Quách Đức gãi gãi đầu: "Kỳ thật nhìn đến con chuột đáng yêu này, tôi cũng luyến tiếc ăn"
"Chít chít chít!" Ngôn Bạch tức giận kháng nghị.
Cho dù hiện tại không nhìn được bản thân, cậu vẫn biết mình là con hamster, ai đã gặp qua con chuột biết phun đồ ăn?! Ai!
"Anh Đức, nó là hamster" Rối cuộc cũng có người nói được một câu công đạo.
Thiếu niên nhỏ gầy nằm trên mặt đất lúc nãy đi tới, ngồi xổm bên cạnh Ngôn Bạch, thật cẩn thận sờ sờ cái đầu nhỏ tròn vo, mũi y cũng khẽ nhúc nhích.
"Mày thật là thơm"
Ngôn Bạch đang được sờ thoải mái nghe vậy hoảng sợ lùi về phía sau một bước!!!
Nhìn người này là thuần lương vô hại nhất, không nghĩ tới vẫn là một lưu manh! Lại dám ở trước mặt người khác đùa giỡn cậu!
Còn mặt hai người khác lại hiện rõ sự nghi hoặc.
"Có mùi gì sao?" Tạ Ân nhíu mày.
Cầu An nhắm mắt lại cẩn thận phân biệt.
"Là hoa oải hương, mùi rất nhạt, còn có một chút hương vị cỏ xanh lẫn trong đó.
Cảm giác như đang ở một cánh đồng hoa oải hương bao la bát ngát, thật thoải mái"
"Có sao?" Quách Đức cúi người lại gần hít mạnh hai hơi, nghe nói như vậy cũng có cảm giác như là ngửi thấy được một chút mùi hương, chỉ là hắn vẫn luôn là một người lỗ mãng nên cũng không để ý đến.
"Có thật này, ngửi còn khá thơm, khiến cho tâm tình tốt lên không ít"
Ngôn Bạch che lại lỗ tai, xấu hổ đến mức tránh ở sau lưng Tạ Ân đối mặt với góc tường, cơ hồ là muốn co lại thành một quả cầu nhỏ.
Những người này....thật đúng là lưu manh!
Tạ Ân vẫn không ngửi được cái gì, mà một con hamster còn có thể có mùi gì được chứ, anh cầm lên con hamster đã co thành quả bóng bỏ vào trong túi ngăn cách với hai người kia, đứng lên hỏi Cầu An.
"Đã tốt hơn chưa?"
Ngôn Bạch vội chui vào trong túi, chỉ có đại mỹ nhân là tốt nhất!
Lực chú ý của Cầu An bị dời đi, liền hưng phấn giơ tay lên, trong lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện một quả cầu nước.
"Đã tốt hơn, không những vậy tôi còn thức tỉnh dị năng!"
"Vậy là tốt rồi!" Quách Đức vỗ vai Cầu An, "Cậu sốt nguyên một ngày còn khiến tôi cảm thấy sợ, tôi lúc trước thức tỉnh chỉ cần có nửa ngày đã có thể tung tăng nhảy nhót rồi."
Bởi vì Cầu An đột nhiên sốt cao, bọn họ bất đắc dĩ phải thủ ở chỗ này không có hành động nào khác, thức ăn mang theo đã sớm ăn hết, nếu không hắn cũng không tới mức bắt được một con chuột liền muốn giết ăn.
Tạ Ân nhìn Cầu An với con mắt kì lạ.
Nhân loại sau mạt thế được chia làm ba loại, người thức tỉnh năng lực thể năng, thời gian thức tỉnh là một ngày; tiếp theo là những người thức tỉnh dị năng, thời gian thức tỉnh là ba ngày; cuối cùng là những người có thể biến đổi thú hình, thời gian ước chừng dài hơn hai loại kia không ít.
Chưa từng có ngoại lệ.
Nhưng hiện tại ngoại lệ này đã xuất hiện.
Cầu An bị Tạ Ân nhìn đến lông tơ đều dựng đứng.
"Đội trưởng Tạ, anh...."
"Đột nhiên liền tốt hơn sao?"
"Đúng vậy, vừa rồi còn rất khó chịu, nhưng sau khi ăn quả anh đào kia xong liền đột nhiên thấy trong người thoải mái hơn nhiều."
"Là thứ mà con hamster kia phun ra sao?" Quách Đức giật mình.
Ngôn Bạch nghe thấy lời này liền cảnh giác thò nửa cái đầu ra ngoài, dùng nửa đôi mắt lên án nhìn qua.
Hai đương sự liền chột dạ dời tầm mắt.
"Vâng" Cầu An ngại ngùng nói, "Lúc đó đói đến mơ hồ, nhịn không được liền..."
"Nếu đã tốt hơn, chúng ta bây giờ liền xuất phát" Tạ Ân ý vị thâm thường nhìn hamster nhỏ đang nằm trong túi, mạt thế có rất nhiều biến dị động thực vật, con hamster này chỉ sợ cũng không đơn giản.
"Bọn họ đã trở lại."
"Là Tạ Ân sao? Cái người rất mạnh đó phải không, nghe nói một mình hắn ta có thể đấu với 10 con tang thi, tất cả những người thức tỉnh hiện tại không ai có thể vượt qua được hắn."
"Cũng không thể nói như vậy, người ta chưa thức tỉnh dị năng đã có thể lông tóc vô thương lao ra khỏi đám tang thi bao vây, như vậy mới gọi là mạnh lại còn rất ngầu nữa, mỗi khi nhìn đến hắn đều không nhịn không được nghĩ rằng mạt thế này có lẽ cũng không u ám như vậy."
Tại mạt thế ai cũng tôn sùng kẻ mạnh, tuy rằng Tạ Ân mới đến đây được ba ngày nhưng sức mạnh của anh lại thuyết phục được rất nhiều người.
Mỗi khi Tạ Ân ra ngoài, đều có rất nhiều nhóm trai gái tụ tập ở của căn cứ chỉ để nhìn thấy mặt anh một lần.
Nhưng uy danh của anh càng cao thì lại khiến cho một vài người cảm thấy bất mãn, bình thường nhiệm vụ đi tìm vật tư được phân cho anh đều là cái khó khăn nhất, thậm chí so ra còn tệ hơn tình cảnh của những người thường không cần phải ra ngoài.
Nói đến đây Quách Đức lại tức giận, ra ngoài tìm kiếm vật tư cùng cứu trợ này đều là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, những người thức tỉnh đều bắt buộc tham gia còn chưa tính, thậm chí vật tư mang về phân phối giữa người thức tỉnh và người thường đều như nhau!
Đương nhiên so với bọn hắn thì Tạ Ân còn thảm hại hơn.
"Số người được cứu viện?" Câu hỏi như thường lệ của người phụ trách.
"Không có" Quách Đức tức giận trả lời.
"Địa điểm xa nhất đã tới được?"
"Kho hàng vùng ngoại thành"
"Vật tư mang về được?"
"Không có."
Người phụ trách dừng bút, thu hồi lại cái tay đang cầm đồ ăn.
"Rất tiếc, nếu không có thu hoạch thì các người sẽ không được phát đồ ăn."
Quách Đức đã đói bụng suốt một ngày, quay lại giơ ngón giữa lên.
"Thật muốn rời khỏi cái căn cứ chết tiệt này."
"Ngày mai tôi sẽ rời đi." Tạ Ân đột nhiên nói.
"Cái gì?" Quách Đức kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ có thể hiểu được Tạ Ân, ba ngày trước Tạ Ân đột nhiên tới căn cứ phía bắc, tính cách lạnh lùng giống như một cái máy, rõ ràng không phải người thức tỉnh nhưng lại chủ động xin ra ngoài làm nhiệm vụ, bị mọi người xa lánh cũng chả để ý.
Nói hơi khó nghe một chút, biểu hiện khi làm nhiệm vụ mà hắn quan sát được thì người này là kẻ sâu không lường được.
luôn tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ nghe lệnh kẻ khác mà làm theo ý bản thân.
Nhưng Tạ Ân lại không làm như vậy, giống như mọi thứ xung quang chả có gì đáng để anh chú ý, cho dù là Quách Đức cùng Cầu An cũng chỉ vì nhiệm vụ mới nói được vài câu.
"Hai người có đi không?" Tạ Ân hỏi.
Đời trước, khi mà anh thống nhất các căn cứ, có nghe nói rằng ở căn cứ phía bắc có một vị dị năng giả hệ mộc có thể làm giảm bớt mất khống chế tinh thần, hiện tại anh ở căn cứ ba ngày cũng chưa phát hiện ra người kia, tự nhiên cũng chẳng còn lý do để ở lại đây.
"Đương nhiên!" Hai người không chút do dự.
"Vậy thì hiện tại có chút chuyện cần hai người giúp đây." Khóe miệng Tạ Ân hơi câu, đưa chọ bọn họ mấy bức ảnh chụp, những người đó hiện tại cũng nên trả giá rồi.
Trong lúc điều tra anh có tìm được một đồ vật rất thú vị-----chính là thứ đã khiến căn cứ phía bắc ở đời trước phát triển nhanh chóng.
Này không phải là thứ Tạ Ân lấy từ cửa hàng kia sao? Hai người nghi hoặc cầm lấy ảnh chụp xem, biểu tình dần dần ngưng trọng.
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt." Quách Đức nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó liền đi mất.
"Chít chít chít!" Mấy người đó đi rồi, Ngôn Bạch chui ra khỏi túi liền bò lên vai Tạ Ân, sau đó xem phía sau cổ anh.
Không có tuyến thể!
Thế giới của Ngôn Bạch sụp đổ.
Trên đường trở về có nhiều người như vậy cậu đều đặc biệt chú ý đến, tất cả mọi người đều không có tuyến thể!
Cho dù là Tạ Ân được nói là cường đại nhất cũng không có.
Phải biết rằng, beta có khả năng mạnh hơn alpha, nhưng không có nghĩa có thể mạnh hơn đại đa số alpha, đây chính là sự quyết định của gen.
Cho nên Tạ Ân chỉ có thể là alpha, nhưng anh lại không có tuyến thể.
Bị biến thành hamster, một omega như cậu hiện tại cũng không hề có!
"Sao thế? Đói bụng à?" Tạ Ân bắt lấy bé hamster đứng bất động trên vai anh xuống nhéo nhéo.
Khuôn mặt của hamster nhỏ bị niết đến biến dạng, nhưng đồng thời cũng kéo hồn Ngôn Bạch quay về.
Ngôn Bạch hoàn hồn lại liền theo bản năng giơ tay xoa xoa quai hàm bị niết, mắt nhìn đến người kia:....Hắn thật sự không chú ý là tay mình quá lớn sao.
"Chít chít-----chít" Mau đem tôi bỏ----xuống.
Sau đó cậu lại bị nhéo.
Tạ Ân như phát hiện ra món đồ chơi mới thật thú vị, liền tiếp tục nhéo khuôn mặt mềm mại đến đau.
Ngôn Bạch bị nhốt trong lòng bàn tay, khuôn mặt hoảng sợ quơ bốn móng vuốt nhỏ kháng cự, đáng tiếc lại chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Đáng ghét hơn chính là, vị "thân sĩ" này niết đủ rồi liền đem hamster thả xuống, lúc nhìn lại bàn tay đã biến dơ của mình liền nhíu mày.
"Cục than nhỏ, mày quá bẩn nên đi tắm rửa thôi."
Ngôn Bạch: Là tự anh làm!
Ngại dơ bẩn sao còn niết hăng như vậy làm gì?
Từ lúc cậu biến thành omega trân quý đã chẳng có ai dám làm việc lớn mật như vậy đối với cậu.
Một ngày này cậu vừa mệt vừa đói, suýt chút nữa bị mang đi hầm bây giờ còn bị đùa giỡn, cứ cho rằng đây là một thân sĩ lại không nghĩ đến là một người trong ngoài không đồng nhất.
Hăng hái xoa nắn cậu sau đó lại ghét bỏ, tâm tình kinh sợ từ lúc bị đưa đến nơi xa lạ này rốt cuộc không áp chế được nữa.
Cậu ủy khuất cùng choáng váng bò dậy, từ trên tay nam nhân nhảy xuống ghế sopha liền đi thẳng đến góc nhỏ, dúi đầu đi vào, nhỏ giọng khóc nức nở, bên ngoài cái đuôi nhỏ cũng run run từng đợt.
Thật đáng thương.
Tạ Ân bất giác nhíu mày lại, loại cảm giác thương tiếc xa lạ đột nhiên nảy lên trong lòng.
"Đừng khóc." Ngữ khí hơi cứng lại còn có chút không được tự nhiên.
Anh chưa từng an ủi bất kì ai, càng không cần phải nói đến đây còn là một con hamster biến dị.
Trong phòng lặng im trong chốc lát, Ngôn Bạch cảm giác sopha chợt nhẹ, nam nhân hình như đã rời đi.
Ngôn Bạch khóc đủ rồi liền lười nhác nằm suy tư trên sopha, cảm xúc của cậu tới nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Tuy rằng thế giới này rất nguy hiểm, nhưng gen bẩm sinh của mỗi người đều bình đẳng, không có phân chia ưu khuyết điểm, mỗi người đều dựa vào sức mạnh của bản thân để sống sót, này còn không phải là thế giới lý tưởng của cậu sao?
Còn về việc mang ân của người kia, tuy rằng tính cách không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đã cứu mạng mình, khách quan mà nói những hành vi vừa rồi cũng không tính là quá mức.
Rốt cuộc thì cậu hiện tại cũng chỉ là con hamster, cũng giống như khi nhìn thấy Lộ Tây cậu cũng sẽ có ý nghĩ tắm rửa sạch sẽ cho nó.
Thôi, hiện tại chỉ có thể trách cậu quá mức đáng yêu.
Vài giây sau đột nhiên có một ổ bánh mì thơm ngon xuất hiện trước mặt cậu.
"Nếu mày không muốn....về sau tao cũng sẽ không bắt mày làm." Tạ Ân nỗ lực khiến thanh âm của mình nhỏ nhẹ hơn, dừng lại một chút lại cường điệu, "Nhưng hiện tại nhất định phải đi tắm."
Tuy ở mạt thế không có yêu cầu về sạch sẽ, nhưng hiện tại thì không giống nhau, Cầu An đã thức tỉnh dị năng, sẽ không cần lo về vấn đề nước sinh hoạt nữa.
Ngôn Bạch bĩu môi, nói cứ như cậu là người không thích sạch sẽ vậy.
"Chít chít chít." Ngôn Bạch cố gắng không nhìn đến ổ bánh mì, hiện tại cậu muốn tắm sạch sẽ trước!
Thấy hamster nhỏ đã khôi phục sức sống, Tạ Ân không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đúng là nuôi thú cưng thì lấy đồ ăn dụ chúng là cách tốt nhất.
"Muốn đi tắm rồi sao?" Nhìn đến hamster hai chân đứng thẳng, hướng anh giơ lên hai tay, Tạ Ân nói ra nghi vấn của mình.
"Chít" Ngôn Bạch gật đầu thật mạnh.
"Thật ngoan" Tạ Ân vui vẻ sờ bụng nhỏ của hamster.
Nhưng Ngôn Bạch lại không ngờ rằng cậu cùng Tạ Ân sẽ tắm! chung! Cho dù cậu biết hiện tại mình chỉ là hamster chẳng có bao nhiêu logic để lý luận lại, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này.
Cơ thể Ngôn Bạch cứng còng, lấy hai tay che lại đôi mắt.
Tạ Ân ngâm mình trong bồn tắm, trên mặt nước là một cái chậu nhỏ, anh duỗi tay đem cậu để vào trong chậu, Ngôn Bạch dại ra đứng trên một đống hạt cát(1)!?
Ngôn Bạch: Từ chối! Tôi nhất định phải dùng nước!
Tạ Ân nhìn chuột nhỏ dùng khuôn mặt ghét bỏ nhìn cái chậu không chịu bước vào.
"Mày không thể tắm nước"
Ngôn Bạch dùng sự ánh mắt kháng cự nhìn chằm chằm mặt nước: Không!
Tạ Ân:....Mày chắc chắn là một con hamster giả.
Anh hết cách đành phải dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau người cho hamster nhỏ, cậu cũng phối hợp cho anh lau, thật sự không nghĩ sẽ làm sự việc phiền toái như vậy, chỉ là hình như có hơi xấu hổ?
Sau khi lau khô, lông chuột nhỏ liền xõa tung trông như một quả cầu, đột nhiên nghĩ tới ban ngày hai người kia nói có mùi hương phát ra, anh liền mang theo suy tư nhấc Ngôn Bạch để dưới chóp mũi hít một hơi.
Chỉ có mùi hương của sữa tắm, không có bất kì mùi hoa oải hương nào.
Nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to ra, Ngôn Bạch trừng lớn hai mắt, ngửa đầu ra sau cự tuyệt, chỉ trách tứ chi quá nhỏ nên vô dụng.
Này chẳng lẽ chính là cuộc sống của hamster sao? Tang thương.jpg
*Chú thích:
(1) Chuột hamster thường tắm bằng cát.