So với ảnh đại diện có hơi khác một chút.
Cậu ta mặc một áo khoác có hoa văn lá thông đơn giản, kéo khóa dừng đúng vị trí xương quai xanh, cảm giác vừa tỉ mỉ vừa vô ý.
Áo không một nếp nhăn, các nếp gấp nhẹ nhàng tinh tế.
Quần tây sẫm màu phẳng phiu, không xắn lên, trông rất gọn gàng và chỉnh tề.
Gấu quần bó chặt che đi một phần mắt cá chân, phong cách không hợp thời trang nhìn như một người đứng tuổi.
Cậu ta đứng bắt chuyện với nhân viên.
Một hồi trôi qua, Thích Dã vẫn không nghe được tiếng nào, như thể đối phương cố ý hạ thấp giọng, trên mặt không có vẻ xúc động hay lo lắng, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cậu ta, chỉ cảm thấy sự trưởng thành điềm đạm không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng.
Thích Dã lấy kính râm đeo lên, đi vòng qua quán cà phê trước mặt, gọi đại một món rồi bước lên tầng hai.
Hắn dựa vào lan can, nhìn xuống phía dưới, biểu cảm nét mặt và cử động đều thấy được nhưng lại không nhìn được đồng tử.
Trong ảnh đại diện, đôi mắt của cậu ta có chút gì đó đặc biệt, bình tĩnh, lý trí và thờ ơ.
Đôi ngươi màu xám khói như màu tàn thuốc còn sót lại sau khi lá thuốc từ từ bị đốt cháy giữa các ngón tay.
Chỉ cần một cái liếc mắt, chắc chắn có thể nhận ra.
Bỗng nhiên Thích Dã quay lưng lại, nhìn chiếc điện thoại đang xoay tròn giữa hai ngón tay, khoé môi khẽ nhếch lên, còn cách nào khác, cứ thử sẽ biết.
Cậu sao chép nickname, sao khi xoá đi phần chữ, Thích Dã gọi trực tiếp vào số điện thoại trên màn hình.
Trì Tiên Thanh đã chuẩn bị trước mọi thứ để lên máy bay, thậm chí còn lên sẵn kế hoạch cho cả tuần sau đó, riêng con chó giẻ lau này là thứ cậu không lường trước được.
Cậu chưa từng nuôi thú cưng, nếu như con vật này không bám theo cậu cả quãng đường, đi sau cách một mét sủa vang trời cậu cũng không có ý định đem nó theo.
Giẻ lau chắc chắn đã từng có chủ nhân, động tác bắt tay vốn phải thông qua huấn luyện, không phải bẩm sinh là có.
Có thể nó bị lạc, cũng có thể là nó bị bỏ rơi, ít nhất trước khi chia tay, hai bọn họ có thể làm bạn đường.
Trì Tiên Thanh đoán được ký gửi sẽ có yêu cầu vài thủ tục, không nghĩ tới lại phức tạp như vậy.
Chuẩn bị lồng vận chuyển, thức ăn, nước uống là chưa đủ, còn cần tiêm ngừa rồi hai mươi mốt ngày sau đó, khi đảm bảo cơ thể đã hình thành kháng thể thì mới được cấp chứng nhận miễn dịch.
Đôi mắt con chó giẻ lau ươn ướt, nó nép mình vào chiếc hộp hàng không, che giấu vẻ sợ hãi.
Trì Tiên Thanh mím môi, tiếp tục tranh thủ sự du di từ nhân viên tiếp tân, trong lúc đang căng thẳng đột nhiên có cuộc gọi tới.
Số lạ.
Một gương mặt loé lên trong tâm trí, cậu phủi tay lơ đi.
Cậu ngồi xổm xuống, chọc vào mông con chó giúp nó đi vào, mở điện thoại ra: "Vâng, xin chào."
Đầu bên kia không có tiếng trả lời, Trì Tiên Thanh lặp lại lần hai, vẫn là một chuỗi im lặng.
Cậu dường như nhận ra gì đó, nhìn điện thoại rồi lại áp vào tai, sau khi đánh giá đây không phải gọi nhầm số, cậu lưỡng lự nói: "Kẹo dâu à?"
–
Kẹo dâu là nickname Thích Dã mới đổi, lúc ấy Bao Tử không biết từ đâu đem vào mấy cục kẹo dâu cứng, hoà với dư vị thuốc lá trong miệng, mang đến vị ngọt se se.
Quả nhiên thấy cậu ta bắt máy, Thích Dã tháo kính râm, đi đến góc tường ngồi vào chiếc bàn nhỏ, mượn một chậu dừa cảnh để che chắn, môi mấp máy một hồi, nói:
"Xin chào, cho hỏi có phải anh Trì không?"
Sau một lúc im lặng, cậu ta đáp lại, giọng nói không có tạp âm, rõ ràng hơn trong game.
Nhưng vẫn không bỏ được thanh âm lạnh lùng lúc mở lời.
Nhìn qua tầng lá dừa, Thích Dã trầm tư, lý ra phải mang theo máy đổi giọng.
"Vâng, tôi thuộc bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty 'Fly with you tonight'(*)" Thích Dã vờ như đang khoác áo vest, tay cầm giấy ghi chú, hạ thấp giọng nói nhanh: "Công ty chúng tôi hiện đang diễn ra sự kiện mua một tặng một, không cần 998, chỉ với 98 tệ, dung lượng lưu trữ tới 5T! Chúng tôi có các nguồn phim từ trong nước đến Nhật Bản, Hàn Quốc, châu Âu, Hoa Kỳ, Thái Lan...nam nữ, nam nam, nữ nữ...cái gì cũng có.
Hàng tặng kèm là một búp bê hơi.
Đây là cơ hội trăm năm có một, công ty chúng tôi hỗ trợ toàn bộ phí giao hàng.
Quý khách có muốn để lại địa chỉ, trải nghiệm chút không?"
Trong chớp mắt, bầu không khí liền thay đổi.
__________
(*)今夜带你飞: Này là tên công ty Thích Dã nói, dịch nghĩa word by word thì kết quả như cụm tiếng Anh kia.
Nếu để tiếng Việt: 'Bay cùng nhau đêm nay' nghe không hay...!Tối nay đi bay - Cùng say đêm nay...!nên mình quyết định để tiếng Anh.
Chắc cũng không phải tự nhiên mình cả đoạn vào Google dịch, mà riêng câu đấy bác Google lại dịch thành nguyên cụm tiếng Anh đâu:))
__________
Dù sao đi nữa, bản thân được giáo dục nghiêm khắc, Trì Tiên Thanh dẫu tức giận vẫn không cúp điện thoại, Thích Dã tặc lưỡi, lười biếng dựa vào lưng ghế, liếc nhìn.
Trong điện thoại có tiếng rì rầm, chắc là nhân viên tiếp tân đang thắc mắc, Trì Tiên Thanh xua tay không có việc gì, hàng mi vẫn rũ xuống, không thể nhìn rõ đồng tử...!Thích Dã đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm từng vị trí da thịt, vành tai cậu ta phiếm hồng, dần dần đỏ bừng lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản, giả vờ bình tĩnh.
Điện thoại vẫn chưa bị ngắt, Thích Dã cắn răng nén cười, định bụng hỏi cậu ta thích xem chơi khuôn viên trường học hay thích hành động trong phòng tối.
Giọng nói lạnh lùng từ điện thoại vọng ra: "Theo bộ luật Hình sự, hành vi phát tán phim ảnh đồi truỵ và các tài liệu khiêu dâm khác sẽ bị phạt tù không quá hai năm, tạm giữ hình sự hoặc chịu án treo.
Hành vi truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ cho trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi sẽ chịu mức án nặng hơn."
Di động rơi xuống đất kêu cạch một tiếng, Thích Dã không nhịn được chống tay trên bàn, che trán cười khùng khục, khoé miệng giật giật, lồng ngực rung khẽ, vẻ mặt vui mừng khôn tả.
Một lát sau, Thích Dã cúi xuống nhặt điện thoại lên, màn hình xuất hiện đường nứt dài, cuộc gọi đã kết thúc.
Nhìn xuống dưới lầu, cậu ta vẫn đang đứng trước quầy nói chuyện với nhân viên tiếp tân, dưới chân có một 'đống phân' đáng thương.
Yên lặng uống nửa tách trà, Thích Dã mở di động lên, gọi cho chị họ: "...!Đây...!Hỏi một chút...!Chuyện nhỏ...!Người ta tương lai sẽ là chiến tướng bên này..."
Tắt điện thoại, nữ nhân viên phục vụ vừa đặt xuống bàn một ly mocha dâu tây, lọn tóc rơi nhẹ trên gò má.
Nữ phục vụ có bộ ngực quyến rũ, lớp vải đồng phục đen trắng bó sát dài đến hông ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nàng mang đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen, gương mặt trang điểm diễm lệ, tay bưng khay, ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu, đôi mắt phượng gợi cảm, mày lá liễu đẹp như tơ.
Thích Dã nhếch môi, liếc nhìn xuống lầu, lấy tiền boa từ trong ví đặt lên bàn, hắn bắt chéo chân, nghiêng người vươn tay kéo lọn tóc rũ trước mặt nhân viên vén ra sau tai nàng, trước khi rời đi, hắn chỉ vào quầy ký gửi thú cưng phía dưới, nói đùa: "Giúp tôi đem một ly Latte dâu tây cho anh trai dưới lầu, nói với cậu ta: Ngoan!"
–
Lạnh mặt cúp điện thoại, Trì Tiên Thanh để ý lỗ tai mình ấy thế mà nóng lên, cũng không biết tại sao lại có phản ứng như vậy, có lẽ là bởi thân thể còn quá trẻ.
Trì Tiên Thanh không muốn lãng phí một tháng chờ đợi giấy chứng nhận miễn dịch của giẻ lau.
Hơn nữa cậu đã hẹn với mẹ rồi, nếu là người khác còn có thể cân nhắc, riêng với mẹ lời đã nói ra không thể thay đổi được.
Nhưng cũng giống vậy, Trì Tiên Thanh không muốn bỏ lại chó giẻ lau, để nó trở lại cuộc sống lang thang, chỉ có một miếng thịt nhỏ đen sì cũng coi như cao lương mỹ vị, lại còn chỉ vì vài mẩu bánh mì mà cũng hoàn toàn tin tưởng, ngu ngốc đuổi theo cậu đến tận đây.
Tại quầy thủ tục ký gửi thú cưng, nhân viên phục vụ vẫn trước sau như một, từ chối mọi đề nghị mà cậu đưa ra.
Đã sắp đến giờ lên máy bay, vẫn là không thể có chuyện vẹn cả đôi đường, Trì Tiên Thanh nhắm mắt lại, buộc phải quyết định.
"Xin lỗi, con chó của tôi..."
"Xin quý khách đợi một chút." Bộ đàm ở quầy vang lên, nhân viên phục vụ ngắt lời cậu, nghe máy.
Trì Tiên Thanh lùi ra sau một chút, đứng ở trước ô cửa kính, tránh nghe cuộc trò chuyện của họ, duy trì phong thái lịch sự của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...