Ngôn Bạch đi vào một nơi kì lạ.
Không trung một màu xanh thẳm, đám mây mềm như bông, dòng suối chảy róc rách, nhìn quanh không gian bát ngát bỗng có một gian nhà tranh đơn sơ, phía trước nhà có trồng một ít hoa bạch ngọc lan(1), cánh hoa rơi xuống lả tả, trông giống như một nơi thế ngoại đào nguyên bình dị.
"Có ai không?"
Ngôn Bạch nghi hoặc gõ gõ cửa, ký ức cậu vẫn dừng lại khi đang ở trên thuyền, bỗng dưng một Alpha điên cuồng vọt tới, vừa kêu gào yêu cậu vừa phát nổ quả bom.
Tuy rằng được xưng là đối tượng được hoan nghênh nhất trong các Omega, có tìn tức tố mạnh nhất, người nói yêu cậu nhiều vô số kể, nhưng những người nói là yêu đó liệu có bao nhiêu thật lòng đây?
Mẹ mất sớm, cha cưới người khác xong cũng không còn để ý đến cậu, bạn bè ai cũng cười nhạo cậu vì không thể phân hóa, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một Beta vô dụng, nếu không phải đột nhiên phân hóa thành một Omega hiếm có, thì sẽ chẳng có ai để ý đến cậu.
Thế giới chính là như thế, gen bẩm sinh sẽ quyết định hết thảy.
Cậu đi vào nhà tranh, bên trong không ngoài dự đoán cực kì đơn sơ, đại khái chỉ chỉ có 20m vuông chia thành hai gian nhỏ, gian trong chỉ có một chiếc giường, gian ngoài thì có một thứ chỉ xuất hiện trong sách lịch sử chính là một cái bếp lò, nhưng tất cả đều là đồ mới không hề có một chút sự động chạm của con người.
Trong phòng ngủ, ở đầu giường có dán một tờ giấy, trên đó viết:
- Cấp bậc: 1
- Kinh nghiệm: 0/10
- Lãnh thổ: 1 (Mỗi lãnh thổ chỉ có thể gieo trồng một loại thực vật)
- Kho: 0/10
- Hướng dẫn thăng cấp:
+Đánh chết một tang thi được 0,5 kinh nghiệm
+Một gốc thực vật bình thường được 1 điểm kinh nghiệm, dị năng thực vật được 3 kinh nghiệm.
+Chế biến mỹ thực một lần khen ngợi 5 kinh nghiệm (chờ phân phó thêm).
+Chữa trị một người được 10 kinh nghiệm (chờ phân phó thêm).
- Tăng cấp sẽ mở ra nội dung tiếp theo.
Đột nhiên trên đó xuất hiện một cái hộp cổ xưa tự động bay đến trên ngực cậu, chiếc hộp tiêu tán biến thánh ba cái vòng sáng lấp lánh.
- Khen thưởng dành cho người mới: 100 đồng vàng, gia tốc sinh trưởng một cây ăn quả, 10 rễ cây khoai lang đỏ.
Ngôn Bạch:???
Trò chơi làm ruộng thực tế ảo sao? Nhưng tang thi cái gì?
Omega tại tinh tế đều rất cao quý, phần lớn thời gian của họ đều là dùng để làm những việc hưu nhàn như uống trà chiều, khiêu vũ, ngắm hoa.
Tuy rằng gần đây Ngôn Bạch được giáo dưỡng nên đã có một chút khí chất cao quý, nhưng sở thích của cậu lại là nấu ăn.
Liên quan đến việc gieo trồng nguyên liệu nấu ăn đúng là cũng có một chút hứng thú.
Cho nên tuy rằng chả biết tại sao lại ở chỗ này, cậu vẫn hứng thú bừng bừng đào đất trồng cây.
Tại thời điểm hoàn thành gieo trồng, từ ngọn cây nhảy ra chữ được 3 kinh nghệm, bên cạnh cây cũng đồng thời nhảy ra một hàng chữ nhỏ "Đã thành thục, công năng: Gia tốc thức tỉnh nhân loại".
Ngôn Bạch tò mò sờ lên quả nhỏ màu đỏ giống như anh đào, quả nhỏ rơi khỏi nhánh cây rồi xuất hiện trong kho, bên cạnh cây xuất hiện một cái nhắc nhở "Thời gian thành thục vào lần sau: 11 ngày 23 giờ 59 giây.
Ngôn Bạch sửng sốt:....!
Hướng dẫn cho người mới biến mất luôn sao? Vậy cậu phải làm sao mới thoát ra được?
Vừa nghĩ đến thoát ra, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, mở mắt ra lần nữa cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu chưa từng thấy bầu trời cách mình xa như vậy, bức tường màu xám cao lớn, trên không trung rơi xuống một trận tuyết như lông ngỗng chậm rãi dừng ở trên mặt đất nhiễm đỏ.
Trước mặt có một kiến trúc lạc hậu làm bằng bê tông cực kì to lớn, có một cái rào chắn cùng mấy cái kho hàng đã bị tàn phá.
Ngôn Bạch nhíu mày, muộn màng nhận ra tính nghiêm trọng của tình hình, nơi này hoàn toàn không phải là thế giới mà cậu sinh sống, tinh tế 500 năm trước sớm đã dùng kim loại biến đổi kiên cố hơn để thay thế cho bê tông.
"Rống...." (đây là nguyên văn wiki vì chưa nghĩ ra từ khác hay hơn, ai có ý tưởng cmt cho tui biết với nha)
Theo tiếng gào rống quỷ dị vang lên, Ngôn Bạch nhìn thấy một một đôi giày lớn cực kì dơ bẩn, cùng với đó là một cỗ mùi tanh tưởi ập đến.
Trời ơi đây là cái địa phương kì quái gì vậy! Đây là nơi mà Omega có thể ở sao? Ngôn Bạch ghét bỏ bịt mũi lui về phía sau hai bước.
Khoan đã, xúc cảm này là mũi của cậu sao?
Ngôn Bạch cúi đầu liền nhìn thấy bụng mình tròn vo, móng vuốt chạm đến khuôn mặt mũm mĩm, đỉnh đầu lông xù cùng lỗ tai, cậu kinh hoảng sờ đến cái đuôi mềm mụp một nắm sau mông mình!
Ngôn Bạch:!!!
Cậu ngây người trong vài giây, đôi giày dơ hề hề kia đã đến gần rồi, Ngôn Bạch nỗ lực ngẩng đầu nhỏ lên, cái ót cơ hồ song song với mặt đất, cuối cùng cũng thấy được chủ nhân của đôi giày.
Cả người xanh tím, đồng tử màu đen chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, là một quái vật hình người có răng nanh cùng móng vuốt màu đen vươn ra nhào đến chỗ cậu!
Hình ảnh này còn đáng sợ hơn những gì các bà mẹ dùng để hù dọa những đứa trẻ không nghe lời!
Ngôn Bạch sử dụng bốn cái chân phối hợp còn chưa linh hoạt của mình, vừa lăn vừa chạy.
Cánh cửa hàng rào ở ngay phía trước, chỉ cần cậu chui qua có lẽ có thể thoát khỏi con quái vật này.
Chạy vài bước, Ngôn Bạch bị dọa đến chân cẳng đều mềm nhũn, đây là lần đầu tiên cậu vận động kịch liệt như vậy.
Bất kì Omega nào sau khi phân hóa cũng đều được bảo hộ cẩn thận, bọn họ chỉ cần hưởng thụ sinh hoạt, dùng tìn tức tố bản thân để an ủi Alpha của mình là được, chứ nào có yêu cầu dùng tới tốc độ chạy trốn lúc sinh tử như vậy chứ?!
Cắn răng dùng hết tia nghị lực cuối cùng, Ngôn Bạch rốt cuộc cũng chui qua được khe hở của hàng rào, tang thi bị ngăn ở ngoài cửa, tường chắn bị đâm cho rung lắc dữ dội.
Nhưng cậu đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, Ngôn Bạch giống như một chiếc bánh hình chuột nằm trên mặt đất không còn gì hối tiếc mà nghĩ, nếu là bình thường không biết bản thân mình hiện tại đang làm gì?
Ngồi trên phi thuyền riêng về nhà, sau đó người máy sẽ mang lên cho cậu trà nóng cùng điểm tâm tinh mỹ, cậu sẽ vừa tận hưởng vừa vuốt ve đầu Lộ Tây, nghe nó phát ra tiếng ngáy vui sướng, và sau đó cậu sẽ vào bếp tự mình chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho bản thân.
"Tang thi này cũng thật sảo quyệt, tôi còn đang tính toán sẽ giữ lại một chút thể lực."
Đang lúc Ngôn Bạch còn đang chìm trong ảo tưởng tốt đẹp trước kia, một người nam nhân mặc bộ quân phục màu xanh lục bước ra từ kho hàng.
Làn da của hắn thế mà thay đổi theo cảnh sắc xung quang, lặng yên không một tiếng động tiến lại gần tang thi cho nó một kích trí mạng.
Ngôn Bạch cẩn thận quan sát hắn, đây hẳn là người đi, tuy nhìn hơi hung ác, đầu trọc còn có sẹo, đạo tặc tinh tế còn chưa có hung hãn như vậy, nhưng ít nhất màu da cũng bình thường, bề ngoài cũng giống những gì cậu quen thuộc.
Sau cổ của hắn cũng không có tuyến thể, chẳng lẽ là beta?
Mặc kệ thấy thế nào cũng là một người bình thường không phải là quái vật truy đuổi cậu, Ngôn Bạch suýt nữa thì lệ nóng doanh tròng.
Cho nên thời điểm nam nhân chú ý tới cậu, liền hưng phấn vươn tay ra, Ngôn Bạch đứng tại chỗ không hề trốn.
Ngay cả khi hắn thô lỗ nhấc cậu lên không trung, cậu cũng thật ngoan ngoãn mà bất động.
Nam nhân bắt lấy hamster liền vui sướng chạy về kho hàng, hướng người bên trong phất tay.
"Các ngươi đoán xem tôi phát hiện ra cái gì?"
Không đợi người khác lên tiếng, hắn liền giơ ra tay đang nắm lấy hamster.
"Một con chuột ngu ngốc, còn có nhiều thịt, hầm lên vừa lúc chia được mấy miệng ăn."
Hai người bên trong không nói chuyện, một người trầm mặc đang ngồi dựa lưng vào tường còn một người thì đang suy yếu nằm, nghe thấy vậy liền lấy ra một cái nồi.
Ngôn Bạch lập tức cứng đờ:??!
Đây là địa ngục nhân gian sao? Không, đây chắc chắn là địa ngục.
Cậu mệt mỏi, nếu có tội cậu chỉ xin phép được trực tiếp chết đi, mà không phải là....Con dao bóng loáng sắc bén đặt tại cổ, Ngôn Bạch run lên.
Thời khắc tử vong gần kề, thân thể không chịu khống chế đánh cái rùng mình, trong bụng dâng lên một cỗ nhiệt, giống như có thứ gì đó muốn từ trong thân thể lao ra ngoài.
"Phì"
Hamster tròn vo đang đợi làm thịt bỗng phun ra một quả anh đào màu đỏ từ miệng, chính là quả mà cậu đã bỏ vào trong kho khi ở không gian.
Con dao treo trên cao bỗng dừng lại một chút, Ngôn Bạch dựa vào ý chí cầu sinh mãnh liệt mà nhanh chóng nhảy xuống, thẳng tắp nhắm tới người đang ngồi trong góc, cũng là người duy nhất không tham gia vào việc tàn sát vừa rồi.
Quách Đức nhìn thấy quả anh đào bay ra liền sửng sốt, tùy tay cầm lấy đưa cho người đang nằm trên mặt đất liền đuổi theo bên kia.
Lấy cậu tay nhỏ chân nhỏ căn bản là chạy không thoát, giờ chỉ còn hy vọng vào người trước mắt sẽ có tâm địa thiện lương, sẽ không đành lòng ăn bé hamster đáng yêu là cậu.
Nam nhân có ngũ quan thâm thúy, làn da trắng lạnh lẽo, văn nhã tuấn tú tựa như quý tộc thân sĩ thời xưa ở Châu Âu, cùng với những tên phong cách bất lương hoàn toàn bất đồng, nhất định sẽ không làm ra sự tình tàn sát động vật như vừa rồi!
Biết mình hiện tại chỉ là hamster, Ngôn Bạch nỗ lực bò lên chân anh, đôi mắt lam sắc sâu thẳm mà lạnh băng, không có một tia tình cảm dao động.
Anh dùng tay đem cậu năng lên.
Tuy rằng vị thân sĩ này bộ dáng vẫn có điểm đáng sợ, nhưng Ngôn Bạch vẫn lấy hết sự can đảm, giơ tay chắp lại trên đỉnh đầu.
Tuy rằng tay cậu hiện tại nhiều nhất chỉ có thể chạm tới lỗ tai của mình.
Rất khó để làm ra hành động này một cách mượt mà nhất là khi đó là một con hamste, lông khắp người là một màu trắng, trên lưng có ba đường hoa văn màu xám đều nhau, giống như một quả dưa hấu nhỏ xù lông.
Hiện tại quả dưa hấu này liền chắp tay thất bại, nắm lấy lỗ tai nhỏ mà buồn rầu khiến cho không một ai có thể ngó lơ.
Tạ Ân trong mắt có một tia dao động, lạnh lẽo trong mắt có từ đời trước chậm rãi rút đi một chút.
Hôm nay ngày 10 tháng 1, mạt thế ngày thứ mười, cũng là ngày thứ tư anh trọng sinh trở về.
(Khúc này tui cũng hơi do dự vì trong văn án nói là đêm trước mặt thế nhưng ở đây lại ghi như vậy)
Đời trước anh thức tỉnh được thú hình----một con rắn khổng lồ màu đỏ đậm, về sau nhờ có thực lực cường đại đã dẫn dắt nhân loại đánh bại được tang thi, vốn tưởng rằng nhân loại đã nghênh đón được ánh rạng đông, nhưng không nghĩ tới đó vẫn còn một hồi khó khăn ở phía sau.
Mạt thế trung hậu kì, nhân loại bắt đầu bị mất khống chế tinh thần, năng lượng càng mạnh thì ảnh hưởng càng lớn.
Có thể nói rằng, Tạ Ân là nhân loại mạnh nhát hiện giờ liền đứng mũi chịu sào, thân là người lại bị bản tính thú hình ảnh hưởng, dần dần trở nên máu lạnh cùng bạo ngược, hãm sâu vào giết chóc để rồi cuối cùng bị những nhân loại mà mình cứu vây công giết chết.
Sau khi tiêu diệt được tang thi, nhân loại dần mất đi nhân tính để rồi quay lại giết hại lẫn nhau.
Trọng sinh trở về, thấy qua quá nhiều điều đáng ghê tởm, Tạ Ân không những chán ghét tang thi mà còn chán ghét nhân loại.
Đối lập với những thứ đó, con hamster này còn tính là có chút đáng yêu, mang theo bên người ít ra có thể giải buồn.
Tạ Ân sờ sờ đầu quả dưa hấu nhỏ, rốt cuộc lên tiếng ngăn cản.
"Đủ rồi, chẳng lẽ các người trước khi biến thành tang thi còn mong mình nhiễm dịch bệnh từ chuột sao?"
Ngôn Bạch đang muốn ôm lấy ngón tay cọ cọ tỏ vẻ cảm tạ thì nghe được nửa câu sau:....!
Cậu không có!
- ---------------------------------------------------------------------------------------
*Chú thích:
Bạch ngọc lan
- -----------------------------------------------------------------------
Ngồi 5 tiếng rồi....đau lưng quá Ọ_O.