Tiêu Nhiên Mộng

"Kẹt", cửa ở gian ngoài bị đẩy ra. Tôi nghe tiếng lắp bắp của Tâm Tuệ:"Thiếu. Thiếu chủ.."

Sau một lúc yên lặng, cô bé đẩy cửa vào, trên mặt vẫn còn hơi sợ sệt.

Bàn tay đang vuốt tóc dừng lại, tôi thở dài. Rõ ràng là tranh cãi gay gắt như vậy, gần như là tuyệt giao mà chàng vẫn nhất quyết ngủ gian ngoài, còn tôi..

"Tiểu thư, cơ thể hôm nay tốt hơn nhiều không ạ?" Tâm Tuệ đặt hòm thuốc trên lưng xuống cười nhẹ, "Để em đổi vải sạch cho người." Bên ngoài lại vang lên tiếng đóng mở cửa.

Tôi mím môi buộc tóc lại, trong lòng nhạt nhẽo chán nản nhưng lại miễn cưỡng cười:"Được."

"Tiểu thư, sắc mặt người xấu quá vậy." Tâm Tuệ vừa tháo vải băng trên người tôi vừa nhíu mày, "Người với Thiếu chủ.. sao lại trở thành thế này rồi?"

Tôi nhìn miệng vết thương đã khép lại, cười ảo não:"Ta cũng muốn biết đấy!"

Tâm Tuệ lấy thuốc mỡ cẩn thận thoa lên miệng vết thương, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:"Tiểu thư, da người đẹp quá, cứ như em bé mới sinh ấy."

Tôi cúi đầu nhìn, hình như... thật thế. "Nghiêm túc mà nói, cơ thể ta quả thật là thay da đổi thịt vào một năm trước nên khả năng tự lành cũng rất tốt." Vì vậy giống em bé mới sinh... cũng không có gì là kì lạ.

Tâm Tuệ thoa thuốc, buộc vải băng, gương mặt dịu dàng hơi cô đơn:"Tiểu thư, người có biết không? Một năm này, em luôn ở cùng với người. Người tuy rằng nhiều lúc đang cười rất tươi, nhưng ý cười đó không lan được đến đáy mắt. Vui cũng vậy, buồn cũng vậy, đều rất nhạt nhòa, cứ như tiểu thư không phải là người của thế giới này nên luôn vô thức giữ khoảng cách với tất cả những ai xung quanh mình."

"Thế sao?" Tôi nhìn Tâm Tuệ hơi vụng về, cẩn thận quấn băng cho mình mà lòng cảm thấy buồn buồn nhưng ấm áp, "Xin lỗi đã để mọi người lo lắng."

"Trước đây, em nghĩ hoài không ra, mãi đến mấy ngày vừa qua mới hiểu được." Tâm Tuệ cười, thả tay ra để tôi tự thắt một cái gút vừa phải. Giọng êm ái của cô bé vọng vào bên tai, "Tiểu thư, em vui lắm. Vì người cuối cùng cũng tìm được một người có thể thật sự khiến người hạnh phúc, khiến người đau khổ, khiến người tức giận."

"Ta nói này Tâm Tuệ" Tôi ung dung mặc quần áo, phủi phủi ống tay, "Muốn khuyên ta làm hòa mà phải nói lòng vòng vậy sao?"

Tâm Tuệ xụ mặt ngay tức khắc, than vãn không ngớt:"Nhưng mà tiểu thư, em mỗi ngày đều phải đưa thuốc cho Thiếu chủ, sắc mặt ngài lúc nào cũng khủng khiếp đó! Cho dù hai người tranh cãi thì cũng đừng đừng quan tâm đến dạ dày ngài ấy làm gì nữa... Xem.. Xem như em chưa nói gì đi!"

Thời tiết rất đẹp, xung quanh thoang thoảng hương hoa, cảnh sắc hợp lòng người. Tôi hít sâu một hơi, miệng hơi cười. Cứ ở mãi trong phòng, tâm tình đúng là kém hẳn!

Vết thương này của tôi kéo dài phải gần nửa tháng. Ngày nào cũng như một đứa vô dụng không động đậy được, không ngồi không đứng xong, đến đi cũng không nốt, theo tôi nghĩ, cứ mãi vậy thì tôi từ một người bình thường cũng có thể buồn đến phát rồ mất thôi.

Đằng xa thấp thoáng tiếng ồn, rõ ràng là có hai người đứng nhưng lại nghe như chỉ có giọng của một người.

"... Ngu ngốc! Nếu ngươi không mạnh lên thì làm sao có thể vượt qua ta được!"

"Nhưng... Nhưng huynh là ca ca của đệ...Đệ làm sao giết huynh được."

"Ngu ngốc Đúng là ngu ngốc mà —" Giọng quát hơi vấp váp của Tiểu Trì lộ thứ sát khí từ trong bản năng, khi nhìn thấy tôi và Tâm Tuệ thì mới hơi dịu lại.

"Tiểu thư —!" Tâm Lạc phấn khích nhào vào lòng tôi, nhưng lần này rất cẩn thận không động đến vết thương.

"Này, nhóc quỷ!" Tôi vừa xoa đầu Tâm Lạc, vừa buồn cười hỏi, "Cảm giác được người khác gọi là ca ca thế nào?"

"Ai... Ai cần cô lo chứ?" Tiểu Trì đốp tôi khó chịu, mặt đỏ lựng.


Tôi cười cười, quay đầu thấy sắc mặt ảm đạm của Tâm Tuệ thì thở dài, cúi xuống:"Tâm Lạc còn trách tỷ tỷ em à?"

Tâm Lạc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn tôi rồi lại nhìn Tâm Tuệ, thần sắc đầy tủi thân:"Hôm đó Thiếu chủ ép Tâm Lạc giết người, Tâm Lạc sợ lắm. Cứ kêu tỷ tỷ mãi, nhưng tỷ tỷ không quan tâm đến Lạc nhi.."

Kì Nhiên..

Tôi thay ngữ điệu thoải mái hơn:"Vậy thì làm sao bây giờ nhỉ? Tâm Lạc muốn thế nào mới hết giận đây? Chẳng bằng đánh tỷ tỷ của em một cái nhé?"

"Đánh?!" Tâm Lạc thốt lên quay đầu nhìn tôi.

"Ừ!" Tôi cười, "Dù sao tỷ tỷ em bây giờ cũng mất hết võ công rồi, tay chân cũng bị thương, chắc chắn không phải là đối.."

"Tỷ tỷ —!!" Tâm Lạc vọt đến bên cạnh Tâm Tuệ, nắm tay cô bé lắc lấy lắc để. Đến khi nhận ra tay phải của Tâm Tuệ hoàn toàn không cử động gì, thằng bé ôm chặt Tâm Tuệ khóc nghẹn, "Tỷ tỷ! Sao tỷ lại như vậy? Tỷ tỷ. Tâm Lạc không muốn tỷ buồn! Tâm Lạc không giận, tỷ mau mau vui vẻ lên được không? Hức.."

Tâm Tuệ ôm riết Tâm Lạc, giọng nghẹn ngào:"Lạc nhi, xin lỗi! Xin lỗi! Tỷ tỷ không phải là cố ý muốn đệ chịu khổ, chỉ là tỷ không muốn... thật sự không muốn đệ chết!"

Kì Nhiên ơi Kì Nhiên, rốt cuộc là chàng có chủ ý gì đây? Không phải là vì muốn hiếu thuận với lão già kia đúng không? Tôi cào cào da đầu hơi đau. Vì sao tôi bỗng thấy Kì Nhiên hiện tại lại càng khó nhìn thấu hơn Vệ Linh Phong thế này?

"Yếu đuối như vậy. sau này làm sao có thể sống yên ổn ở Băng Lăng." Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Trì đang cúi đầu nói.

Tôi mỉm cười. Thật đúng là tiểu quỷ mà. Tuy rằng y hệt Tâm Lạc như khuôn nhưng tính cách lại khác xa một trời một vực. Hơi xấu tính, nhưng kiên nhẫn vượt cả mong đợi.

"Nhóc quỷ, lại đây tâm sự không?" Tôi vỗ vỗ vai nó. Nó phản xạ theo điều kiện, thiếu chút nữa đã huơ "dao găm" về phía tôi.

Còn nhỏ như vậy đã không cho phép người ngoài tiếp cận, thằng bé lúc trước. đã từng trải qua cuộc sống thế nào? Tôi thầm thở dài trong lòng.

Tiểu Trì theo tôi lùi sang một bên, liếc mắt toàn tròng trắng nhìn tôi thiếu kiên nhẫn:"Nữ nhân ngu ngốc, muốn nói gì thì mau nói đi chứ?"

Tôi nhíu mày suy tư, quyết định không quanh co với nó nữa, nghiêm túc bảo:"Tiểu Trì, sau này... đành nhờ em bảo vệ Tâm Lạc vậy!"

"Cái gì?!" Tiểu Trì gào lên, thiếu chút đã kinh động đến thị vệ gần đó.

Tôi đảo mắt trợn trừng, mím môi cười:"Làm gì mà kinh ngạc thế? Không phải nhóc là ca ca của thằng bé sao? Chẳng lẽ. là Tâm Lạc sinh trước? Nhóc là đệ đệ?"

"Chết tiệt! Ta mới là ca ca!" Tiểu Trì gào lên với tôi như muốn thủng màng nhĩ.

Tâm Tuệ và Tâm Lạc ngước mắt sang chỗ chúng tôi thì lại bị Tiểu Trì quắc mắt trở về.

Tôi nhịn không được bật cười, khom lưng xuống khiến vết thương hơi ê ẩm, phải một lúc sau mới thả nhịp thở chậm lại:"Vậy thì ca ca bảo vệ đệ đệ không phải là việc thiên kinh địa nghĩa sao? Huống chi nhóc lại mạnh đến biến thái như vậy."

Thiên kinh địa nghĩa: Đạo lí hiển nhiên, ý chỉ việc làm hợp lẽ thường, không trái trời đất.

Tiểu Trì hơi dao động, nhướng mày lo lắng:"Nhưng mà Nhưng mà sau này chúng ta sẽ phải"


"Chuyện sau này cứ để sau này hẵng nói." Tôi hít sâu một hơi. Tôi không tin là Kì Nhiên thực sự sẽ để bọn nhỏ tương tàn đến chết, "Nhưng mà bây giờ, nhóc chỉ cần nhớ kĩ một điều. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, thế thì Tâm Lạc chính là. người thân duy nhất của nhóc trên đời này!"

Mà tôi... ở thế giới này, đã là

"Này, nữ nhân ngốc!" Một chốc trầm mặc, giọng Tiểu Trì có hơi chùng xuống gọi tôi.

"Hả?" Tôi giật mình hoàn hồn.

"Nếu như cô mở lời" Tiểu Trì hơi ngập ngừng, mắt liếc đi nơi khác nhưng mặt đã thoáng ửng đỏ, "Nếu như cô mở lời thì ta có thể nhường lại Nhiên ca ca cho cô.."

"Khụ." Tôi lảo đảo suýt ngã nhào ra đất. Thật sự là.. Thật sự là muốn đen mặt mà! Thằng nhóc xấu xa này đang nói cái gì thế?

Tôi đang bực bội thì Tiểu Trì chợt cảnh giác ngẩng đầu. Sau đó, tôi cũng ngoái đầu nhìn theo, lại là — Bạch Thắng Y.

Không nén được rùng mình, tôi xoay người toan rời đi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp yêu mị của hắn:"Cô ngay từ đầu hình như rất sợ ta thì phải!"

Bước chân tôi ngừng hẳn, quay lại nhíu mày nhìn hắn.

"Thật là kì quái. Bộ Sát, Nhược Bân cô còn không sợ, Vệ Linh Phong và Phó Quân Mạc cô còn dám trêu chọc, vì sao. chỉ sợ một mình tại hạ?"

Tiểu Trì tay nắm chặt "dao găm" bước lên trước đứng cạnh tôi.

Tôi chớp mắt lạnh lùng đáp:"Bạch Thừa tướng không biết sao, có đôi khi ghét một ai đó quá nhiều sẽ sinh tâm lí sợ hãi à?" Ài! Quả nhiên là ỷ vào có Tiểu Trì bên cạnh nên mới dám kiêu ngạo như vậy.

Đôi môi của Bạch Thắng Y đỏ sẫm lại, khuôn mặt đã hơi tái, có lẽ là nhớ đến lần bị Kì Nhiên đánh.

"Cô không cần bày ra bộ dạng chán ghét đó. Ta không muốn gặp cô, không phải vì là sợ cô, mà là." Bạch Thắng Y phất góc áo cười ma quái, "Sợ ta không khống chế được mà giết cô."

Tôi run người. Trên mặt hắn vẫn đang cười, nhưng hận ý trong mắt đã khắc sâu vào xương tủy, hòa lẫn vào máu. So với ngày đó khi hắn nhìn thấy Bộ Sát thì hận ý lại càng sâu hơn, càng tàn nhẫn hơn.

Có lẽ.. hắn thực sự yêu Kì Nhiên.. Nhưng tình yêu này lại rất ích kỷ, lại quá long trời lở đất, không ai có thể chấp nhận.

Vậy còn tình yêu của Kì Nhiên thì sao? Tình yêu của tôi thì thế nào? Tôi có.. tư cách gì mà phê bình tình cảm của người khác đây?

Thở dài, tôi đáp:"Vậy ngươi tìm ta có việc gì không?"

Khóe miệng Bạch Thắng Y cười đầy hứng thú. Hắn nói bâng quơ:"Thủy Liên Nguyệt, Lam tiểu thư biết là ai chứ?"

Tôi cả kinh, theo bản năng nắm lấy tay Tiểu Trì mà cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

"Nàng ấy nhờ tại hạ mời Lam tiểu thư ghé sang một chuyến, có việc... muốn nói..."


Hắn ta sán lại sát người tôi, đến lúc sắp lướt qua thì đột nhiên dừng lại cười lạnh bên tai tôi:"Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi. Muốn làm Hoàng hậu Băng Lăng, không biết nhận ra sự trơ tráo vô liêm sỉ thì chỉ có một con đường chết."

Hoàng hậu Băng Lăng? Tôi rút tay về, nhất thời chỉ cảm thấy buồn cười đến phát đau.

Ôi! Lại càng thêm đau đầu rồi! Thủy Liên Nguyệt, không! Phải nói là Lam Doanh Nhược chứ, xem ra... đã đến lúc gặp mặt rồi.

Tôi chần chừ đến trước cửa phòng Thủy Liên Nguyệt, vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng sư phụ truyền ra từ bên trong:"Thiếu chủ, phổi của Thủy cô nương đã mắc bệnh căn, bây giờ cũng chỉ có thể dùng thuốc thang để áp chế. Muốn trị tận gốc chỉ sợ"

Giọng nói êm ái dễ nghe nhưng lại lạnh lùng khác thường của Kì Nhiên chợt vanng lên:"Vào đi."

Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào. Sau năm ngày, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt Kì Nhiên, nhưng lại không ngờ là trong hoàn cảnh này đây.

"Sư phụ." Tôi cười với sư phụ, sau đó xoay người, cúi đầu cung kính, "Thiếu chủ." Ánh mắt không hề dừng trên người chàng.

Khi hạ mi mắt, tôi còn liếc thấy bàn tay nắm chặt của Kì Nhiên mà nhất thời rầu rĩ đắng chát. Chàng từ từ dứng dậy, bước đến gần tôi, dùng âm thanh chỉ một mình tôi nghe được:"Đừng quan tâm đến những gì cô ta nói, và cũng đừng dễ dàng tin lời cô ta. Cô ta... không đơn giản đâu."

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt xanh lam trong veo như bầu trời của chàng. Nơi đó phản chiếu rõ nét thân hình mong manh yếu ớt của tôi, như một dòng suối trong lành sâu thẳm bao bọc lấy tôi với sự yêu thương vô tận suốt cả một kiếp người

Kì Nhiên nhíu mi nhìn sắc mặt thoáng tái đi của tôi, bàn tay chậm rãi nâng lên..

Tôi. mím môi, toan định nói chuyện thì bị một tiếng ho khan ngắt lời. Một giọng nói hơi thiếu lực xen vào:"Thiếu chủ, có thể cho thần. nói chuyện riêng với Tiểu Nhược cô nương một chút không ạ?"

Tôi chấn động lùi về, bàn tay của Kì Nhiên cũng cứng ngắc thu lại.

Cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng sư phụ thở dài, tiếng bước chân, và còn có... tiếng cửa mở.

"Khụ khụ.. Con lại đây ngồi này. Tiểu Hoàn, dâng nước."

"Vâng, tiểu thư." Một nha hoàn xấu xí bước ra từ trong phòng.

Tôi vội cười cười, ý bảo không cần rồi ngồi xuống trước giường cô gái kia. Cô ấy ho rất nặng, thần sắc ửng đỏ cái thứ màu của sức khỏe yếu. Bệnh cô ấy mắc phải có lẽ là bệnh viêm phổi nhỉ? Theo lí mà nói, Kì Nhiên.. không phải là không có khả năng chữa trị còn gì! Ài, chàng rốt cuộc là suy nghĩ gì thế này?

Lam Doanh Nhược cố sức nhỏm cơ thể hư nhược dậy. Tôi bước lên giúp cô ấy chèn gối vào thì nghe cô ấy nói:"Ta không biết phải xưng hô với cô thế nào."

Tôi cười gượng:"Tôi họ Thủy."

"Thủy?" Lam Doanh Nhược lặng đi một lúc bỗng phá lên cười, cười đến chảy nước mắt, cười đến khi ho sù sụ, "Thật sự là... một cái họ hay!"

Tôi thở dài, cảm thấy không nên vòng vo không cần thiết:"Lam gia, và cả thủ đô Đinh quốc đã diệt vong. Chuyện này cô biết không?"

"Cái gì?!" Lam Doanh Nhược ngồi bật dậy, khiếp sợ nhìn tôi, "Cô.. nói lại lần nữa."

Tôi cười khổ, trong lòng thấy não nề vô cùng nhưng vẫn nghiêm túc đáp, "Nửa năm trước, Vệ Linh Phong cũng chính là Hoàng thượng Kì quốc xuất binh đánh Đinh quốc. Ba tháng sau, Đinh quốc diệt vong, đổi tên thành.. Nghiệp thành."

"Vậy người người nhà của ta thì sao?"

"Tỷ tỷ cô là Lam Doanh Ngọc được gả cho Thái tử Thược quốc Phó Quân Mạc, còn những người khác có lẽ vễn khỏe mạnh. Ngoại trừ"

Lam Doanh Nhược lớn giọng thúc giục:"Ngoại trừ ai?! Khụ khụ... Cô nói mau lên!"


Tôi miễn cưỡng nhếch môi:"Lam Quân Thanh bị Vệ Linh Phong xử tử."

"Phụ thân tôi!?" Lam Doanh Nhược túm lấy áo tôi, giọng cao vút, "Cô nói phụ thân tôi chết rồi?!"

Tôi gật nhẹ đầu, sơ ý chạm vào ngực khiến nó tấy đau:"Phải."

Cả người Lam Doanh Nhược giống như bị rút cạn sức lực, buông lỏng tay ngã vật ra giường, hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt.

Xin lỗi! Tôi nhẩm thầm trong lòng một câu. Dù rằng tôi thấy Lam Quân Thanh không hề xứng đáng làm cha của cô ấy, dù rằng.. tôi chẳng có chút cảm giác áy náy nào đối với cái chết của Lam Quân Thanh nhưng với Lam Doanh Nhược, tôi...

"Vì sao cô không cứu ông ấy?"

"Hả?" Tôi vực lại tinh thần nhìn đôi mắt trống rỗng kiệt quệ của cô ấy đến hốt hoảng, "Tôi.. không muốn cứu ông ta, mà cũng không cứu được."

Ánh mắt của Lam Doanh Nhược vẫn nhìn tôi, rồi cúi đầu nở nụ cười lạnh đầy thê thảm:"Tôi nghe Bạch Thừa tướng bảo, Lam Doanh Nhược, không! Thủy cô nương một năm này độc sủng Hậu cung Kì quốc mà không thể cứu lấy nổi một ông già từ tay Kì đế ư. Ha ha.. Khụ khụ Khụ khụ."

Lam Doanh Nhược ho đến độ muốn thổ huyết trước mặt tôi, khóe miệng hơi chảy ra vệt máu.

Tôi cuống quít đỡ lấy cô ấy, lấy ngân châm từ trong ngực ra nhẹ nhàng đâm vào huyệt Kiên Tỉnh của cô.

Sau một lúc, tiếng ho dữ dội cũng ngừng lại. Cô ấy hờ hững đẩy tôi:"Cảm ơn!"

"Bệnh của cô." Nếu không chữa sẽ biến chứng thành ung thư phổi.

"Thủy cô nương, cô có biết khi cô mang cái tên của tôi trở thành Hoàng hậu nhận hết sủng ái thì tôi đang phải chịu đựng gì không?"

Tôi lại thở dài dìu cô ấy nằm yên ổn mới nhẹ nhàng lắc đầu.

"Lúc đầu, tôi bị tên súc sinh kia bán vào kĩ viện, muốn trốn cũng không thoát, muốn chết cũng không xong, thân không bằng chó lợn. Căn bệnh này là bị mắc vào lúc ấy."

"Sau đó có một người đàn ông họ Mộc đón tôi, nói là... sẽ cho tôi một cuộc sống giàu sang nhất, sẽ có một người đàn ông tốt đẹp nhất xuất hiện yêu tôi. Tôi nghĩ, thì ra khổ cực của mình đã đến lúc kết thúc rồi. Thế nhưng"

Lam Doanh Nhược bỗng bày ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vết thẹo trên gương mặt vặn vẹo khiến người khác phải thấy đau xót.

"Tôi quả thực đã gặp được người đàn ông tốt nhất trên thế gian, nhưng cô nhìn bộ dạng như ma quỷ này của tôi xem, có ai còn thèm liếc mắt nhìn kia chứ?"

Tôi đứng dậy thản nhiên mở lời:"Những gì muốn nói đã nói cả rồi, cô nghĩ ngơi cho tốt, tôi đi trước."

Trên tay bỗng cảm thấy sự động chạm lạnh lẽo, cơ thể bị một lực kéo không lớn nhưng kiên quyết lôi trở về.

Lam Doanh Nhược mở to đôi mắt màu hổ phách sáng bóng nhìn chằm chằm tôi không chớp, trong mắt có cả sự khao khát, cầu xin và còn cả những thứ cảm xúc tôi không muốn hiểu sâu thêm nữa.

"Thủy cô nương, thân phận, địa vị Hoàng hậu tôi đều có thể nhường cho cô; thậm chí cái chết của phụ thân tôi cũng không so đo với cô nữa. Nhưng tôi cầu xin cô, cầu xin cô trả lại Thiếu chủ cho tôi được không?"

"Hiện giờ, ngoại trừ ngài, chẳng ai cam tâm nhìn tôi cả. Cũng chỉ có ngài mới có thể nhìn được gương mặt tôi, dịu dàng cẩn thận chăm sóc tôi. Cô Cô là Hoàng hậu, Kì đế sủng ái cô vậy, cô vốn không cần giành lấy tình yêu của Thiếu chủ dành cho tôi. Tôi van cô, cô nhường ngài ấy lại cho tôi được không?!"

Tôi hít sâu một hơi, đỡ cô ấy nằm xuống, kéo bàn tay nhỏ nhắn đang túm lấy cánh tay tôi, cuối cùng thở dài một hơi đáp hai chữ:"Không — được." Rồi xoay người rời khỏi phòng.

"Kẹt.", tiếng đóng cửa vang lên. Khóe môi dính vết máu và nước mắt của Lam Doanh Nhược từ từ cong lên, giọng rét lạnh, ma quái như nụ cười trên môi:"Lam gia.. Đinh quốc Thiếu chủ. Xem là thứ gì chứ, hừ — "

"Thế nào?" Đầu cô ta bỗng nhẹ nhàng ngửa thành một vòng cung, cười với nha hoàn đang cúi gằm đứng bên cạnh, "Bằng lòng hợp tác với ta rồi sao? Thất công chúa — Duẫn quốc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui