Phòng trong, sau khi Tái Kỳ Nhã thấy Đại Ngọc Nhi trang điểm xong, sau đó liền cho những hạ nhân khác ra ngoài, toàn bộ phòng chỉ còn lại ba người Tiểu Ngọc Nhi, Tái Kỳ Nhã và Đại Ngọc Nhi.
"Dì? Sao vậy?" Tiểu Ngọc Nhi có chút không hiểu nhìn Tái Kỳ Nhã, giờ lành sắp đến, cho người ra ngoài làm gì.
Tái Kỳ Nhã vỗ vỗ tay nàng, sau đó ngồi xuống thấm thía nói: "Có những người đó ở đây, chúng ta nói sẽ không tiện."
"Ngạch Cát có chuyện gì muốn nói cho chúng con biết sao?" Đại Ngọc Nhi tò mò nháy mắt mấy cái.
Nhìn Đại Ngọc Nhi sắp gả làm vợ cho người ta, nhưng bộ dáng vẫn khờ dại thiện lương như trước, Tái Kỳ Nhã thở dài trong lòng, dặn dò: "Ngọc Nhi, con phải nhớ kỹ, người con gả mặc dù là Đại Hãn, nhưng ngài lại vẫn là trượng phu của con, không thể đem tâm của con ký thác hoàn toàn ngài, con hiểu chưa?"
"Ngạch Cát, con không hiểu." Đại Ngọc Nhi nghi hoặc, "Sau khi con gả cho Đại Hãn, chính là người của Đại Hãn, vì sao con lại không thể hoàn toàn ỷ lại người?"
"Đứa ngốc, nam nhân a, con càng là toàn tâm ỷ lại, hứng thú của người đối với con sẽ càng giảm đi, rất nhanh sẽ thay lòng đổi dạ mà yêu một nữ nhân khác, đến lúc đó người sẽ chẳng còn quan tâm đến con nữa." Tái Kỳ Nhã bắt đầu cẩn thận truyền thụ bí kíp 'Ngự phu tâm đắc' của mình.
Tiểu Ngọc Nhi ở một bên không được tự nhiên đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Dì, con ra ngoài trước."
Tái Kỳ Nhã lập tức giữ chặt nàng, "Con cũng phải lưu lại, những lời này, sớm hay muộn con cũng phải hiểu, dù sao sau này con cũng phải lập gia đình."
Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ, đành phải lưu lại.
Bên kia, Đại Ngọc Nhi liền đặt câu hỏi, "Ngạch Cát, chuyện ngài nói thật mơ hồ, chỉ cần trong lòng Đại Hãn có con, con cũng toàn tâm toàn ý đối với Đại Hãn, Đại Hãn chắc sẽ không bạc tình như vậy."
"Nữ nhi Ngốc! Người là Đại Hãn, hậu cung giai lệ vô số, không có loại nữ nhân nào trong hậu cung mà không muốn tìm cách bắt được tâm của người, trong đó ai mà không muốn dùng thủ đoạn để mua vui? Cho dù con có thật tình đợi hắn, hắn cũng không cảm thấy có cái gì bất đồng, lại càng không cảm động. Triết Triết cô cô của con là đại phúc tấn của người, nhưng là cũng chỉ có thể làm một đại phúc tấn 'Hiền lành rộng lượng', mà con thì bất đồng, con có thể không cần hiền lành rộng lượng như vậy, xa cách như có như không mà đối với ngài, lâu lâu nêm thêm chút mắm muối vào cuộc sống giữa hai bên, người mới có thể tốn thêm nhiều tâm tư ở trên người con, con hiểu chưa?" Tái Kỳ Nhã tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm chính mình cho Đại Ngọc Nhi.
Nhưng Đại Ngọc Nhi lại càng thêm không hiểu: "Vì cái gì mà muốn nêm mắm thêm muối, lại như có như không mà xa cách? Như vậy Đại Hãn sẽ mất hứng."
Tiểu Ngọc Nhi thầm than, Đại Ngọc Nhi này thật là không có khiếu a.
Tái Kỳ Nhã bất đắc dĩ chết tâm với nữ nhi nhà mình, cuối cùng chỉ đành nói: " Dù sao con cũng phải nhớ rõ lời nói hôm nay của Ngạch Cát, chỉ có như vậy, con mới có thể đem tâm Đại Hãn khoá lại chặt chẽ, để ngài không thể ly khai con."
Đại Ngọc Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu.
Nhìn bộ dáng nàng còn có chút mê mang, Tái Kỳ Nhã còn muốn dặn dò thêm một số chuyện, lại bị mấy ma ma bên ngoài phòng đánh gãy, nói là giờ lành đã đến.
Tái Kỳ Nhã bất đắc dĩ đành phải để đám người kia tiến vào, Đại Ngọc Nhi ngay lâp tức được một đám người đỡ lên kiệu chậm rãi hướng về phượng hoàng lâu.
Tiểu Ngọc Nhi đang tham gia tiệc tối không cẩn thận bị một tiểu cung nữ bưng bầu rượu đụng vào, rượu đổ ra toàn thân, Tiểu Ngọc Nhi đành phải tách Tái Kỳ Nhã ra trước, sau đó về phòng mình thay quần áo.
Vừa mới đổi quần áo xong, cửa phòng đột nhiên lại bị người đẩy ra, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi giật mình.
Thấy rõ người tới là ai, Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày: "Đa Đạc, ngươi không đi tham gia tiệc tối, chạy đến chỗ này của ta để làm chi?"
Tâm tình Đa Đạc hiển nhiên rất không tốt, bởi vì hôn lễ, toàn bộ kinh đô và hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, mà Đại Ngọc Nhi càng cười đến vẻ mặt ngọt ngào, bộ dáng nào có chút không muốn, cho nên yến hội chưa bắt đầu hắn đã chạy ra ngoài, đi lung tung khắp nơi. Cuối cùng hắn đi thẳng tới chỗ ở của Tiểu Ngọc Nhi, không nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi thế nhưng cũng không có đi phượng hoàng lâu. Hơn nữa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi còn đang chuẩn bị tham gia tiệc tối, Đa Đạc cảm thấy rất tức giận.
Thấy Đa Đạc chính là nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Tiểu Ngọc Nhi càng nghi hoặc: "Đa Đạc? Nói chuyện a?"
Đa Đạc vẫn không có trả lời, ngay sau đó, lại đột nhiên vọt tới, giữ chặt lấy Tiểu Ngọc Nhi đi ra ngoài.
Tiểu Ngọc Nhi vội muốn tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng tay Đa Đạc dùng sức rất lớn, làm sao cũng không thể tránh thoát khỏi. Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy khó thở liền trực tiếp cắn tay Đa Đạc, nhưng Đa Đạc ngay cả lông mày cũng không có động một chút, trực tiếp lôi kéo nàng ra khỏi hoàng cung.
Đến cửa hoàng cung, Đa Đạc trực tiếp liền ôm Tiểu Ngọc Nhi lên ngựa, sau đó nói vài lời với Cao Oa vẫn luôn đuổi theo ở phía sau để nàng yên tâm, liền mang theo Tiểu Ngọc Nhi đi.
Buổi tối tháng chín có chút lạnh, Đa Đạc lại cưỡi ngựa rất nhanh, Tiểu Ngọc Nhi bị gió thổi trong chốc lát, liền nhịn không được hắt xì vài cái. Tiểu Ngọc Nhi tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc: "Đa Đạc! hôm nay ngươi nổi điên làm gì?"
Ngược lại Đa Đạc có chút kỳ quái nhìn nàng một cái: "Ra khỏi cái nơi lạnh lùng kia, chẳng lẽ ngươi mất hứng sao?"
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?" Tiểu Ngọc Nhi nghe lời nói của hắn có chút không hiểu ra sao.
Đa Đạc hỏi lại: "Hôm nay là ngày gì, không cần ta nhắc cho ngươi biết đi?"
Tiểu Ngọc Nhi hình như là nhớ tới điều gì, khẩu khí cũng không tức giận như trước: "Cho dù như vậy, cũng không thể không tham gia hôn lễ của Ngọc tỷ tỷ a!"
"Nàng không để ý đến người biểu muội như ngươi, ngươi còn bất chấp đến dự hộn lễ của nàng ta, hơn nữa còn là hôn lễ của loại nữ nhân chân đạp hai thuyền như vậy, nhìn hôn lễ của nàng ta cũng chỉ làm ô uế hai mắt của chúng ta!" Nhắc tới Đại Ngọc Nhi, thanh âm của Đa Đạc càng lãnh khốc, còn nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Cũng hiểu được Đa Đạc vì chuyện gì mà đối với chuyện Đại Ngọc Nhi gả cho Hoàng Thái Cực tức giận như thế, Tiểu Ngọc Nhi tự giác chuyển đề tài khác, "Vậy dù sao ngươi cũng cũng phải nói cho ta biết, ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Trước tìm ca ta, một ngày nay ta cũng chưa nhìn thấy hắn, ta lo lắng." Đa Đạc trực tiếp cưỡi ngựa đi lên núi Kim Điêu Sơn, trừ bỏ chỗ này, hắn nghĩ không ra ca hắn sẽ còn đi đâu nữa.
Đêm khuya vốn là lạnh lẽo, huống chi là trên núi, vừa mới đi chưa được nửa đường Tiểu Ngọc Nhi đã bị lạnh đến rùng mình.
Thấy thế, Đa Đạc hơi có chút tự trách nhíu mày, sau đó đem áo choàng trên người phủ lên người Tiểu Ngọc Nhi, mang theo xin lỗi nói: "Thật có lỗi."
Có áo choàng phủ trên người, Tiểu Ngọc Nhi cũng cảm giác tốt hơn nhiều, lại nghe được lời này của Đa Đạc, cũng sẽ không còn tức giận như trước, nhưng vẫn là có chút không được tự nhiên nói: "Dù sao cũng dẫn ta tới rồi còn nói xin lỗi thì có ích lợi gì, còn không mau tìm Đa Nhĩ Cổn một chút."
Đa Đạc kéo miệng cong lên, con ngươi tràn ngập nhu tình nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Được."
Hai người liền tiếp tục đi, đi không bao lâu, liền thấy Đa Nhĩ Cổn ngồi dưới đất cách đó không xa, lửa trại trước người chiếu lên mặt hắn, tăng thêm mấy phần cô đơn.
Thấy Đa Nhĩ Cổn vẫn yên lành ngồi ở kia, Đa Đạc nhẹ nhàng thở ra, sau đó xoay người xuống ngựa, cũng giúp đỡ Tiểu Ngọc Nhi xuống.
"Ca!" Đa Đạc vội vàng đi lên phía trước.
Đa Nhĩ Cổn nghe được thanh âm, liền nhìn qua hướng bên này, vừa nhìn thấy là Đa Đạc, Đa Nhĩ Cổn vội vàng xoay người, dùng tay lau hốc mắt, mới quay đầu lại, cười nói: "Sao đệ lại tới đây."
Đa Đạc ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn Đa Nhĩ Cổn cho dù đã lau hốc mắt nhưng vẫn còn ửng đỏ như cũ, nhíu mày nói: "Ca, ca khóc rồi?"
Đa Nhĩ Cổn quát lớn: "Nói hưu nói vượn cái gì, ta làm gì lại khóc."
"Ngọc tỷ tỷ nàng..." Đa Đạc muốn nói lại thôi.
Nghe được tên Đại Ngọc Nhi, ánh mắt Đa Nhĩ Cổn hơi xoẹt qua, để lộ ra thần sắc bi thương, nhưng lại ra vẻ kiên cường: "Ta làm sao lại vì nàng mà khổ sở, một nữ nhân tham hư vinh mà thôi, Đa Nhĩ Cổn ta cũng không phải không có tiền đồ như vậy!"
Cũng hiểu được Đa Nhĩ Cổn là đang cậy mạnh, Đa Đạc cũng không nói nhiều, chỉ trưc tiếp đem túi da trâu cầm trong tay đưa cho Đa Nhĩ Cổn, cười nói: "Hai huynh đệ chúng ta đã lâu cũng không có uống rượu, hôm nay chúng ta uống nhiều một chút!"
"Được!" Đa Nhĩ Cổn hào sảng nói, lúc tiếp nhận túi da trâu, lại thấy Tiểu Ngọc Nhi đứng cách đó không xa, nhất thời lạnh mặt: "Ngươi tới nơi này để làm gì?!"
Tiểu Ngọc Nhi thấy hắn đột nhiên rống lên mà sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng gì.
Đa Nhĩ Cổn lại xông lên trước, chỉ về phía nàng kích động quát: "Ngươi cũng là một dạng người với tỷ tỷ tốt kia của ngươi đúng không?! Nàng tổn thương trái tim của ta, lại để ngươi đến xem bộ dáng chật vật hiện giờ của ta có phải hay không?! Ngươi trở về nói cho nàng biết, Đa Nhĩ Cổn ta mới không vì loại nữ nhân như nàng mà thương tâm! Nàng không xứng, nàng, một chút cũng không xứng!"
Đa Đạc ngay lập tức bước lên phía trước kéo hắn: "Ca, Bảo Âm là do ta mang tới, nàng không có ý muốn cười nhạo ca, ca mau tỉnh táo lại a."
Chỉ là Đa Nhĩ Cổn vẫn tiếp tục cười lạnh: "Như thế nào? Không nói? Bị ta xem thấu nên chột dạ? Hay là đang thương hại ta? Ta nói cho ngươi biết, Đa Nhĩ Cổn ta không cần!"
"Ca..." Đa Đạc còn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên lên tiếng.
"Không phải thương hại ngươi, mà là xem thường ngươi." Tiểu Ngọc Nhi nhìn thẳng ánh mắt phẫn nộ của Đa Nhĩ Cổn, lạnh lùng nói.
Lần này Đa Đạc sửng sốt, Đa Nhĩ Cổn càng thêm táo bạo: "Ngươi dám xem thường ta?! Ngươi với tỷ tỷ kia của ngươi là một dạng, một dạng đều tham hư vinh như vậy! Ngươi căn bản là không xứng đươc đệ đệ của ta thích!"
Câu nói này khiến đầu Đa Đạc đột nhiên nổ mạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, tay ngăn Đa Nhĩ Cổn lại cũng nới lỏng.
Đa Nhĩ Cổn nhân cơ hội tránh thoát khỏi Đa Đạc, một quyền hướng phía Tiểu Ngọc Nhi hô lên.
'Ba ——' mà một tiếng, khiến cả ba người đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng vang thanh thúy trên không trung ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...