"Về sau ta sẽ ở bên huynh"
Giống như một tiếng sấm rền vang bên tai, Triệu Trường An chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, biểu tình hoảng hốt nhìn Tiểu Vân, cả người không nhịn được run rẩy, cuống quít muốn tránh mặt nàng liền vội vàng lấy cớ chạy đi phòng bếp, không được mấy bước đã va phải đồ vật trong phòng: "Nước, ta...!Ta đi nấu nước...!Nấu nước".
Đến khi hắn ở gian phòng bên cạnh tẩy rửa xong, trên người cũng đã thay một kiện y phục sạch sẽ, vừa đi ra ngoài đã đứng ngẩn người trước cửa tây phòng.
Gian phòng này bị hắn nháo đến mức không ra hình dạng, cái gì quăng được thì đều quăng, cái nào có thể ném cũng lôi xuống ném, trên mặt đất đồ vật rải hỗn độn đến một chỗ trống đặt chân cũng không có.
Rõ ràng gian phòng này không thể để Tiểu Vân tiếp tục ở, nhưng kỳ thật cũng không cần đợi hắn mở miệng, Tiểu Vân đã sớm ôm theo chăn bá chiếm giường ngủ của hắn.
Hắn lấy hết dũng khí đẩy cửa ra, giương mắt nhìn nữ tử đang ngồi xếp bằng trên giường, một tay nàng đang đùa nghịch lọ sứ bạch ngọc, vài sợi tóc đen lướt qua bên tai rũ ở trước ngực, ánh nến mờ chiếu lên một luồng sáng leo lắt không thật, hắn nhất thời nhìn đến ngây ngẩn.
"Trường An ca ca", Tiểu Vân cười nhẹ, bình sứ trong tay nàng vung vẩy qua lại: "Cái này cho ta sao?"
Trái tim Triệu Trường An đột ngột tăng tốc, trong cổ họng như mắc kẹt một miếng màn thầu nóng, đỏ mặt cúi đầu thấp giọng "Ân" một tiếng.
Hắn vội vàng lấy chăn bông bên cạnh tủ ôm ra chiếc giường đơn ở gian ngoài: "Ta ra bên ngoài ngủ".
Không đợi hắn nói xong, Tiểu Vân đã bò xuống giường đoạt lấy chăn trong tay hắn ném lên bàn trà, chân trần đi đến trước mặt hắn: "Huynh ngủ cùng ta đi".
"Tiểu Vân, đừng nháo, trên mặt đất lạnh, muội mau trở lại giường đi".
Triệu Trường An vội nói.
"Huynh đi đâu ta liền đi đấy".
Tiểu Vân khó có được một ngày thay đổi vẻ dịu dàng so với trước đây, giọng nói nàng vô cùng kiên định: "Huynh ra gian ngoài ngủ ta cũng ra gian ngoài ngủ".
"Tiểu Vân, nghe lời".
Triệu Trường An bị Tiểu Vân ép phải lùi về phía sau vài bước, cả người ngã ngồi trên chiếc ghế gỗ lê.
"Vậy được, chúng ta ngủ cùng nhau".
Tiểu Vân nhanh chóng leo lên giường chui vào trong chăn, bàn tay nhỏ bé vỗ lên một bên chăn còn trống, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Trường An, rất có tư thế tuỳ thời đều có thể 'ăn' hắn.
Triệu Trường An bị nàng nhìn đến có chút e ngại, cắn răng quyết định đặt chăn bông sang một bên, leo lên giường nằm cạnh nàng.
Tốt xấu gì cũng là bản thân mình tiêu tiền mua về, không thể giống cái bình hoa mỗi ngày đều phải đi cung phụng.
Không phải chỉ là ngủ thôi sao.
Sợ cái gì.
Nàng thật sự có thể ăn hắn sao?
Tiểu Vân vui vẻ nằm lại ngay ngắn, không được bao lâu lại lăn đến bên người Triệu Trường An, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trường An ca ca"
"Làm sao vậy?" Cơ thể Triệu Trường An cứng đờ, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương của thiếu nữ thơm nhẹ, hắn khẩn trương đến nỗi tay chân đều đổ mồ hôi.
"Ngọn nến." Tiểu Vân nghẹn cười nhẹ nhàng nói.
Triệu Trường An thẳng tắp bật người ngồi dậy, run rẩy xuống giường thổi tắt ngọn nến rồi lại cẩn thận nằm trở về.
Tim hắn lúc này đập nhanh lợi hại, mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh Tiểu Vân đang tươi cười.
Lúc ở chợ phía nam kia hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ gầy gò, sợ hãi nép vào một góc của nàng thật giống với chính mình lúc mới vào cung, nhất thời nghĩ đến việc mua nàng mang về nhà, hắn muốn chăm sóc nàng thật tốt, muốn đem tất cả những khuyết thiếu mất mát trên người mình bù đắp hết trên người nàng.
Ban đêm lại khôi phục dáng vẻ yên tính, không biết qua bao nhiêu lâu, Tiểu Vân nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Trường An ca ca".
Triệu Trường An cho rằng nàng đang nói mớ, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm xúc vui sướng, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ân"
"Trường An ca ca, huynh ngủ rồi sao?" Không ngờ Tiểu Vân nhanh chóng hỏi lại.
"......" Triệu Trường An nằm im không động đậy, cũng không dám phát ra thêm một tiếng động nào.
"Trường An ca ca," Tiểu Vân chưa từ bỏ ý định, vươn cánh tay đặt lên chăn bông của hắn.
"Lại làm sao vậy?" Triệu Trường An bất đắc dĩ lên tiếng, lại cầm lấy cánh tay của nàng nhét trở lại trong chăn, chùm kín hết cơ thể của nàng.
"Trường An ca ca, vì sao hôm nay huynh lại nổi giận như vậy, là do không thích ăn canh cá sao?" Đôi mắt nàng sáng lên trong bóng tối.
Lửa giận thật vất vả mới nguôi ngoai lại bị khơi lên lần nữa, Triệu Trường An nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cá kia ở đâu ra?"
"Ta vớt được từ dưới sông".
Tiểu Vân biết được nguyên nhân khiến Triệu Trường An tức giận liền cảm thấy may mắn bản thân không có nhận giỏ trứng gà kia.
Triệu Trường An nhất thời không nói nên lời, lại cảm thấy hổ thẹn nhưng vẫn giả bộ lạnh giọng: "Không được có lần sau".
Sông kia không biết sâu cạn thế nào, làm sao có thể để nàng mạo hiểm như vậy được.
Tiểu Vân lập tức đáp ứng, một tay lại kéo cánh tay của Triệu Trường An đặt dưới đầu mình, tìm tư thế thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Khoé mắt Triệu Trường An có chút ẩm ướt, chỉ là nhìn đến đêm đen ngoài cửa sổ lại bất đắc dĩ thở dài, thế này hắn ngủ thế nào được đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...