Tiêu Nhiên Mộng

"Này, Kì Nhiên, từ nhỏ đến giờ, chàng có... ước mơ nào không?"

"Ước mơ?"

Tôi vui vẻ gật đầu:"Ừ, là điều chàng muốn làm nhất ấy, là gì thế?"

Kì Nhiên buông sách thuốc trong tay, cúi đầu trầm tư rất lâu mới cười dịu dàng:"Cứu chữa cho thiên hạ."

"Hay.. Thật là lợi hại đó." Tôi nhìn Bộ Sát đang trầm mặc ngồi một bên, miệng líu ríu không ngừng,"Quả nhiên không phải chí hướng của kẻ tầm thường. Em cũng muốn ngao du thiên hạ, có điều không phải là để chữa bệnh, mà là để đi thưởng thức ẩm thực. Ha ha."


"Vậy Bộ Sát thì sao?" Tôi nhảy bật một bước đến trước mặt Bộ Sát, nghiêng đầu nhìn huynh ấy hỏi, "Ước mơ của huynh là gì?"

Bộ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Kì Nhiên mới lạnh lùng đáp:"Tìm kiếm đến đỉnh cao võ học, sau đó"

"Một ngày nào đó sẽ đánh bại Kì Nhiên."

Tôi há hốc. Sợ thật, sợ thật đấy. Tôi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ là huynh ấy sẽ trả lời như thế.

Kì Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Sát:"Thật?"


Trong mắt Bộ Sát ánh lên ý cười không dễ thấy. Huynh ấy đứng dậy, nói rất thản nhiên:"Đùa thôi."

Kì Nhiên nhìn bóng Bộ Sát khuất xa ngoài cửa, chợt cười khẽ:"Xem ra dạo gần đây Bộ cũng rất vui!"

Tìm kiếm đỉnh cao võ học Tôi lau gương mặt lấm lem nước mắt, đẩy cửa vào phòng, cười thật nhẹ:"Bộ Sát, thân thể sao rồi? Có thể đi lại bình thường không?"

Bộ Sát đang ngồi ở mép giường, trông ra ngoài cửa sổ, gật đầu.

Tôi nắm quai cầm của khay đặt lên bàn ngồi xuống đối diện huynh ấy:"Ừm, đây là thức ăn chính tay Kì Nhiên làm đó. Muội cam đoan, trên thế gian này, ngoại trừ muội với huynh ra thì tuyệt đối không có người thứ ba nào may mắn được nếm thử đâu."

Huynh ấy liếc mắt nhìn tôi, với tay qua, chỉ sau mấy hớp đã dùng sạch.

Tôi đen mặt thở dài:"Tội nghiệp cho Kì Nhiên chưa, uổng công chàng dụng tâm nấu như vậy, đúng là ngưu tước mẫu đơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui