Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim. Chín giờ khi Tống Trạch từ sở nghiên cứu trở về, chú mèo dưới lầu há to mồm kêu lớn, tiếng thật dài. Mùa xuân đến rồi.
Về đến nhà, Lâm đại tẩu đang ngồi trước ti vi may áo lông, cười gật đầu với Tống Trạch:
“Đã về rồi, Kính Tổ có làm chè cho con đó, ở trong nồi, con tự múc đi.”
Tống Trạch buông thứ trên tay xuống rồi đi vào bếp, múc một chén chè, khuấy khuấy mấy cái phần nước chè màu hạt dẻ, uống một ngụm, còn mang theo hương vị của hoa quế. Tống Trạch nhấm nháp, liếm liếm môi:
“Thật ngọt.”
Nhớ tới có người đã từng ngay tại phòng bếp này ôm eo cậu, đưa lưỡi vào miệng cậu tuần tra một vòng, cười như con mèo trộm được cá mà nói: “Ừm, đủ mùi vị rồi”, Tống Trạch đỏ mặt.
Tống Trạch ăn chè tắm rửa xong ngồi trong phòng khách, cùng Lâm đại tẩu xem ti vi trò chuyện. Tiếng của ti vi rất nhỏ, giọng hai người nói chuyện cũng rất nhỏ. Lâm Kính Tổ đang ngủ mà.
Phim truyền hình vào chín giờ, tình cảm của hai nam nữ nhân vật chính thật sâu đậm, trước khi ngủ tặng nụ hôn ngủ ngon, thức dậy thì tặng nụ hôn chào buổi sáng, trước khi ra cửa cũng là một nụ hôn tiễn đưa, về nhà lại là nụ hôn hoan nghênh, Tống Trạch run rẩy, chà xát hai cánh tay đã nổi đầy da gà.
Sau khi hết phim, Tống Trạch nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói với Lâm đại tẩu:
“Con vào xem Lâm Kính Tổ.”
Lâm Kính Tổ phải trực đêm, đã đến lúc rời giường. Đẩy cửa phòng ngủ, Lâm Kính Tổ đang mơ màng ngồi trên giường thay quần áo, mắt chỉ có một đường, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo nhếch miệng với cậu: “Đã về rồi.”
Lâm Kính Tổ cởi từng nút áo ngủ, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng, cơ bụng cũng rất cường tráng, đường cong nơi eo hấp dẫn mà co dãn, cái quần ngủ kéo hơi thấp, loáng thoáng nhìn thấy quần trong. Tống Trạch nhìn nhìn, mặt “ba” một cái đỏ bừng.
Lâm Kính Tổ thay quần áo xong, chạy vào phòng tắm rửa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đi vào phòng lấy tài liệu, chào Tống Trạch:
“Anh đi đây.”
“Lâm Kính Tổ!” Tống Trạch bước lên trước gọi hắn. Lâm Kính Tổ xoay người, vừa đúng là khoảng cách rất thích hợp để hôn lên, mặt Tống Trạch hồng rồi lại đỏ, nhưng vẫn không thể làm ra hành động buồn nôn như trong phim truyền hình lúc nãy. Cuối cùng đành nói:
“Đi đường cẩn thận.”
Lâm Kính Tổ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đẩy cửa đi rồi. Tống Trạch ngồi trên giường, nơi đó vẫn còn độ ấm của Lâm Kính Tổ. Tống Trạch cảm nhận mùi hương còn vươn lại của Lâm Kính Tổ. Mèo con ngoài cửa sổ cứ kêu từng tiếng từng tiếng, kêu đến lòng người thấy phiền, Tống Trạch buồn bực cắn môi, cậu nhất định đã bị tên lưu manh Lâm Kính Tổ kia lây hư rồi.
Lâm Kính Tổ hoàn thành ca đêm về, vừa đúng là sáng sớm.
Ở dưới lầu khu giáo sư, một con mèo đốm gầy gò đi đến cọ cọ chân hắn, hoa văn quanh mắt màu đen, kêu đến yếu ớt. Lâm Kính Tổ nhìn đến vui vẻ:
“Không phải mày chứ, kêu cả đêm rồi mà chưa tìm được bạn sao?”
Về đến nhà, trong phòng rất yên lặng. Đặt túi đồ ở phòng khách, tính vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Đẩy cửa phòng bếp, trên tủ lạnh có dán một mảnh giấy nhỏ, phía trên là chữ viết ngay ngắn của Tống Trạch:
“Em đã mua bữa sáng rồi, anh tự mình hâm nóng lại là được, không cần làm thêm. Ba sẽ dẫn mẹ đi lấy thuốc, cơm trưa họ cũng tự giải quyết. Anh về tắm rửa một cái rồi ngủ đi.”
Ngón tay Lâm Kính Tổ vuốt ve qua lại những lời ghi trên giấy, vuốt đến nỗi nó sắp nổi lông mới nhếch môi đi vào phòng tắm. Trong cái giỏ giặt quần áo, bày một bộ quần áo sạch sẽ, nhớ đã có người từng mím môi ném bộ đồ ngủ này lên người hắn, nói: “Thuận đường mua giúp anh, mặc vào!”, Khóe miệng Lâm Kính Tổ nhếch cao hơn. Rõ ràng hai bộ áo ngủ kia giống nhau như đúc, nút áo tròn tròn thật dễ cởi, nhẹ nhàng kéo một cái là có thể trông thấy da thịt trắng như tuyết của Tống Trạch.
Lâm Kính Tổ mở vòi sen, dòng nước ấm áp xả lên làn da, thân thể và lòng ngực nóng hầm hập.
Đẩy cửa phòng ngủ, Tống Trạch đang nằm trên giường, chăn đắp rời rạc để lộ nửa người và một cái đùi trắng nõn mịn màng. Lông mi thật dài của Tống Trạch rung động theo quy luật, gương mặt trắng đến gần như trong suốt lúc này ưng ửng hồng, đôi môi nộn nộn bị răng cắn nhẹ, vừa trơn vừa bóng. Lâm Kính Tổ nhìn nhìn, máu “ba” một tiếng xông thẳng lên não.
Lâm Kính Tổ nằm xuống phần giường còn lại, xoay người, để mặt Tống Trạch đối diện với hắn, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi cậu. Lâm Kính Tổ nắm chặt tay, không đành lòng quấy nhiễu Tống Trạch. Hắn xoay người sang chỗ khác, vỗ vỗ người anh em trong quần của mình: “Mày thành thành thật thật ngủ cho tao đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...