Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Sở nghiên cứu.

Phó Cự rất là nhàn nhã ngồi ở trước bàn công tác xem báo, cửa mở ra, hắn nở nụ cười: “Làm sao vậy? Thân mình có khỏe không!”

-“Tốt lắm a. Giáo thụ, lần trước…cám ơn ngươi a!” Văn Dục đặt một túi hoa quả trên mặt bàn, nở nụ cười.

-“A, thoạt nhìn thực hạnh phúc a!” Phó Cự nở nụ cười, sờ sờ mái tóc mềm mại của Văn Dục.

-“Rất nhanh là có thể rồi…Ngẫm lại đều cảm thấy thực hạnh phúc!” Văn Dục mặt đỏ hồng “May mà hắn thấy ta ốm yếu như vậy liền vẫn khắc chế chính mình. Cho nên, giáo thụ…có phải chúng ta…ưm…làm việc kia xong là có thể có thai a?”

-“Chuyện này…ta không thể cam đoan a. Dù sao cũng phải có quá trình thích ứng. Thân thể của ngươi đã đến giới hạn. Hơn nữa…Tiểu Dục, tỷ lệ chỉ có một nửa…” Phó Cự vẻ mặt tiếc nuối “Dù sao đây cũng là kỹ thuật bị cấm, còn chưa hoàn thiện liền đã ứng dụng là trái pháp luật a!”

-“Giáo thụ, cho dù chỉ có một phần trăm…ta cũng sẽ thử. Ngươi đừng quá bận tâm a!” Văn Dục thản nhiên nở nụ cười, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình “Cứ nghĩ đến nơi đây có thể có kết tinh cùng hắn…cũng đã thỏa mãn…”


-“Sao lại còn có người giống ngươi như vậy a?!” Phó Cự bất đắc dĩ cười cười, đứng lên ôm hắn một chút “Tiểu Dục, giáo thụ chân thành hy vọng ngươi sẽ cả đời hạnh phúc. Ngươi sẽ mãi mãi được ở bên cạnh đứa nhỏ của ngươi, người ngươi yêu…”

-“Ân, nhất định sẽ như vậy. Ta sẽ cố gắng!” Văn Dục thản nhiên cười.

Tác Phỉ Á Ny Âu công ty.

Trong văn phòng, cảm giác không khí như hạ đến dưới không độ. Nhâm Thiên Tường nghiêm mặt nhìn văn kiện trong tay, ném mạnh xuống bàn, thét lên: “Con mẹ nó, Tát Đế nữ nhân chết tiệt kia! Nàng thông đồng với vị quan chức kia…Dựa vào cái gì sản phẩm mà chúng ta đã đưa ra thị trường lại bị bọn họ giành trước. Chết tiệt, ai tiết lộ bí mật a!”

-“Thiên Tường, ngươi trước bình tĩnh một chút…Chúng ta nên tìm ra nội gian đang trốn trong chi nhánh công ty này của chúng ta a!” Viên Ngang đi đến, vẻ mặt ngưng trọng.

-“Xem ra là tại chúng ta sơ sót!” Âu Dương Vũ mỏi mệt thở dài.

-“Những gì chúng ta làm trước đó đều uổng phí sao?” Âu Dương Trụ có chút không cam lòng “Hơi quá đáng a!”

-“Ta làm thịt hắn!” Lang Trạch Thiên cứ nghĩ đến mình một bên phải đề phòng lão nhân đến ép hắn về, một bên lại phải ở bên cạnh hỗ trợ Thiên Tường, nhưng là hiện tại mọi người đều tay trắng.

-“Giờ ta sẽ đi tìm nữ nhân kia!” Sắc mặt Nhâm Thiên Tường đã muốn lạnh tới cực điểm. Hắn đẩy ra Viên Ngang liền xông ra ngoài.

-“Thiên Tường, ngươi bình tĩnh một chút a!” Viên Ngang dùng thân mình ngăn lại hắn “Hiện tại ngươi đi là để cho nàng chê cười sao? Ngươi muốn cho phụ thân ngươi cười ngươi, ngay cả một chút khó khăn trên thương trường như vậy đều không vượt qua được sao?”


Nhâm Thiên Tường nhìn Viên Ngang, gắt gao cắn môi dưới, hung hăng đấm một đấm lên vách tường, bàn tay nhất thời chảy ra tơ máu.

-“Tiểu Ngang nói đúng. Giờ mà đến đó chỉ biết càng không xong!” Âu Dương Vũ đè lại Nhâm Thiên Tường “Chúng ta nên bình tĩnh một chút, chậm rãi nghĩ biện pháp!”

-“Ai…Nhưng mà tài chính quay vòng của chúng ta có lỗ hổng lớn…” Âu Dương Trụ nhíu mày “Trước đó bản hợp đồng tài chính đã được chấp nhận tốt, vốn dự tính sẽ có lợi nhuận sao, cho nên các xưởng đều kí với chúng ta. Hiện tại sản phẩm bị giành quảng cáo trước, không chỉ có chúng ta lỗ lã rất lớn, ngay cả các nhà xưởng đều đã yêu cầu lui hẹn trước, thật sự là…”

-“Trụ!” Âu Dương Vũ đẩy thôi hắn, sau đó nhìn về phía Thiên Tường “Hiện tại chúng ta chỉ cần tài chính để quay vòng là có thể!”

-“Trước mắt cần bao nhiêu?” Mặt Nhâm Thiên Tường không chút thay đổi nhìn Âu Dương Trụ.

-“Đơn thuần công ty cần 1200 vạn, còn các xưởng sẽ cần 860 vạn, còn có thị trường cung ứng…” Âu Dương Trụ đang muốn tiếp tục nói, giật mình ngẩn người. Sắc mặt Thiên Tường đã muốn thực khó coi.

Lúc trước cùng Nhâm Đoạn Phong ước định, cũng chỉ có khoảng 1000 vạn ở chi nhánh công ty làm vốn. Người luôn luôn tâm cao khí ngạo như hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này. Lang Trạch Thiên không có cách nào khác giúp hắn. Tuy rằng hắn là người khá giả nhất, nhưng mà nếu Lang Trạch Thiên giúp hắn, lại phải trở về kế thừa cái chức vị mà hắn không thích nhất. Gia tộc của Viên Ngang chính là một cái xí nghiệp tương đối nhỏ, cũng không có cách nào khác giúp được cái gì. Âu Dương thị chỉ có một quán bar. Từ sau khi bọn họ mở quán bar, lão cha liền cắt đứt quan hệ với bọn họ. (đoạn này toàn về thương trường, ta dịch theo ý hiểu của mình thôi a~~)

Cái gì kêu nghèo túng, Nhâm Thiên Tường cuối cùng đã biết.


Hắn cúi thấp đầu: “Mọi người…thực xin lỗi…” Sau khi nói xong, hắn đẩy ra Viên Ngang “Ta muốn trở về nghỉ ngơi một chút.”

-“Thiên Tường, ta đi cùng ngươi!” Viên Ngang đang muốn tiến lên, Nhâm Thiên Tường lại khoát tay áo. Viên Ngang lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy, lâm vào cảnh nghèo túng đến mức này. Áp lực rất trầm trọng. Thiên Tường đeo trên lưng chính là ý nguyện của mẫu thân hắn.

-“Hiện tại mọi người đều chỉ có thể bình tĩnh một chút a!” Âu Dương Vũ trầm tĩnh nhìn mọi người đều vẻ mặt mệt mỏi “Về mà hảo hảo nghỉ ngơi một chút, xem xem có thể làm gì bây giờ?”

-“Thị trường cung ứng bên kia ta sẽ thuyết phục họ một chút, xin bọn họ chậm lại một chút thời gian!” Viên Ngang nói.

-“Ta sẽ xem xem có thể vay ngân hàng không?” Lang Trạch Thiên nhướn mi.

-“Vậy…bên xưởng ta sẽ xem…” Âu Dương Trụ trầm tư…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui