Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi
LÀM GÌ THẾ HẢ? MÀY DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI HÔN THÊ CỦA TAO SAO? MUỐN MẤT LƯỠI À?????
Tên đó ngồi dưới đất, chỉ chỉ tay vào mặt hắn, khe lùi lại:
-
Mày…mày…
-
Mày cái gì mà mày… Đừng có để tao thấy mày một lần nữa thì không chỉ lưỡi
mà cái thân của mày cũng chẳng còn đâu, nghe rõ chưa?
CÚT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tên đó lập tức chạy ra khỏi quán bar… Hắn tiến đến bên cạnh, bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt tràn đầy tình cảm:
-
EM không sao chứ?
Nó nhìn hắn mà đôi mắt đỏ hoe:
-
Tôi…Tôi…Tôi… Gét cậu… Tất cả là tại cậu…
Nó đứng dậy, chạy ra khỏi quán bar đó. Hắn cũng đuổi theo nó. Ông Lam thấy nó chạy, lại còn khóc, liền kéo hắn lại, hỏi:
-
Thiếu gia đa làm gì tiểu thư?
-
Ông ở nguyên đây, khi nào tôi gọi điện thì đến đón tôi.
-
Nhưng…
Hắn chạy một mạch theo nó… Nó chạy càng lúc càng nhanh, hắn cũng tăng tốc đuổi theo và cuối cùng cũng bắt kịp…
Hắn với tay kéo nó lại, nó khóc rồi. Hắn lấy tay lau nước mắt cho nó:
-
Xin lỗi vì đã để em bị như vậy! Tại tôi!
-
Cậu cút đi… huhu… cút ngay…
-
Tôi xin lỗi… Tôi chỉ là quá đau khi sáng nay em nói tôi chẳng ra gì trước mặt Hoàng Minh thôi…
-
Cậu là tên chết tiệt… Tôi đi tìm cậu chỉ là vì muốn xin lỗi, mà phải chiu
vào cái xó dành cho bọn ăn chơi, còn cái giọng ẽo ợt của của cô gái cạnh cậu? rồi xén nữa bị làm nhục…. Như thế vừa lòng cậu chứ gì? Hay lắm
phải không?
-
Không… tôi không có ý đó…
Nó khóc òa
lên, nó dỗi như 1 đứa trẻ con, lúc ấy, nó bỗng thấy nó yếu đuối và muốn
nương tựa vô cùng. Hắn nắm chắc bờ vai nó, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của nó, giọng nói hắn vẫn mang dư vị của rượu nồng:
-
Chúng ta về thôi… hôm nay có lẽ em đã mệt rồi!!
-
BỎ TÔI RA ĐI…
Nó không chịu nghe, hắn lập tức bế phốc nó lên, nó vùng vẫy, hắn càng ôm
chặt nó, một tay thò vào túi lấy điện thoại gọi cho ông quản gia.
Ông Lam nhanh chóng lái xe tới chỗ hắn rồi hắn đặt nó xuống ghế trong xe ô tô rồi đóng cửa lại. Nó đập đập kính:
-
Minh Vũ, tên đáng gét kia, cậu mở cửa cho tôi ngay, tôi muốn tự đi về mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...