Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Phía bên kia, Hoàng Thái Cực sau một lúc lâu vẫn luôn không có cảm giác buồn ngủ, nhìn nhìn khuôn mặt kiều diễm của Đại Ngọc Nhi, trong đầu Hoàng Thái Cực lại hiện lên một gương mặt tú lệ khác.

Ở đại hôn hôm nay, cũng không có thấy nàng, hơn nữa hôm nay hình như còn là sinh nhật của nàng...

Hoàng Thái Cực càng nghĩ càng không ngủ được, cuối cùng trực tiếp đứng dậy, mặc quần áo xong liền đi đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi.

Vừa tới đó, quả nhiên ánh nến phòng trong đã tắt, trước cửa còn treo vài cái đèn lồng lớn màu đỏ, những cung nữ trực đêm đều là một bộ dáng mệt mỏi muốn ngủ.

Đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, các cung nữ cũng vội vàng tỉnh táo lại, thấy người đến là Hoàng Thái Cực liền vội vàng hành lễ.

Hoàng Thái Cực ngăn các nàng lại, cũng phất tay để cho các nàng lui ra.

Cung nữ hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, cuối cùng vẫn lui xuống.

Hoàng Thái Cực cứ như vậy lẳng lặng đứng ở ngoài phòng, cảm xúc trong mắt khiến người khác đoán không ra. Đứng nửa ngày, Hoàng Thái Cực đột nhiên xuy cười một tiếng, như là tự giễu, sau đó liền tính lẳng lặng rời đi, nhưng là mới vừa đi được một nửa, chợt nghe thấy có tiếng mở cửa. Hoàng Thái Cực vội quay đầu nhìn lại.

Tiểu Ngọc Nhi sau khi lên giường, vẫn luôn lăn qua lôn lại không ngủ được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh buổi tối hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi muốn đem những thứ này ném ra sau đầu nhưng lại không có biện pháp. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi đành khoác áo choàng, tính ra viện ngồi một chút, cũng tiện thể ngắm sao. Không nghĩ đến, lại nhìn thấy Hoàng Thái Cực. Trên người Hoàng Thái Cực vẫn mặc bộ hỉ phục hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức phúc thân hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."


Không nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi còn chưa ngủ, Hoàng Thái Cực có chút kinh ngạc đồng thời cũng mang theo chút cao hứng, "Không cần quá câu nệ, đứng lên đi."

Tiểu Ngọc Nhi đứng thẳng thân mình, nhìn Hoàng Thái Cực cũng không biết nên nói cái gì cho phải, càng kinh ngạc hơn là đêm đã khuya mà Hoàng Thái Cực lại xuất hiện trong viện của nàng, nếu có ai nhìn thấy nhất định là sẽ nói xấu.

Cân nhắc trước sau, Tiểu Ngọc Nhi liền nói với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, nếu là không có việc gì, Tiểu Ngọc Nhi xin được cáo lui trước."

"Có việc." Con ngươi Hoàng Thái Cực trầm xuống một chút, thanh âm lãnh đạm nói.

Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười nói: "Không biết Đại Hãn có chuyện gì phân phó?"

Hoàng Thái Cực từ trong người lấy ra một hộp gấm, đưa cho Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt.

Hoàng Thái Cực có chút không được tự nhiên mà ho khan hai cái, sau đó giải thích: "Nghe Ngọc Nhi nói, hôm nay cũng là sinh nhật của ngươi, đây là lễ vật chuẩn bị cho ngươi."

Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng không thể cự tuyệt, vội vàng tiếp nhận, "Làm phiền Đại Hãn nhớ tới, chuyện nhỏ như vậy người sai hạ nhân đến là được, còn làm phiền Đại Hãn tự mình đi một chuyến."


"Không sao, tiện đường." Hoàng Thái Cực lạnh nhạt nói.

Có thể từ phòng ngủ Vĩnh Phúc cung tiện đường đến nơi này của nàng, thiên tài sao! Tiểu Ngọc Nhi âm thầm nói. Sau đó vẫn mở hộp ra, bên trong là một đôi khuyên tai bằng vàng làm thành hình con thỏ, con thỏ được điêu khắc trông rất sống động, rất đáng yêu. trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng thấy thích đôi khuyên tai này, liền cười nói: "Đa tạ Đại Hãn, rất đẹp."

Nhưng ánh mắt tại trong lúc vô tình nhìn đến hai má Hoàng Thái Cực, Tiểu Ngọc Nhi yên lặng quay đầu qua, xấu hổ trong mắt lại xuất hiện.

"Làm sao vậy?" Hoàng Thái Cực cảm thấy tâm tình rất tốt khi nhìn Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ nhận lễ vật của hắn, nhưng ngay lập tức lại chuyển sang nghi hoặc vì Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên quay đầu đi.

Nói hay là không nói? trong lòng Tiểu Ngọc Nhi rối rắm nghĩ. Không nói? Hoàng Thái Cực khi trở về sẽ tức giận, nói, hai người sẽ xấu hổ. Vẫn là nên nói đi, xấu hổ cũng tốt, Hoàng Thái Cực cũng sớm một chút rời đi.

Vì thế, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp lấy khăn tay ra đưa cho Hoàng Thái Cực, một tay kia điểm điểm má phải của mình ý muốn nói Hoàng Thái Cực dùng khăn lau nơi đó.

Hoàng Thái Cực sửng sốt, tiếp nhận khăn cũng tại chà sát trên mặt một chút, vừa thấy, mặt nhất thời đỏ lên, chân tay cũng có chút luống cuống.

Trên khăn thêu màu xanh nhạt xuất hiện rõ ràng vết son hồng của nữ tử, Là do Đại Ngọc Nhi vừa mới lưu lại, nhưng hắn lại không chú ý tới, sau đó cứ vậy để vết son trên má một đường đi đến đây, còn bị Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy.

Hoàng Thái Cực lập tức đem khăn tay giấu ra phía sau, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cũng không biết là nên đi hay nên ở.


Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, sau đó cố ý ngáp một cái: "Đại Hãn, đã trễ thế này..." Tiểu Ngọc Nhi muốn nói lại thôi, ánh mắt có chút mong đợi nhìn Hoàng Thái Cực.

Hoàng Thái Cực tất nhiên hiểu được ý của nàng, sau đó cũng theo cái bậc thang này đi xuống: "Ngươi đã mệt mỏi, vậy thì đi nghỉ sớm một chút đi."

"Cám ơn Đại Hãn!" Được đồng ý, Tiểu Ngọc Nhi lập tức cầm hộp gấm trở về phòng.

Lưu lại Hoàng Thái Cực một người đứng tại chỗ, Hoàng Thái Cực từ phía sau lấy ra khăn thêu, nhìn đến son hồng, nhất thời cảm thấy thực chói mắt, sau đó liền lật lại mặt kia của chiếc khăn. Bốn góc chiếc khăn thêu hoa mộc lan, tú công rất tinh xảo. Ngón cái không tự giác vuốt ve lên đóa hoa, trong mắt Hoàng Thái Cực chậm rãi nổi lên nhu tình. Một lúc lâu, Hoàng Thái Cực mới cẩn thận đem khăn tay để vào trong ngực, chậm rãi bước ra khỏi sân.

Mà loạt hành động này Tiểu Ngọc Nhi cũng trông thấy được qua khe hở bên cửa sổ, cũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi vô cùng kích động. Hộp gấm đang cầm như khoai lang nóng bỏng tay bị nàng nám sang một bên.

Tiểu Ngọc Nhi một lần nữa nằm lại trên giường, không ngừng nhắc nhở bản thân, sự việc tuyệt đối không phải như mình nghĩ, tuyệt đối không phải như mình suy đoán. Hoàng Thái Cực chỉ cảm kích nàng lúc trước chắn đao thay hắn, cho nên mới đặc biệt đối tốt với nàng mà thôi, không có ý tứ gì khác. Nhưng mà càng nghĩ như vậy, Tiểu Ngọc Nhi lại phát hiện ra, từ trước đến giờ Hoàng Thái Cực luôn đối đãi bất đồng với nàng, trước kia nàng còn cho rằng ngài không có ý gì khác, nhưng mà bây giờ, chính đêm tân hôn còn chạy tới sân của nàng để tặng lễ vật, ngay cả khăn tay nàng đưa cũng trịnh trọng cất vào ngực, như vậy, nếu nói Hoàng Thái Cực không có ý gì khác, bản thân Tiểu Ngọc Nhi cũng không thể tin!

Hoàng Thái Cực có ý với mình, từ trước đến giờ Tiểu Ngọc Nhi cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu như Hoàng Thái Cực thích nàng, vậy còn Hải Lan Châu thì sao? Hoàng Thái Cực không phải thích Hải Lan Châu sao? Chẳng lẽ lại đồng thời thích hai người các nàng?

Không có khả năng! Mới vừa nghĩ như vậy Tiểu Ngọc Nhi liền lập tức phủ định, người mà trước đến nay Hoàng thái Cực yêu nhất vẫn là Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi nàng chưa lần nào ngăn cản bọn họ, mọi việc rồi sẽ về như cũ thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi như được an ủi không ít, đúng vậy, về sau Hải Lan Châu chính là phi tần được sủng ái nhất hậu cung, cho dù bây giờ Hoàng Thái Cực có ý với nàng nhưng vẫn còn để ý đến Hải Lan Châu.

Cho nên, trong khoảng thời gian này nàng tận lực tránh gặp mặt hắn, Hoàng Thái Cực rồi sẽ đem lực chú ý chuyển về phía Hải Lan Châu, cứ như vậy, Tiểu Ngọc Nhi coi như hoàn toàn yên tâm, tâm tình liền thả lỏng đi vào giấc ngủ.

Đảo mắt một cái, một tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian này Tiểu Ngọc Nhi thường xuyên xuất cung đi chơi cùng Đa Đạc, quan hệ với Đa Đạc có thể nói là tiến triển cực nhanh, còn kém nỗi chưa phá hỏng tầng ngăn cách mỏng manh cuối cùng kia đi, chỉ là, Đa Đạc không nói, Tiểu Ngọc Nhi cũng sẽ không chủ động mở miệng. Mỗi khi nhìn thấy bộ dáng muốn nói nhưng không thể nói ra miệng của Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi liền không nhịn được muốn cười, nhưng trong lòng cũng thầm than thế sự vô thường, không nghĩ tới bản thân nàng không yêu Đa Nhĩ Cổn sâu sắc như mình tưởng, rốt cục cũng sẽ động tâm với một nam nhân khác. Đúng vậy, Tiểu Ngọc Nhi động tâm, chính là sau ngày sinh nhật hôm đó, cái tên ngốc Đa Đạc kia mang theo một đống đồ vật đến 'chân thành bồi tội' với nàng, Tiểu Ngọc Nhi liền hiểu được tâm ý của chính mình.


Cho nên một tháng này, Tiểu Ngọc Nhi đều rất vui vẻ, trừ việc thường thường phải tránh gặp mặt Hoàng Thái Cực. Nhưng mà chút băn khoăn này giống như dần dần biến mất, bởi vì Hoàng Thái Cực đang dần dần giảm bớt thời gian chú ý đến nàng, mấy ngày gần đây Tiểu Ngọc Nhi cũng không có gặp mặt Hoàng Thái Cực.

Ngày hôm đó, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc ngồi trên kỵ mã, về tới hoàng cung. Thời điểm đi ngang qua hoa viên, trong lúc vô ý thấy Hải Lan Châu đứng trên núi giả, cố gắng đặt chú chim nhỏ trong tay vào tổ nhưng mãi không được. Tuy rằng quan hệ của nàng và Hải Lan Châu gần đây có chút cứng ngắc, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn để cho Cao Oa đi tới hỗ trợ.

Tiểu Ngọc Nhi mới vừa đi, Cao Oa liền tiến về phía trước khuyên nhủ Hải Lan Châu xuống dưới trước, lúc này, một đạo bóng đen nhanh chóng bay đến bên người Hải Lan Châu, đồng thời giúp Hải Lan Châu đặt chim nhỏ lại tổ, sau đó nắm lấy thắt lưng của Hải Lan Châu nhảy xuống.

Tiểu Ngọc Nhi lập tức núp ra sau núi giả, cũng bởi vì đạo bóng đen kia chính là Hoàng Thái Cực.

Bởi vì khoảng cách không xa, nên Tiểu Ngọc Nhi tận mắt thấy được ý cười trên mặt Hoàng Thái Cực, hắn vươn tay lấy xuống chiếc lá trên đầu Hải Lan Châu, nói gì đó với Hải Lan Châu, cuối cùng không biết Hoàng Thái Cực thấp giọng nói cái gì lại khiến cho Hải Lan Châu lập tức xấu hổ mà ly khai.

Nhìn tình hình này, Tiểu Ngọc Nhi chắc chắn khẳng định, giữa Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu quả nhiên có chuyện gì đó. Băn khoăn lúc trước đều biến mất hết, Tiểu Ngọc Nhi vụng trộm ly khai hoa viên.

Nhưng mà chính Tiểu Ngọc Nhi cũng không biết, trước khi Hoàng Thái Cực giúp Hải Lan Châu hắn đã chú ý tới nàng, nhưng bởi vì đột nhiên Hải Lan Châu bị trượt chân, nên hắn đành đi cứu Hải Lan Châu trước.

Buông Hải Lan Châu xong, hắn vốn muốn đi tìm Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lại thấy nha đầu kia tránh ở núi giả, con ngươi Hoàng Thái Cực xẹt qua một tia không vui. Hắn không phải không cảm giác được trong khoảng thời gian này Tiểu Ngọc Nhi cố ý tránh né, chân trước của hắn mới vừa bước vào Thanh Ninh cung, sau lưng Tiểu Ngọc Nhi đã nói có việc phải đi trước. Rõ ràng như thế, hắn muốn không phát hiện cũng khó, xem ra sự tình đêm đó có chút dọa đến nàng.

Trong lòng Hoàng Thái Cực suy nghĩ, sau đó cũng không đi tìm nàng, mà cố ý bắt chuyện với Hải Lan Châu, cố ý nhắc tới chuyện đêm đó là hắn say rượu hồ đồ, Hải Lan Châu quả nhiên liền xấu hổ. Thấy Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn và Hải Lan Châu tán gẫu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hoàng Thái Cực cười thầm một tiếng, nhưng trong lòng nhưng cũng có chút không vui, quả nhiên, vẫn phải từ từ mới được...

Mà bên kia, Triết Triết đến hoa viên tản bộ tất nhiên cũng nhìn thấy được vẻ mặt ôn nhu của Hoàng Thái Cực nói chuyện với Hải Lan Châu, trong lòng nàng cảm thấy căm tức không thôi. Sau khi trở về, rốt cục nhịn không được ném vỡ đồ đạc trong phòng. Vì cái gì tâm của nam nhân, luôn không biết đủ, thấy một người liền yêu một người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận