“Ngươi thấy sao?” Ngọc Liên Hoàn chọt chọt Hoa Tương Dung.
“Hừ, còn có thể thấy sao? Nếu nói bên trong không có gian tình, đánh chết ta cũng không tin.”
“Vậy làm sao giờ? Ngươi luyện công sao rồi? Nếu vẫn không được hay để ta chế giải dược cho ngươi.” Ngọc Liên Hoàn liên tục cân nhắc, cảm thấy mình có khả năng quá nhỏ để tự độc chết Kim Đao Sai.
Hoa Tương Dung trầm mặc một hồi, nói: “Công pháp của ta chưa thành công, chưa đối phó với Kim Đao Sai được.” Nói xong hắn lại hung hăng trừng mắt liếc Ngọc Liên Hoàn, “Nếu không phải tại ngươi thì ta có phải chật vật thế này đâu chứ?”
“Hừ, nếu ta không hạ dược ngươi, vậy ta còn có thể sống tới bây giờ sao?” Ngọc Liên Hoàn đương nhiên sẽ không thấy áy náy.”Ngươi rốt cuộc luyện công pháp phá giải gì thế? Vì sao không chịu trực tiếp ăn giải dược cho rồi đi?”
“Hừ, nói mấy thứ này với loại người ngu võ công như ngươi cũng vô dụng.” Hoa Tương Dung lạnh lùng lườm hắn, cho dù quan hệ của bọn hắn có trở nên hòa thuận vì Đường Đa Lệnh, Ngọc Liên Hoàn vẫn không phải bạn bè mà hắn có thể tin tưởng.
“Vậy ngươi rốt cuộc có chủ ý gì không, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Kim Đao Sai từng bước một tiếp cận A Đường?” Ngọc Liên Hoàn âm lãnh nghiêm mặt.
Hoa Tương Dung nhìn về cái phòng bị ***g sắt bao phủ nhếch miệng, “Ngọc Liên Hoàn, biện pháp tốt nhất chính là tiên hạ thủ vi cường.”1
Ngọc Liên Hoàn lại nhìn hắn, cười lạnh nói: “Tiên hạ thủ vi cường? Xem ra Hoa các chủ còn không bằng Kim môn chủ thông minh đó nha, muốn đạt được một người, quan trọng nhất là đạt được lòng hắn trước.” Nói xong Ngọc Liên Hoàn vẫy vẫy tay đi về phòng.
Hoa Tương Dung nhìn bóng lưng hắn, cười lạnh: “Lại trang trinh tiết liệt rồi2, điểm tâm tư này của ngươi còn có thể giấu ta sao? Hiện giờ vội vàng trở về là để xem có dược gì có thể dùng được hay không để vơ vét chứ gì?”
Với tư cách là Thừa Thiên Môn môn chủ một ngày kiếm cả tỷ bạc, Kim Đao Sai không có khả năng có nhiều thời gian nhàn hạ đến Đoạn Bối Sơn để nhấm nháp tay nghề của Đường Đa Lệnh, điều này khiến Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng cũng có điểm mất mác.
Lời nói của đại nhân vật luôn có thể ủng hộ lòng người rất nhiều, nhưng cũng dễ dàng trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Nhớ rõ lúc y vừa mới vào đơn vị, phó chủ nhiệm văn phòng đã từng nói với y: “Tiểu Đường làm rất tốt, tôi coi vậy nhưng rất coi trọng cậu đó.”
Vì vậy y rất có nhiệt tình để phấn đấu cả năm trời ròng rã, trừ bỏ lúc bị Quyên Tử mắng là y đang làm con bò già ngu xuẩn làm hoài mà không có thu hoạch. Năm thứ hai, nhìn phó chủ nhiệm năm trước vui tươi hớn hở nói với sinh viên vừa mới vào đơn vị những lời giống y như vậy, y mới hiểu cái này gọi là nghệ thuật quản lý.
Ngày hôm nay lúc chạng vạng tối, Đường Đa Lệnh đang ở trong phòng bếp xào rau, chợt nghe sau lưng có người kêu: “A Đường!”
Đường Đa Lệnh quay người lại, trong khung cửa sổ lộ ra một khuôn mặt tươi cười ôn hòa: “Á? Kim môn chủ!” Cái xẻng trong tay lúc này thật sự bị dọa rớt.
“Ngươi gọi ta là gì?” Kim Đao Sai giả bộ nhăn lại lông mày.
“Hắc hắc, Kim đại ca.” Đường Đa Lệnh vội vàng nhặt cái xẻng lên, lén xoa xoa trên người.
Kim Đao Sai lách người vào phòng bếp, chạy đến trước bệ bếp, “Hôm nay rốt cuộc cũng được rãnh rổi. Ồ? Ngươi đang làm đồ ăn gì thế?”
Hắn nhìn Đường Đa Lệnh cẩn thận từng li từng tí xào ngon rau cải rồi để lên mâm, sau đó để lên hai cái lòng đỏ trứng luộc, bên cạnh lại rải chút lòng trắng trứng.
Đường Đa Lệnh bình tĩnh làm xong hết thảy, mới ngẩng đầu nói với hắn: “Cái này gọi là hai chim hoàng anh hót trên cành liễu xanh, một con cò trắng bay lên trời.”
Kim Đao Sai sững sờ nhìn Đường Đa Lệnh, cho đến khi khẳng định y không phải đang nói đùa, mới cười ha hả, “Cái tên đồ ăn này của ngươi vậy mà cũng trang nhã thế chứ, nhưng không phải cũng chỉ là rau với trứng gà thôi sao?”
Đường Đa Lệnh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Nhị đệ của ta thích vậy.” Kỳ thật y bất quá cũng coi như nói đùa mà nói một lần, Ngọc Liên Hoàn nói y không thể làm thế, còn nói đồ ăn như vậy mới lịch sự tao nhã. Nhưng ở trong mắt y, loại thức ăn này chỉ thích hợp cho đàn bà con gái đang giảm béo.
“Ngươi cũng sẽ không đãi ta ăn cái này chứ?”
“Đương nhiên là không!” Đường Đa Lệnh lướt qua nguyên liệu nấu ăn còn lại trong bếp, “Ta sẽ xào cho ngươi cả bàn rau luôn.”
“Không phải chứ, chỉ có rau thôi sao?”
“Ngươi thì biết cái gì? Đồ ăn càng đơn giản càng có thể thể hiện trình độ của đầu bếp.” Đây chính là lời dạy của thầy dạy nấu ăn lúc trước của y.
“Ha ha, tốt lắm, có thể chính thức lĩnh giáo trù nghệ của A Đường thật sự là tam sinh hữu hạnh3, vậy ngươi làm nhanh chút nha, ta mang vài thứ ngon tới.” Kim Đao Sai cười cười thần bí với y, liền quay người đi ra ngoài.
Đường Đa Lệnh đương nhiên không có thể chỉ xào một bàn đầy rau cải cho Kim Đao Sai, vẫn phải ăn mặn chay phối hợp, dinh dưỡng mới cân đối. Sau khi trấn an tốt hai tên “thiếu niên phản nghịch” sau hậu viện, y mới quay về ăn cùng Kim Đao Sai một bữa rau dưa.
“Ngươi mới nói có đồ gì ngon sao?” Đường Đa Lệnh đã bị gợi lên lòng hiếu kì.
Kim Đao Sai vỗ vỗ một cái bình rượu nhỏ trên bàn, “Kim Cúc Hương, rượu ngon nhất nước Đại Tống chúng ta đấy. Ngươi ngửi thử đi, thơm lắm.”
Kim Đao Sai mở nắp ra, quả nhiên bay ra một cỗ hương thơm, nhưng lại khiến Đường Đa Lệnh run rẩy một hồi. “Đại ca, ta thật sự không thể uống mà.” Vừa rồi vậy mà lại bị ân cần dạy bảo hơn nửa ngày.
“Yên tâm, uống một ngụm thôi mà, rượu ngon như vậy mà lại để mình ta độc ẩm chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Có phải ngươi muốn nói cả một ngụm cũng không uống được?”
Đường Đa Lệnh nhìn ánh mắt ôn nhu có chút giảo hoạt của Kim Đao Sai, rốt cuộc gật nhẹ: “Thật sự chỉ uống một ngụm thôi đó.” Y dù sao cũng là một nam nhân, làm sao có thể uống một ngụm mà gục được?
Một ngụm rượu vào bụng, tỏa lên mùi tinh khiết, thơm ngọt, Đường Đa Lệnh không khỏi khen: “Quả nhiên là rượu ngon.”
Kim Đao Sai cười nói: “Ta biết ngay là một đầu bếp tốt không có thể nào không biết phẩm tửu, nào, uống thêm ly nữa.”
“Không được, không được…” Đường Đa Lệnh nhanh chóng che lại ly, “Đã nói chỉ uống một ngụm thôi mà.”
“Sao vậy? Có phải ngươi lo ra sẽ hại người hay không, chuốc cho ngươi uống say rồi trộm bạc trong tiệm ngươi?” Có lẽ là bởi vì uống hơn hai chén, cũng có lẽ là vì ánh mắt nhìn thấy Đường Đa Lệnh, Kim Đao Sai dần dần thoát khỏi cái mặt nạ Thừa Thiên Môn môn chủ xưa cũ kia.
“Chuyện này… Đương nhiên không phải… Chỉ là ta uống rất dễ say, ngày mai cũng muốn mở tiệm lúc sáng sớm, thật sự không thể uống tiếp mà.”
“Ha ha, hù ngươi thôi, rượu ngon như vậy ta còn không nỡ chia cho ngươi nữa là.” Kim Đao Sai quả nhiên không miễn cưỡng y tiếp, đưa toàn bộ chỗ rượu còn lại vào bụng mình.
Tống cả một bình Kim Cúc Hương vào bụng như vậy mà ánh mắt Kim Đao Sai vẫn thanh minh, thần trí thanh tỉnh, lòng Đường Đa Lệnh tràn đầy hâm mộ. Nam nhân nên như thế này, uống nhiều rượu hơn nữa cũng không cần lo lắng gì.
Dọn dẹp tiệm xong hết, Đường Đa Lệnh quay về phòng nhỏ của mình, lại bị một thân ảnh đang đứng thủ trước cửa dọa sợ.
“A Ngọc, ngươi ở đây làm gì?”
Ngọc Liên Hoàn không trả lời, từ từ đi tới gần ngửi ngửi, “Quả nhiên, đã uống rượu, không ngờ cả Kim Cúc Hương Kim môn chủ cũng cam lòng cho.” Cái này đại khái gọi là thả tép bắt tôm.
“Woa, lỗ mũi ngươi thính thế, ta chỉ uống một ngụm ngươi cũng có thể đoán được.” Đường Đa Lệnh có chút mất tự nhiên rụt rụt ra sau, bộ dáng của Ngọc Liên Hoàn cứ như một con cún nhỏ muốn đi lên cọ cọ chủ nhân.
“Biết rõ ngươi sẽ không nghe lời mà.” Ngọc Liên Hoàn hừ lạnh một tiếng, từ trên bậc thang bưng một cái khay, trên đó có một chén nước đen sì.
“Đây là gì? Lại là… cháo ngươi nấu?” Đường Đa Lệnh nhớ tới lần trước.
Ngọc Liên Hoàn sắc mặt lúc trắng lúc hồng, “Đây là canh giải rượu!”
“Canh giải rượu? Ha ha, ta mới uống có một ngụm rượu, sao phải uống canh giải rượu chứ.” Đường Đa Lệnh cười nói.
“Ngươi uống là Kim Cúc Hương đó! Ngươi biết rượu này mạnh nhưng tác dụng chậm thế nào không? Ngươi biết vì sao Kim Đao Sai nhất định phải bắt ngươi uống một ngụm không?” Ngọc Liên Hoàn bưng canh giải rượu, không chịu buông tha.
“Không đáng sợ vậy chứ, chỉ có một ngụm thôi mà. Kim môn chủ vậy mà uống cả bình đó.” Đường Đa Lệnh không tin, y đã quen với ôn nhu của Kim Đao Sai rồi, không hi vọng đây chỉ là một âm mưu nhắm vào thân thể y.
“Cái tửu lượng nhỏ xíu đó của ngươi mà cũng có thể so với người ta sao?”
Bị hắn nói vậy, trong đầu Đường Đa Lệnh thực sự có chút choáng, mà đôi mắt ôn nhu kia của Kim Đao Sai cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng giảo hoạt như Hoa Tương Dung.
“Đừng lo lắng, uống chút rượu cũng không sao, ở đây không phải có canh giải rượu sao.” Trong mắt Ngọc Liên Hoàn cũng tỏa ra ôn nhu vô tận.
Đường Đa Lệnh đột nhiên nhớ tới quảng cáo nổi tiếng nhất của kiếp trước: “Ai, đây là thứ phải uống, đúng, đây là thức uống vàng đó nha!” Nhịn không được đang muốn cười, đành nhanh chóng nín lại, thoạt nhìn như bộ dạng muốn khóc.
“Sao thế? Ngươi nghi ta thả đồ không tốt trong này?” Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn lại biến đen, “Ta đây sẽ uống cho ngươi xem!” Nói xong lập tức bưng chén lên uống một ngụm lớn.
“Ta không phải có ý này!” Đường Đa Lệnh vội vàng kéo hắn, thuận tiện xác nhận nhanh một cái hắn thật sự uống hết. Không phải y đa nghi, thật sự là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà.4
“Vậy ngươi vì sao còn không uống?” Ngọc Liên Hoàn nhìn Đường Đa Lệnh bưng cái chén do dự, tức giận hỏi.
“Hắc hắc, ta chỉ đang nghĩ, có phải rất đắng hay không ta.” Cái nước canh này đúng là không có đen bình thường.
“Thuốc đắng dã tật, chưa nghe nói qua sao?”
“Được được, ta uống.” Bất kể ra sao, chuyện Ngọc Liên Hoàn vì y suốt đêm nấu canh giải rượu vẫn thật sự làm Đường Đa Lệnh rất cảm động, mặc dù không biết rốt cuộc bên trong có bỏ thứ gì không.
Trời ơi, thật sự là đắng quá đi! Đường Đa Lệnh lau đi nước canh còn sót lại trên khóe miệng, trong đáy lòng thở dài.
Nhìn Đường Đa Lệnh uống hết canh giải rượu rồi, sắc mặt Ngọc Liên Hoàn rốt cuộc cũng sáng lên, cười nói: “Tốt rồi, uống canh giải rượu xong sẽ không có bị gì đâu, nghỉ ngơi sớm đi, ta về đây.”
Đường Đa Lệnh nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, trong lòng không khỏi nghi ngờ: “Ồ? Đi thật kìa, chẳng lẽ lúc này thật sự không có âm mưu gì sao?”
Cuối cùng, y quyết định không suy nghĩ thêm gì nữa, Kim Đao Sai và Ngọc Liên Hoàn rốt cuộc ai mới là người âm mưu, dù sao đóng kĩ cửa chống trộm rồi về phòng ngủ, chỉ bằng cái sức nhỏ đó của Ngọc Liên Hoàn cũng mở không ra, who sợ who chứ.
Thời điểm đêm dài không người, một bóng đen xuất hiện trước cửa chống trộm.
“Hắc hắc, ai có thể nghĩ tới trong “Vạn độc thánh kinh” còn có thứ tốt như vậy.”
Bóng đen âm hiểm cười, từ trong lòng ngực móc ra một cái bình nhỏ, đổ nước thuốc bên trong lên xửa sắt. Sau một hồi âm thanh xì xì và một làn khói xanh khác thường mùi vị gay mũi, cái khóa sắt lớn mà Đường Đa Lệnh vô cùng tự hào cứ như vậy đứt ra.
Bóng đen cất kĩ chai, nhẹ nhàng kéo cửa sắt ra, lại móc ra một con dao găm cạy cái cửa thứ hai ra, sau đó quay đầu lại quan sát căn phòng phía đông lặng yên không tiếng động, “Hừ, ngươi tưởng có mình ngươi có hung khí thôi chắc?”
Bóng đen cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng ngủ cùa Đường Đa Lệnh, đến trước giường, nhấc màn lên, oa, một bức tranh mỹ nhân ngủ say!
Trên giường mặt mũi Đường Đa Lệnh tràn đầy ửng hồng, y phục trên người kéo ra hơn nửa, lộ ra ***g ngực khỏe mạnh màu lúa mì, một tay bất lực vuốt ve trên người, một tay vô ý thức mà kéo quần áo còn lại.
“A Hoa… A Ngọc… Ta nóng quá…”
Bóng đen tự động bỏ cái tên trước kia đi, kích động mà hô lên một tiếng: “A Đường, ta đến rồi đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...