Buổi tối hôm đó, không biết có phải tại chính mình chột dạ hay không, Thiên Tường cảm giác Văn Dục thực im lặng. Mỗi lần muốn mở miệng nói cái gì đó, lại luôn cảm thấy không thể nói ra. Người kia vẫn giống như mọi khi, ôm chặt hắn ngủ…Vẫn là giống như mọi khi, đem mặt đều vùi vào trong ngực hắn…
Tác Phỉ Á Ny Âu công ty.
Nhâm Thiên Tường ở trong phòng nghỉ bên cạnh. Hắn nằm ở trên giường, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Viên Ngang bưng cốc cà phê tiến vào, ngồi ở bên giường: “Muốn uống một cốc không?”
-“Không được…” Thiên Tường vẫn nhắm mắt lại “Viên Ngang…Dục nhi… gần đây rất kỳ lạ…”
-“Kì lạ như thế nào? Không phải vẫn đều tương thân tương ái sao?”
-“Không biết…Cứ cảm thấy có chút mệt mỏi…Không muốn nói dối hắn, nhưng lại sợ hắn sẽ nghĩ ngợi lung tung.” Nhâm Thiên Tường có chút phiền toái nắm tóc “Cảm giác cũng không giống như trước…Cũng không biết sao lại thế này. Cảm thấy giống như chính mình thực có lỗi…”
-“Vậy chia tay a! Cũng không đúng a, các ngươi có hứa hẹn cùng một chỗ sao?”
Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Từ sau vở kịch, bọn họ liền coi như không có chuyện gì mà ở cùng nhau. Ai cũng chưa từng nói điều gì…
-“Văn Dục là người thông minh…Nếu ngươi thật sự thấy chán ghét, liền tách ra thôi!”
-“Ngươi nói bậy gì a! Không thấy công ty đang phải mở rộng nghiệp vụ sao? Mấy vấn đề này ta không muốn suy nghĩ nhiều!” Nhâm Thiên Tường có chút tức giận ngồi dậy.
-“Nếu thật sự không muốn tiếp tục, kéo dài sẽ chỉ làm cả hai bị thương càng nặng…” Viên Ngang nhìn hắn, đôi mắt dưới cặp kính kia không hề gợn sóng.
-“Mặc kệ ngươi!” Nhâm Thiên Tường có chút tức giận “Làm phiền ngươi đi ra ngoài một chút. Ta muốn nghỉ ngơi!”
Viên Ngang nhìn hắn một cái thật lâu liền rời đi.
Văn Dục biết, bình thường giữa trưa Thiên Tường đều là ăn ở công ty. Không vì cái gì khác, chính là để cho tiện mà thôi. Hắn muốn tự mình nấu chút gì đó đem đến, ít nhất hắn muốn làm một chút canh gì đó a. Quyết định như vậy liền làm, hắn làm mất bốn tiếng đồng hồ mới xong liền để trong cặp lồng mang đến. Đến công ty rồi, bí thư nói còn đang họp, không tiện quấy rầy. Vì thế hắn ngồi ngay tại phòng tiếp khách mà đợi, sau đó liền gặp gỡ Thương Biên Hạnh Tử cũng mới vừa tới.
-“Nha, Văn Dục!” Thương Biên Hạnh Tử thực hưng phấn mà đi tới ngồi xuống đối diện với Văn Dục “Thật vui khi gặp lại ngươi a, còn nhớ ta không? Hạnh Tử a! Thương Biên Hạnh Tử!”
-“A, Hạnh Tử tiểu thư a!” Văn Dục có chút xấu hổ cười cười. Thật là…Người không muốn nhìn thấy nhất thế nhưng lại xuất hiện.
-“Đã lâu không gặp…Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tốt a!” Hạnh Tử thực hưng phấn mà hạ giọng, tới gần Văn Dục “Ta cảm thấy chính mình dường như có một chút cơ hộ thắng a!”
-“Cái gì? Vì sao lại nói như vậy a?” Văn Dục ép chính mình nhất định phải trấn định, vẫn mỉm cười.
-“Bởi vì a…Ta phát hiện cho tới bây giờ hắn đều chưa từng dẫn bạn gái hắn ra ngoài bao giờ. Hò hẹn hay tiệc mừng gì đó đều không có dẫn theo…Như vậy không phải rất kỳ quái sao? Bình thường những chuyện vui vẻ như vậy không phải đều hy vọng được chia xẻ cùng người mình thích sao?”.
Một tiễn xuyên tim. Toàn thân Văn Dục đều cứng lại rồi…
-“Cho nên a…Các ngươi không cần giúp nhau gạt ta a. Tường hắn kỳ thật không có bạn gái đi!” Thương Biên Hạnh Tử vì phát hiện của chính mình mà rất là hưng phấn.
-“Hạnh Tử tiểu thư, bởi vì Thiên Tường thương hắn…cho nên không muốn dẫn hắn ra ngoài cho người khác xem…Ha ha, Thiên Tường rất keo kiệt a!” Văn Dục ép chính mình mỉm cười, ngay cả chính mình cũng không phát hiện mà nắm chặt tay. Móng tay đều đâm sâu vào da thịt.
-“Như vậy a…” Thương Biên Hạnh Tử có chút ảm đạm. Văn Dục đột nhiên có chút khoái cảm được trả thù.
-“Ngươi là một cô gái tốt, sẽ có rất nhiều người tốt thích hợp với ngươi a!” Đột nhiên lại cảm thấy không đành lòng, hắn hảo tâm an ủi đối phương.
Thương Biên Hạnh Tử không cẩn thận liền thấy được cặp lồng trên tay Văn Dục, nghi hoặc hỏi: “Cái kia là cái gì? Có vẻ giống hộp đựng canh ở bên nước ta a!”
-“Không có gì…” Văn Dục đang muốn ngăn lại, Thương Biên Hạnh Tử đã một tay cầm lấy cặp lồng kéo. Văn Dục có chút tức giận. Nữ nhân này sao lại kì quái như vậy? Cũng chưa được chủ nhân đồng ý liền… Văn Dục nắm chặt quai cặp lồng, không buông tay “Hạnh Tử tiểu thư, chỉ là chút canh thôi a!”
-“Ta chỉ là muốn xem là canh gì thôi a!” Từ nhỏ được nuông chiều, Hạnh Tử vừa gặp được người quen liền muốn đùa một chút. Cả người nàng cơ hồ đều dựa vào, dường như nhất định phải lấy cho bằng được.
Văn Dục thở dài “Cho ngươi xem đi!”
Hắn buông lỏng tay ra, Thương Biên Hạnh Tử đứng không vững, mất đi một bên sức kéo, cả người liền ngã về phía sau. Trùng hợp Thiên Tường đi từ phòng bên cạnh ra, nghe bí thư nói có người tìm liền đi tới, vừa vặn liền thấy Văn Dục buông tay ra…Hạnh Tử đứng không vững một cái, cả người đổ về phía sau. Văn Dục phản ứng lại đây đang muốn đỡ lấy, Hạnh Tử đã ngã xuống. Đầu nàng vừa vặn đụng vào cạnh bàn, Hạnh Tử đau đến hôn mê bất tỉnh. Văn Dục ngây ngẩn cả người, hắn đang muốn lập tức làm cấp cứu, Thiên Tường đã chạy lại đây. Hắn dùng lực đẩy ra Văn Dục, ôm lấy Hạnh Tử, gấp đến độ lớn tiếng quát: “Mau, kêu xe cứu thương!”
-“Thiên Tường…” Văn Dục trực giác Thiên Tường tựa hồ hiểu lầm hắn.
-“Ngươi câm miệng cho ta! Chết tiệt, ngươi để làm chi buông tay ra! Nếu nàng có chuyện gì, ngươi bồi thường được sao?” Ánh mắt lạnh băng của Thiên Tường quét qua. Hắn ôm chặt Hạnh Tử, sờ sờ đầu Hạnh Tử, trên tay dính tơ máu “Chết tiệt! Còn đứng làm gì, mau đi gọi xe cứu thương cho ta!”
Trong lòng Văn Dục có chút lạnh, hắn gian nan nói: “Để ta…Ta từng học lớp hộ lý!”
Thiên Tường đẩy ra tay Văn Dục. Ánh mắt lạnh lùng quả thực cũng sắp giết hắn: “Không cần!”.
Sắc mặt Văn Dục tái nhợt thật sự, bờ môi của hắn đều đang run run. Sau đó hắn liền xông lên, đẩy ra Thiên Tường, tiếp được đầu Hạnh Tử, trấn định kêu: “Lấy thuốc cầm máu và băng gạc cho ta!”
-“Không cần ngươi động vào nàng!” Thiên Tường tựa hồ bị chọc giận, hắn đẩy ra Văn Dục.
-“Con mẹ nó! Để ta làm!” Văn Dục cắn môi trắng bệch. Hắn hung hăng đấm Thiên Tường một cái. Thừa dịp đối phương còn đang kinh ngạc, hắn tiếp nhận thuốc và băng gạc Viên Ngang đưa qua, kiên nhẫn băng bó cho Hạnh Tử “Không muốn nàng chết liền giao cho ta!”
Văn Dục cảm thấy chính mình thực kiên cường. Tối thiểu tại lúc này…Hắn vẫn cố nén nhịn nước mắt đang đảo quanh trong hốc mắt, rất là kiên nhẫn mà tiếp tục băng bó. Thiên Tường ngây ngẩn cả người, tựa hồ thanh tỉnh lại. Hắn ngồi xổm dưới đất, kinh ngạc nhìn Văn Dục. Đột nhiên tỉnh lại, mới phát giác chính mình đều đã làm những gì.
Âu Dương Vũ nhìn bọn họ, xoay người đi vào văn phòng. Lang Trạch Thiên không có đi ra ngoài xem, nhìn mặt Âu Dương Vũ không chút thay đổi, hắn thản nhiên nở nụ cười.
Băng bó tốt xong, Văn Dục đứng lên. Mặt hắn không chút thay đổi nhìn Viên Ngang: “Nàng không có gì nguy hiểm…Đi bệnh viện rồi nên cẩn thận rửa sạch miệng vết thương một chút…”
Xoay người, hắn hít vào một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn Thiên Tường đang tỏ vẻ xin lỗi: “Thật sự thật có lỗi…Làm cho Hạnh Tử tiểu thư bị thương…Tiền thuốc men ta sẽ trả…Nếu có di chứng gì, ta sẽ chịu trách nhiệm…”
-“Văn Dục…” Thiên Tường lập tức đứng lên, giữ chặt tay Văn Dục, mới phát hiện nơi đó lạnh léo đến cỡ nào “Đúng…thực xin lỗi…Ta điên rồi…thật sự…”
-“Vì sao lại nói như vậy a?” Văn Dục thản nhiên nở nụ cười, trong mắt cũng đã ướt đẫm “Là tại ta sai…Thật sự là thật có lỗi…Sao lại muốn đến đây a? Thật có lỗi a…Làm Hạnh Tử tiểu thư gặp chuyện không hay…Thật sự thực có lỗi…”
-“Dục nhi…” Hắn muốn ôm người kia vào trong ngực. Rốt cục biết chính mình làm người kia bị thương nhiều đến mức nào.
Văn Dục đẩy ra hắn, lui lại mấy bước, cúi thấp đầu xoay người: “Thật có lỗi đã làm phiền mọi người. Ta còn có việc đi trước!” Văn Dục lập tức bỏ chạy. Vừa chạy nước mắt vừa không ngừng xẹt qua hai má tái nhợt.
Thiên Tường đang muốn đuổi theo, xe cứu thương đã đến đây. Hắn bất đắc dĩ ôm lấy Hạnh Tử chạy xuống…
Viên Ngang lẳng lặng đứng ở tại chỗ, nhặt cặp lồng rơi lăn lóc ở dưới chân lên, mở ra. Mùi thuốc bắc xông vào mũi, canh vẫn còn nóng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...