Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi
Hai tuần sau….
Nó với hắn được mọi người chăm sóc vô cùng tử tế,
trong đó có cả bố mẹ và anh trai, trong hai tuần qua, nó với hắn ngủ hai tuần liền rồi, nhưng hắn tỉnh trước nó, nên lập tức qua thăm nó ngay….
Hắn thấy Viên Viên, Mẫn Mẫn, và một số bạn nữ nữa. Họ thấy hắn, liền cười
rồi ra ngoài… Hắn ngồi bên cạnh nó…Chạm nhẹ lên khuôn mặt ấy, khuôn mặt
thanh thản đến nhường nào, khiến hắn vô cùng an tâm… Hắn nhớ mang máng
câu nói thích hắn của nó, hắn không giấu nổi cười, vuốt nhẹ mái tóc rồi
dịu
dàng nói:
- Nhược Hi, nha đâu ngốc nghếch cũng biết cứu
người khác đấy, dám bước vào giấc mơ của anh thế này thì anh có chết
cũng phải tỉnh dậy để được yêu em! Mọi thứ đã qua rồi, anh đã nhận được
câu trả lời của em, nhưng anh muốn chính em sẽ nói câu đó lúc này, anh
sẽ khiêng em về nhà ngay! Nhanh tỉnh nhé!
Hắn nhẹ nhàng đặt môi lên trán nó, thìViên vs Mẫn đi vào, Viên cười cười:
- Chết nhá, chết nhá, bắt quả tang lén hôn người ta nhá! Chết nhá!
Ánh mắt nhỏ Mẫn thì lộ vẻ ngưỡng mộ:
-Tình cảm quá đi! Yêu nhau lúc nào mà chẳng nói gì thế kia?
Hắn nhìn hai đứa bạn nó, cố nhịn cười:
- Nha đầu này chưa nhận lời tôi, tôi phải lén lút chứ sao!
Viên chống tay ngang hông, cười:
- Mách Nhược Hi cho coi!
- Tùy hai người.
Hai đứa nó cười khà khà như phát hiện ra châu lục mới vậy. Lúc đó thì bố mẹ nó đi vào.
- Ồ. Minh Vũ, bố nghe mọi người nói, lúc phẫu thuật con gặp nguy hiểm
phải không? Bố với mẹ định sang thăm con hôm nay thì con đã qua đây rồi!
- Vâng! Đúng là rất nguy hiểm!
Mẹ nó ôm lấy hắn, vỗ vai:
- Cảm ơn con, con đã cứu nó, cảm ơn con rất nhiều!Triệu Minh Vũ!
- Con có thể làm hơn thế!
- Cảm ơn con, cảm ơn! Mẹ nhất định sẽ cho hai đứa lấy nhau khi hai đứa tốt nghiệp!
- Cô ấy đã hứa với con lúc con đang nguy khốn nhất trong lúc phẫu thuật rồi mẹ!
- Vậy à? Ừ, tốt. Nhưng nếu nó quên, mẹ nhất định bắt nó lấy con bằng được!
- Con sẽ khiến cô ấy tự nguyện lấy con. Nhưng dù sao cũng cảm ơn mẹ!
- Ừ….Ừ… Qua đây ăn hoa quả nhé?
Bà quay ra nhìn hai đứa bạn nó, cười:
- Hai con cũng qua đây ăn cùng đi!
Chúng nó cười híp mắt, lon ton chạy đến bên cái bàn đầy hoa quả.
Đúng lúc này thì Hoàng Minh bước vào. Mọi người đều nhìn anh. Cái Mẫn reo lên:
- A!!!! Anh Hoàng Minh, anh qua đây thăm nó hả?
Anh cười thân thiện:
- Ừ…. Cháu chào hai bác, mong là cháu không làm phiền!
Hắn nhìn anh, nhếch mép:
- Có phiền đấy.
Anh nghe thấy, nhưng vẫn cười thân thiện. Mẹ nó cười:
- Không sao, con cũng qua đây ngồi với mọi người đi…
Anh lễ phép cảm ơn mẹ nó. Nhẹ nhàng bước đến ngồi kế bên hắn, hắn cũng nhẹ
nhàng xích ra xa. Bố nó ngạc nhiên từ vừa nãy, chưa nói câu gì hết, đôi
mắt chỉ nhìn vào anh. Mẹ nó ngồi bên cạnh, đẩy vai:
- Ông sao vậy hả?
- Nó….thằng nhóc đó….
- Được rồi….ăn đi…
Rồi bà nhẹ nhàng đút miếng dưa vào miệng ông. Mẫn cười:
- Hai bác tình cảm ghê!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...