Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70


Phương Mạn hô hai tiếng không có kết quả, liền quay đầu kéo tay áo Phương Nghị, Phương Nghị nhìn thân ảnh nho nhỏ phía trước, bỗng dưng có chút buồn cười."Anh, anh gọi một tiếng đi." Phương Mạn giục anh.Phương Nghị lắc đầu: "Trở về lại nói, em xem cô ấy đi nhanh như vậy chắc là có việc gấp."Phương Mạn cũng thấy, đành phải thôi, cô bé và Phương Nghị chậm rì rì đi ở phía sau, Dư Điềm Điềm đi ở phía trước, khoảng cách trung gian khoảng hai ba mét, vẫn luôn bảo trì tới trước cửa nhà họ Phương.Dư Điềm Điềm vừa muốn xoay người đóng lại cửa sân, đã bị hai anh em ở phía sau làm giật mình."Ha ha chị Điềm Điềm bị chúng ta hù chết!" Phương Mạn làm mặt quỷ với cô.Phương Nghị vừa đóng cửa vừa buông đồ vật xuống, không nói chuyện nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng nhẹ nhàng vui vẻ."Vừa rồi em ở phía sau gọi chị, nhưng tiếc là chị không nghe thấy." Phương Mạn liền giải thích với Dư Điềm Điềm, lúc này Dư Điềm Điềm mới hiểu rõ, liền hướng cô bé xin lỗi lại sờ đầu cô bé.Ánh mắt Phương Nghị nhìn mặt cô, ánh nắng hôm nay có chút độc, trên mặt Dư Điềm Điềm bị phơi đến có hơi hồng, đối lập với làn da trắng nõn.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, liền giống như không có việc gì quay đầu đi.Phương Mạn và Dư Điềm Điềm thân thiết một lát liền quay đầu đi xem chó con, chú chó con ngày hôm qua được cứu về vẫn luôn ăn ngủ, ngủ rồi ăn, ỉu xìu, bà nội Phương nói đây là thời kỳ dưỡng thương khi bị thương.


Nhưng vẫn không chịu nổi hai đứa nhỏ Phương Hoài và Phương Mạn xoay quanh nhìn.Dư Điềm Điềm đơn giản thu thập một chút liền đi nấu cơm, ngày hôm qua trong nhà đều ăn xong mì lòng cay, trừ Phương Nghị.

Hôm nay Phương Nghị hết bệnh rồi, nhưng bà nội Phương cũng không cho phép mỗi ngày ăn lương thực tinh, không còn cách nào khác, Dư Điềm Điềm chỉ có lòng muốn làm thêm cho anh tô mì, cuối cùng cũng chỉ có thể chưng một nồi cơm hoa màu.Tuy nhiên Dư Điềm Điềm cố ý làm một đĩa măng chua cay, đặt ở trước mặt Phương Nghị.

Người đàn ông dừng một chút, mùi hương chua cay từ xoang mũi anh chui thẳng lên đầu, nguyên bản cơm hoa màu khô cằn nháy mắt liền ăn rất ngon, cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu lùa từng miếng cơm."Từ từ ăn, không ai giành với em." Chị cả nhìn không được, chê cười anh, lại múc cho anh một chén canh nấm dại đưa qua, "Uống chút canh, bây giờ thời tiết nóng, làm việc thật mệt người."Dư Điềm Điềm cũng yên lặng ăn cơm uống canh, chị cả Phương nếm một ngụm canh, lập tức ngạc nhiên, nói: "Em gái, canh em nấu là canh gà?"Dư Điềm Điềm ngẩn người, lắc đầu, trong nhà làm gì có thịt gà."Vậy sao thơm thế?"Nghe chị cả Phương nói vậy, Phương Mạn và Phương Hoài cũng nổi lên hứng thú, vội vàng nếm một ngụm, vừa uống liền dừng không được, lúc này hương vị canh tươi ngon vô cùng, là dư vị quá mỹ lệ chưa từng uống qua.Dư Điềm đã hiểu, cô cười múc nấm mối trong canh ra.


Chị cả Phương không biết, Phương Mạn và Phương Hoài lại nhớ rõ: "Là nấm mối! Ngày đó cùng chị lên núi hái!"Chị cả Phương lúc này mới hiểu: "Đây là nấm gì, sao ăn ngọn vậy...""Nấm mối hiếm có, hầm thịt càng ngon." Phương Nghị đột nhiên lên tiếng, anh cầm chén, hiển nhiên đối với tư vị mỹ diệu này khó quên.Dư Điềm Điềm gật đầu, ngày đó hái được rất nhiều nấm mối, Phương Nghị cũng chưa đi bán, cô đành nấu thành canh nấm dại.Phương Nghị nhìn cô một cái, nói: "Mưa xuống trong núi có nhiều, hôm nào tôi lại đi tìm xem."Chị cả Phương vỗ vỗ đùi: "Chị đi cùng em! Chị còn không biết trong núi còn có thứ tốt thế này!"Sau khi ăn xong, chị cả Phương đi rửa chén, Phương Nghị đi tới bên chuồng gà, không biết anh tìm đâu ra một cái sọt tre, bắt đầu đan cái gì đó.

Dư Điềm Điềm do dự một chút đi qua.Cô suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là quyết định lấy tờ giấy Doãn Mộng Đào đưa cho anh.


Mặc kệ là Doãn Mộng Đào có trọng sinh hay không, nếu đáp ứng người ta, chuyện nên làm vẫn phải làm được.Ngay từ đầu Phương Nghị tưởng Dư Diềm Điềm có chuyện muốn nói với anh, liền nhận lấy, ai ngờ nhìn thoáng qua, anh liền nhíu mày."Ai?"Dư Điềm Điềm nhấp nhấp môi, đành phải viết xuống: [Ngày hôm qua đi trên đường gặp được cô gái thanh niên tri thức, sáng nay ở nhà ăn nhờ tôi đưa cho anh.]Phương Nghị nhìn thoáng qua, liền lấy tờ giấy kia đưa cho cô: "Không quen biết."Dư Điềm Điềm nhận lấy thuận tiện bỏ trong túi, lại tiếp tục viết xuống: [Cảm ơn cao lạnh của anh, còn có cái này, anh thay tôi đưa cho bà nội.]Dư Điềm Điềm viết xong, lấy hạt đậu vàng đưa qua cho Phương Nghị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui