy đi, mau trả lời đồng ý cô ấy nha!”

“Hai người đều xuất sắc như vậy, nhất định có thể thành!”

Phó Thời Hàn hơi cụp mắt, trên mặt bình tĩnh như nước, chỉ nói: “Bây giờ tôi liền cho cậu một câu trả lời.”

Diêu Vi An lập tức khoát tay: “Không phải, cậu hiểu nhầm rồi, bây giờ không phải tôi muốn cậu đồng ý cùng kết giao gì, chỉ hi vọng cậu có thể hiểu được tấm lòng của tôi, tôi biết tôi còn chưa đủ xuất sắc, không xứng với cậu, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng, xin cậu hãy tin tưởng tôi.”

Huyệt thái dương của Hoắc Yên giật giật, cảm giác máu nóng toàn thân đang chảy ngược, bên tai có nữ sinh hâm mộ nói: “Trời ạ, đàn chị Diêu Vi An còn chưa đủ ưu tú, vậy trên thế giới  này chỉ sợ chỉ có tiên nữ mới xứng với Phó Thời Hàn.”

Một nữ sinh khác nói: “Đương nhiên là cách nói khiêm tốn rồi.”

“Chị ấy so với Hoắc Tư Noãn không biết mạnh hơn thế nào đâu.”


“Thành tích tốt, gia thế tốt, hơn nữa tính tình cũng tốt. Không phải tục ngữ có câu, nữ truy nam cách một tầng sa, Phó Thời Hàn không có lý do gì để từ chối cả.”

“Đúng vậy, điều kiện của Diêu Vi An tốt như vậy còn không đồng ý, chẳng lẽ muốn tìm tiên nữ thật sao?”



Âm thanh bên tai xa dần, Hoắc Yên không có dũng khí nghe tiếp, càng không có dũng khí đối mặt với lựa chọn của Phó Thời Hàn.

Cô thất tha thất thểu chạy khỏi sân vận động số hai, một mạch chạy vào rừng cây nhỏ không người, tìm một nơi yên tĩnh trốn đi.

Một năm qua, cô cho rằng mình đã trưởng thành hơn nhiều, dũng cảm hơn nhiều, nhưng trên thực tế, mềm yếu nhát gan bên trong vẫn không thể thay đổi được.

Cô thật vô dụng!

Hoắc Yên dựa vào thân cây, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, nước mắt hăng hái đảo quanh hốc mắt, cô dùng sức hít sâu, cố gắng nén chúng trở lại.

“Hoắc Yên, không cho phép khóc.”

Cô tự nói như vậy với mình, cho dù Phó Thời Hàn ở cùng với nữ sinh khác, anh vẫn là Hàn ca của cô, bọn họ vẫn giống như trước, có cái gì mà khổ sở.

Nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác nói với cô, bọn họ cuối cùng không thể giống như trong quá khứ. Phó Thời Hàn là chàng trai chu đáo như vậy, một khi có bạn gái, toàn bộ yêu thương và quan tâm đều sẽ giành cho cô gái kia, căn bản không chia nửa phần cho người khác.

Đây cũng là nguyên nhân, bao nhiêu năm anh chưa từng có bạn gái, Hoắc Yên biết, anh đang tìm kiếm một người có thể làm bạn suốt đời.

Mà người đó, đã định trước không phải mềm yếu bình thường như  mình.

Nghĩ đến đây, cảm giác xót xa và tủi thân giống như thủy triều nuốt chửng lấy cô, nước mắt to như hạt đậu không cách nào khống chế được rơi xuống.

Hoắc Yên càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không kìm nén âm thanh nữa, thoải mái khóc ra.

Nhưng vào đúng lúc này, hình như sau lưng truyền đến bước chân xột xoạt, Hoắc Yên vội vàng lấy ống tay áo lau sạch sẽ nước mắt, cô không muốn bị bất cứ ai bắt gặp dáng vẻ khóc lóc của mình.

Cô cúi đầu, đứng lên định rời đi, lại không ngờ có một cánh tay nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô kéo lại.

Hoắc Yên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp của Phó Thời Hàn.

Anh hơi cau mày, mắt rũ xuống nhìn Hoắc Yên, trong đôi đồng tử sâu thẳm nổi sóng.


“Anh… sao anh lại tới đây.” Hoắc Yên mang theo giọng mũi, hoảng sợ nhìn anh, dùng sức lau khóe  mắt mình.

Phó Thời Hàn không nói gì, chỉ giữ tay cô lại, say đó dùng đầu ngón tay ấm áp vuốt ve khóe mắt phiếm hồng của cô.

Trong mắt tràn đầy đau lòng.

“Sao anh không nói gì.” Trong lòng Hoắc Yên thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi thăm: “Vừa mới…”

Nhưng Hoắc Yên còn chưa nói xong, Phó Thời Hàn đột nhiên hôn lên mắt cô.

Không sai, là một nụ hộn, cô theo bản năng nhắm mắt bên trái lại, đôi  môi ấm áp của anh phủ kín, cảm xúc mềm mại như thế… là trong giấc mơ cô từng mơ qua.

Nhịp tim Hoắc Yên đập thình thịch, suy nghĩ như đom đóm bị đánh tan, hỗn loạn khắp nơi, từng ngôi sao nhỏ lấp lánh quanh mắt.

Nụ hôn của Phó Thời Hàn vừa dài vừa thâm tình, hôn lên mắt cô, lại dời xuống hôn lên chóp mũi.

Cảm giác động tình khiến cơ thể Hoắc Yên mềm nhũn, tay cô kéo góc áo anh, không biết làm gì ngoài siết chặt.

Khi nụ hôn của anh sắp di chuyển tới khóe môi Hoắc Yên, cô mới cuống quít tránh đi.

Anh cụp đôi mắt đen như mực xuống ngắm  nhìn cô, ẩn chứa ham muốn mãnh liệt sôi trào. Hoắc Yên chỉ cảm thấy không khí giữa hai người càng ngày càng mập mờ.

Hình như anh còn chưa thỏa mãn, đôi môi mỏng phủ lên vành tai cô, dịu dàng nói: “Sao em khóc?”

Hoắc Yên nắm chặt tay anh, nhỏ giọng trả lời: “Phó Thời Hàn, anh đừng đồng ý Diêu Vi An.”

“Hửm?”

Hoắc Yên quyết tâm, trầm giọng nói: “Nhất định không được đồng ý cô ta.”

Khóe môi anh hơi cong: “Lý do?”

“Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết lý do sao?” Trên mặt Hoắc Yên nổi một tầng ửng đỏ, không phải do vừa khóc thút thít, mà do thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt.

“Anh muốn nghe chính  miệng em nói.” Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tóc mai Hoắc Yên khiến lòng cô ngứa ngáy.

“Phó Thời Hàn, em thích anh.” Hoắc Yên đưa tay ôm eo anh, giọng nói vừa khàn vừa tủi thân: “Em thích anh như vậy, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?”

Trong lòng Phó Thời Hàn như có thứ gì nổ tung, cô gái vùi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn dịu dàng như thế, khiến toàn thân anh căng cứng.

Anh không kìm được ngậm lấy vành tai cô.

Cơ thể Hoắc Yên khẽ run, một cơn tê dại chạy thẳng từ sống lưng lên đầu.

Choáng váng.


“Những câu này, lẽ ra không nên để em nói.” Phó Thời Hàn kéo cô, cười cười: “Ai biết em không chờ nổi.”

“Ai biết đàn chị Diêu Vi An đột nhiên…” Cằm Hoắc Yên dựa vào một bên ngực anh, ngẩng đầu nhíu mày nói: “Anh không đồng ý chứ?”

“Đồng ý.”

Hoắc Yên bắt đầu lo lắng, đột  nhiên hất tay ra lại bị Phó Thời Hàn giữ lại, càng ôm chặt hơn: “Đồng ý còn có thể ở rừng cây làm chuyện này với em sao, anh thành dạng người gì?”

Hoắc Yên: …

Có thể nói một lần cho hết không vậy.

“Vậy em thì sao?” Hoắc Yên lấy dũng khí, hỏi thẳng: “Anh đồng ý lời tỏ tình của em không?”

Phó Thời Hàn nhíu mày, ra vẻ suy tư nói: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nếu như lúc này muốn suy nghĩ một chút, có phải rất cặn bã hay không?”

“Phải!” Hoắc Yên nghiêm túc gật đầu: “Rất cặn bã!”

Phó Thời Hàn nhíu mày, ôm mặt Hoắc Yên nhìn kỹ một lúc sau đó in lên vầng trán cô một nụ hôn thật sâu. Hoắc Yên có thể cảm nhận được, trong nụ hôn này là toàn bộ tình cảm.

“Đồng ý em.”

Hoắc Yên ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không muốn miễn cưỡng anh, giống như em đang ép buộc anh vậy.”

Phó Thời Hàn dùng ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi của cô: “Em chạy nửa sân trường cũng gần 3000m, nước mắt nước mũi tới trước mặt anh, cái này còn chưa tính là ép buộc?”

Hoắc Yên từ nhỏ đã quy củ, chưa từng làm chuyện gì khác thường, lần này đúng là xúc động.

Nhưng cô không còn cách nào, biết rõ người con trai mình thích bị nữ sinh khác tỏ tình, còn bình tĩnh chạy xong 3000m sao?

Mặc dù xúc động nhưng cô không hối hận.

“Hoắc Yên, em nghe rõ đây.” Phó Thời Hàn đặt hai tay lên vai Hoắc Yên, cúi người mặt đối mặt với cô, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức qua lại, em là bạn gái Phó Thời Hàn anh, so với trước kia anh sẽ càng thương em hơn, yêu em hơn, bảo vệ em, chăm sóc em hơn, sẽ không để em phải chịu uất ức nào.”

Lúc này, đại khái trong 20 năm của Hoắc Yên, là giờ phút hạnh phúc nhất, nước mắt không kìm được đong đầy hốc mắt, cô cảm thấy mình thật kỳ lạ, cúi đầu muốn cười, một giọt nước mắt theo đó lăn xuống.

Thật hạnh phúc, hạnh phúc muốn khóc.

Phó Thời Hàn nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ bừng của cô, nhỏ giọng nói: “Mặc dù chưa từng yêu đương với cô gái nào, nhưng anh sẽ cố gắng làm tốt những việc bạn trai nên làm, nếu như anh có chỗ nào không tốt, xin hãy chỉ giáo thêm, được không?”

Cô dùng sức nắm góc áo của anh, nghẹn ngào nói: “Được.”

Hoắc Yên vừa khóc vừa cười: “Nhịn không nổi, khóc xong trận này, sẽ không khóc nữa.”

Phó Thời Hàn bật cười, đưa tay sờ đầu cô, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui