Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Sáng
ngày hôm sau lúc Mai Tử tỉnh lại, chỉ thấy ngoài trời âm u, không biết bây giờ
là lúc nào rồi. Mai Tử cử động người muốn ngồi dậy, nhưng mà cả người chua xót
đau đớn lợi hại, đặc biệt phía dưới, chỗ đó đau nhức giống như lúc chạy mấy
chục cây đường núi.

Nàng
nhớ tới tối hôm qua, khuôn mặt liền hồng. Tối hôm qua cùng Tiêu Kinh Sơn lăn
lộn một phen, nàng khóc lóc cầu xin hắn, miệng hắn nói không cần sợ, nói ngay
lập tức sẽ tốt hơn, nhưng mà động tác vẫn không hề ngừng. Mãi cho đến cuối
cùng, lúc động tác của hắn trở nên nhanh chóng, làm cho thân thể nàng loạn run,
giọng nói run rẩy cơ hồ phát không ra tiếng. Cuối cùng hắn rống lớn một tiếng,
bắn một dòng nhiệt khí nóng bỏng vào chỗ sâu nhất trong người nàng rồi thở mạnh
nằm úp sấp xuống.

Cái
người kia, vừa nặng lại vừa cao lớn, nàng thiếu chút nữa bị đè đến mức thở
không ra hơi. Nhưng thời điểm đó nàng không còn hơi sức đâu mà nói chuyện, chỉ
lấy tay đẩy nhẹ để hắn dời xuống. Thật may là hắn còn tự giác, từ trên người
nàng trượt xuống, nhưng mà vẫn dùng bàn tay to kia không ngừng ôm lấy hông
nàng.

Chuyện
sau đó Mai Tử cũng mơ hồ, chỉ nhớ mang máng là Tiêu Kinh Sơn lấy khăn lau người
lau tóc giúp nàng, lau xong lại ôm nàng ngủ.

Trong
mông lung, hắn lại để cái kia ép sát nàng, ôm thật chặt, hận không thể đem nàng
tiến vào trong lòng. Nhưng lúc đó nàng không có chú ý tới, mệt mỏi đến mí mắt
cũng mở không được.

Nàng
nhìn bên cạnh, Tiêu Kinh Sơn đã sớm xuống giường rồi, không biết là đang làm gì
ở đâu. Vậy là chỉ còn nàng nằm ngủ ở trên giường. Trong lòng tự chỉ trích bản
thân một lần nữa rồi mới động tay động chân muốn xuống giường. Mở chăn ra mới
phát hiện trên người cái gì cũng không mặc, hơn nữa làn da trước ngực vốn mềm
mại hôm nay có máu ứ đọng,
hồng đến dọa người. Nhớ tới ngày hôm qua miệng người kia cắn mút nàng lúc cuồng
loạn, tim nhảy lên mấy cái.

Đúng
lúc này, Tiêu Kinh Sơn đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một cái khay. Bên trong
là thịt cùng vài cái bánh bột ngô, còn có chút ít rau dại. Tiêu Kinh Sơn thấy
Mai Tử muốn xuống giường, liền hỏi: "Sao không ngủ nhiều thêm một
chút?"

Hắn nói
chuyện rất tự tại, nhưng trải qua chuyện tối qua, Mai Tử nhìn thấy hắn liền xấu
hổ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi? Bên ngoài trời âm u
quá."

Tiêu
Kinh Sơn đem cơm nước đặt lên trên bàn rồi mới nói: "Bây giờ đã là buổi

trưa rồi, nàng cũng nên dậy ăn chút gì đi."

Nghe
thấy hắn nói bây giờ đã là buổi trưa, Mai Tử ngượng ngùng, áy náy nói:
"Sao ta lại nằm ngủ không biết trời đất gì thế này, người khác biết chuyện
sẽ cười chết a, đã vậy còn để chàng làm cơm nữa."

Tiêu
Kinh Sơn tiến đến ngồi ở đầu giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Tử:
"Sợ cái gì, ai dám cười nàng nào? Nếu như cảm thấy mệt mỏi thì cứ ở trên
giường nằm nghỉ đi."

Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cả người thật sự đau nhức, cũng không kiên trì muốn ngồi
dậy nữa, gật gật đầu nằm xuống. Nghĩ đến trên người mình cái gì cũng không mặc,
lại vội vã kéo kéo chăn lên che kín người.

Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn ma sát tay nhỏ bé của nàng hỏi: "Đói sao, có muốn ăn cơm hay
không?"

Mai Tử
không đói, chỉ là có chút khát. Tiêu Kinh Sơn nghe vậy, vội vã bưng đến cho
nàng chén trà ngon đã sớm được chuẩn bị. Mai Tử thấy hắn quan tâm, trong lòng
có vài phần ngọt ngào, nhận lấy chén trà từ từ uống.

Hắn
nhìn nàng vươn tay đón lấy chén trà..., cánh tay thon thả lộ ra ngoài, ngay cả
khoảng mềm mại trước ngực cũng có thể thấy lờ mờ. Trên vùng da trắng mịn kia có
máu ứ đọng, hiển nhiên là do hắn lưu lại tối qua.

Nghĩ
đến tối hôm qua, cổ họng Tiêu Kinh Sơn thắt chặt. Hắn khắc chế mình nhìn đi chỗ
khác, nhưng con ngươi lại sâu thêm vài phần.

Mai Tử
uống hết nước, nhìn cổ họng Tiêu Kinh Sơn chuyển động lên xuống, cho là hắn
cũng khát: "A, ta uống xong rồi, chàng cũng đi rót một ly uống đi."
Nàng thấy tự trách vô cùng, không ngờ nam nhân của mình cũng khát, muốn uống
trà.

Tiêu
Kinh Sơn lắc lắc đầu, hắn có chút khát, nhưng mà uống nước không giải khát
được.

Ai dè
Mai Tử không có suy nghĩ sâu xa như vậy, cầm lấy cái ly trong tay đưa cho Tiêu
Kinh Sơn, vô cùng áy náy nói: "Hôm nay ta ngủ quá mức rồi, để chàng cực
khổ."

Tiêu
Kinh Sơn cầm lấy ly trà, mắt lại không cẩn thận nhìn vào khoảng ngực mềm mại

của Mai Tử lần nữa. Lần này bởi vì động tác đưa cái ly ra mà nàng làm rơi chăn
xuống, hai khỏa đào nhỏ đã toát ra đỉnh hồng.

Tiêu
Kinh Sơn thở mạnh, do dự một chút, lập tức nhận lấy ly trà bỏ qua một bên,
chính mình cũng cởi giầy trèo lên giường.

Mai Tử
thấy Tiêu Kinh Sơn lên giường, nhất thời cảm thấy bất an, ngơ ngác nhìn hắn.
Đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn rơi xuống trước ngực mình liền cúi đầu
nhìn. Lúc này nàng mới phát hiện chăn đã bị trượt xuống hết liền cuống quít kéo
lên, hai tay ôm lấy chăn vây quanh thân mình.

Tiêu
Kinh Sơn ngồi ở mép giường nhìn dáng vẻ bối rối của tiểu nương tử, cười nhẹ một
tiếng.

Mai Tử
thấy hắn cười, trong lòng có chút giận, vểnh miệng lên hỏi: "Cười cái gì
vậy?"

Con
ngươi của Tiêu Kinh Sơn giống như có ngọn lửa nhỏ: "Giữa ngày hè, lại là
buổi trưa, đắp chăn kín như vậy cẩn thận rôm lên bây giờ."

Mai Tử
tuy nóng nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của người này, nàng không thể không biết
xấu hổ mà bỏ chăn xuống, chỉ có thể ôm lấy. Chỉ là ánh mắt của hắn thực sự quá
nóng bỏng, hại má của nàng càng lúc càng nóng, đến cuối cùng nàng không dám
nhìn hắn nữa, cúi đầu nhìn chiếu giường ở bên cạnh.

Tiêu
Kinh Sơn nhìn chằm chằm hai má đỏ hồng của nàng, thấp giọng hỏi: "Bây giờ
thực sự không đói?"

Mai Tử
lắc lắc đầu: "Không có khẩu vị, không muốn ăn."

Tiêu
Kinh Sơn cởi áo, chỉ mặc cái quần nằm xuống, hai tay làm gối thả phía sau đầu:
"Ta có chút mệt, đang muốn ngủ trưa, nàng cùng ta ngủ một lát đi."

Trong
lòng Mai Tử thẹn thùng, nghĩ thầm thường ngày hắn đâu cần ngủ trưa. Hôm nay
thấy nàng nằm trên giường liền lấy ngủ trưa làm cớ mà thôi. Nàng nghĩ đến
chuyện ngủ cùng người này, tim liền đập lợi hại, tránh né cầm lấy quần áo mặc
vào. Nàng muốn xuống giường!

Tiêu

Kinh Sơn dật quần áo trong tay nàng ném tới cái rương ở đầu xa, sau đó lôi kéo
nàng nằm xuống trước ngực mình.

Mai Tử
không đề phòng liền té nằm ở trên ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ còn vừa đúng chạm
phải vết sẹo hung ác kia, kinh hãi trừng đôi mắt lấp lánh nước không dám động
bậy. Lồng ngực kia tỏa ra nhiệt năng làm bỏng hai tay nàng, nàng không biết nên
đặt tay chỗ nào cho tốt.

Tiêu
Kinh Sơn đột nhiên cười, bàn tay giữ lấy mông nàng, để ngực nàng vừa đúng chạm
vào ngực mình, lại nắm tay nàng vịn hông mình.

Mai Tử
nằm cứng đờ trên người hắn, cảm thụ lồng ngực hắn bởi vì cười mà rung lên. Chăn
đã sớm bị kéo đến đâu không biết. Lồng ngực cứng rắn phập phồng, làm bộ ngực
mềm mại như có như không đụng phải kia cứng ngắc, chọc cho nàng ngứa ngáy, hận
không thể nằm xuống.

Đôi mắt
hưng phấn của Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng khẩn trương muốn tránh lại không tránh
được, đem nàng ôm chặt lấy, bên tai nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua ta đều đã
chạm qua hết rồi, hôm nay sao vẫn còn thẹn thùng?"

Mai Tử
nghe lời này, cảm thấy hắn đang trêu ghẹo mình, mắc cỡ má hồng giống như đánh
phấn, tay nhỏ bé thẹn thùng đấm lồng ngực hắn: "Không được nói lung
tung!"

Bàn tay
to của Tiêu Kinh Sơn liền vững vàng nắm hai tay nàng, không để nàng nháo lên,
tiểu Mai Tử bất bình vùng vẫy: "Để ta xuống để ta xuống."

Con
ngươi Tiêu Kinh Sơn chợt u ám, một tay đem nàng ôm lấy, thấp giọng cảnh cáo
nàng: "Đừng động, động nữa ta liền nhịn không được."

Mai Tử
lập tức sửng sốt, nàng dừng động tác lại ngay. Tối qua nửa đêm ức hiếp nàng,
cái kia lại bắt đầu cứng rắn đứng lên. Nghĩ đến tối hôm qua bị hành hạ, nàng
luống cuống, thân thể không dám động, nước lấp lánh quanh con ngươi đáng thương
nhìn Tiêu Kinh Sơn.

Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, ôn tồn ở bên tai nàng nói: "Đừng
sợ, ngày hôm qua làm nàng vất vả rồi, hôm nay sẽ không ."

Mai Tử
nghe lời này, hiểu ý của hắn, trong tâm lại cảm động hắn quan tâm mình, liền
khéo léo gật đầu một chút, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không động đậy."

Tiêu
Kinh Sơn rất hài lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ta chỉ muốn ôm nàng
chút thôi."

Thanh
âm của hắn trầm thấp dịu dàng ôn nhu làm cho tâm Mai Tử như muốn chảy nước,
nàng mím môi cười, cúi đầu nhìn tay hắn.

Tiêu

Kinh Sơn ôm lấy cả người Mai Tử, bàn tay sờ sờ hai trái đào nhỏ của nàng, làm
cho Mai Tử vừa xấu hổ lại vừa sợ. Lúc này hắn mới bỏ ra, nhưng mà giọng nói
mang theo ý vị sâu xa: "Sau này phải ăn nhiều một chút, biết không?"

Mai Tử
không hiểu ý hắn, mê mang hỏi: "Vì sao?"

Ánh mắt
Tiêu Kinh Sơn dời xuống, dừng lại trên hai trái đào nhỏ bị Mai Tử dùng chăn che
chắn: "Nàng còn nhỏ, thân thể còn đang phát triển."

Mai Tử
nhìn ánh mắt hắn, liền nhớ đến tư thái kiều mỹ của muội muội Chu Đào nhà mình,
còn có bộ ngực nảy nở kia, nhất thời có chút buồn, nhỏ giọng oán giận:
"Thì ra là chàng chê ta."

Mai Tử
từ nhỏ ăn ít làm nhiều, so với nữ tử cùng tuổi thân thể có chút gầy yếu.

Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử không vui, bàn tay thô lệ cẩn thận nâng gương mặt đang rũ
xuống kia: "Mai Tử, ta không có ý đó, chỉ là nếu nàng đã là nương tử của
ta, ta đương nhiên phải chăm sóc nàng cho đầy đặn một chút."

Ngón
tay hắn nhẹ nhàng cọ lấy hai má mềm mại ấm áp của Mai Tử, làm Mai Tử cảm thấy
rất thoải mái.

Mai Tử
cắn môi gật gật đầu, hồi lâu cuối cùng nở nụ cười, nhu thuận nói: "Được
rồi, ta biết rõ rồi."

Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử cuối cùng cũng cười, lúc này mới yên tâm. Thế là thuận
theo mồi lửa đang cháy, ôm lấy Mai Tử một phen, lại dùng vết sẹo trong lồng
ngực mình cố ý cọ cọ ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng muốn né tránh. Nhưng
tiểu Mai Tử đâu có chỗ nào để tránh, cuối cùng cả người run run mặt nhỏ đỏ hồng,
thậm chí kêu lên một tiếng yêu kiều.

Tiêu
Kinh Sơn nhìn thân thể mềm mại của Mai Tử bám vào người mình thở dốc, vật cứng
rắn phía dưới liền rầm rĩ đứng nên. Nhưng hắn xót tiểu nương tử đêm qua bị vùi
dập một phen, đoán chừng phía dưới bây giờ thật sự không có biện pháp nào chịu
đựng hắn. Không có chọn lựa, chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, tránh dọa sợ nàng.
Trong tâm hắn muốn để nàng sờ sờ cái kia của mình, lại lo nàng chưa từng thấy
qua, nhìn thấy sẽ sợ hãi, chỉ có thể để sau này từ từ thích ứng.

Ai dè
tiểu Mai Tử mềm mại nằm nằm sấp trên ngực Tiêu Kinh Sơn lòng hiếu kì lại vô
cùng nặng. Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé ra chạm nhẹ vết sẹo kia. Thế là Tiêu Kinh
Sơn liền nắm lấy tay của nàng để nàng xuôi theo vết sẹo từ trên sờ xuống dưới.

Đạo vết
sẹo kia thô tháo tháo, Mai Tử đau lòng hỏi:
"Khi ấy nhất định là rất đau?."

Tiêu
Kinh Sơn nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt ảm đạm, lập tức lắc lắc đầu nói:
"Không sao, cũng đã là chuyện quá khứ." Vừa nói vừa kéo tay nhỏ bé
kia xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận