qua mấy ngày Tiếp, Triết Triết mang theo đám người Đại Ngọc Nhi đi Bàn Long Tự cầu phúc cho Hoàng Thái Cực, Tiểu Ngọc Nhi bởi vì chân bị thương nên không tiện đi theo, Tiểu Ngọc Nhi đến kinh đô cơ bản cũng chỉ có Đại Ngọc Nhi bầu bạn, không có nói chuyện phiếm với người khác, Tiểu Ngọc Nhi chán đến chết nằm ở trên giường, vô cùng hoài niệm thời điểm chân của mình còn linh hoạt, lúc nào nhàm chán đi ra ngoài cưỡi ngựa cũng rất tốt a.
Nhìn thoáng qua khối thạch cao bao quanh mắt cá chân mình, Tiểu Ngọc Nhi lại không tự chủ nhớ tới đầu sỏ Đa Đạc hại nàng biến thành như vậy, nhất thời hận đến ngứa răng.
Sau khi oán giận xong, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được thở dài một tiếng, "Vẫn là khi ở Khoa Nhĩ Thấm mới tốt, kinh đô thật sự rất nhàm chán."
"Kinh đô thực nhàm chán đến như vậy?" Đột nhiên, một đạo âm thanh trầm ổn truyền đến, dọa Tiểu Ngọc Nhi giật mình.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên đối với thanh âm rất quen thuộc, vội nhờ Cao Oa nâng người lên hành lễ: "Thỉnh an Đại Hãn, Đại Hãn vạn phúc."
Hoàng Thái Cực cũng giúp đỡ một chút, nhìn Tiểu Ngọc Nhi đi đường khập khiễng, khẽ cười nói: "Mỗi lần ta gặp con, con đều bị thương, vết thương như thế nào? Khá hơn chút nào không?"
"Không nghiêm trọng lắm, hiện tại tốt hơn nhiều." Tiểu Ngọc Nhi trên mặt cười đáp, nhưng mà ở trong lòng lại thầm mắng, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi lúc nào cũng thích đột nhiên lên tiếng dọa người a.
"Ân." Hoàng Thái Cực gật gật đầu, sau đó ngoắc kêu tiểu thái giám ở phía sau, đem đồ vật mang đến đặt ở trên bàn.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhất mấy loại thuốc bổ quý giá được mang đến, âm thầm chậc lưỡi, có chút chần chờ nhìn Hoàng Thái Cực, cuối cùng vẫn là chậm rãi nói: "Đại Hãn, lễ vật này quá mức quý giá, con..."
"Con dưỡng thương quan trọng hơn, thuốc bổ hay không cũng chỉ là việc râu ria." Hoàng Thái Cực thản nhiên nói.
"Chỉ là chân của con bị thương mà thôi, không dùng được nhiều như vậy, hơn nữa cô cô đã đưa tới rất nhiều thuốc bổ." Lại là mấy thứ như nhân sâm, linh chi, tổ yến, nàng căn bản không dùng được a, Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày.
"Không dùng được thì giữ lại về sau dùng." Hoàng Thái Cực không chút có ý tứ đem thuốc bổ thu hồi lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngọc Nhi: "Triết Triết đưa, đó là của Triết Triết đưa. Ta đưa, đó là tâm ý của ta."
Câu nói cuối cùng kia, có chút khiến người ta sinh ra ý nghĩa khác, Tiểu Ngọc Nhi làm như không có nghe hiểu, cười nói: "Vậy đa tạ Đại Hãn." Sau đó đã kêu Cao Oa đem vài thứ kia đều thu hồi hết.
"Vậy con hảo hảo nghỉ ngơi đi." Hoàng Thái Cực ánh mắt hơi chớp, vốn tính rời đi, sau đó trong lúc vô ý nhìn thấy bàn cờ đặt ở trong phòng Tiểu Ngọc Nhi.
Bàn cờ thượng dùng vải che khuất, hộp cờ cũng là đang mở ra, hiển nhiên là bàn cờ còn chưa có đánh xong.
Hắn thoáng kinh ngạc nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Không nghĩ đến, con còn biết chơi cờ?"
Nguyên bản còn tưởng rằng hắn đã đi Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, sau đó giải thích: "Kỳ thật là Ngọc tỷ tỷ thấy con nhàm chán, sau đó mới dọn tới ở cùng, nói là muốn dạy con chơi cờ, nhưng mà con đối với cờ có thể nói là dốt đặc cán mai, học như thế nào cũng không hiểu được bí quyết trong đó, cờ này chơi được một nửa cũng không chơi nổi nữa, cho nên liền gác lại ở đó, không chơi tiếp nữa."
Hoàng Thái Cực câu môi cười, sau đó tiến lên đi xốc tấm vải lên khoan thai nhìn. Quả nhiên, trên bàn cờ quân trắng chiếm cứ hơn phân nửa, mà quân đen hiển nhiên là lung tung tán loạn, có một viên còn đặt sai vị trí, nhìn ra chính là tự tìm đường chết, không cần nghĩ nhiều, quân đen nhất định là Tiểu Ngọc Nhi.
Thấy Hoàng Thái Cực tươi cười càng sâu, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời cảm thấy có chút dọa người, hắn nhất định là nhìn ra bản thân mình chơi có bao nhiêu kém cỏi, dù sao lúc trước Đại Ngọc Nhi đối với kỳ nghệ của nàng cũng là thập phần 'Kinh ngạc'. Tiểu Ngọc Nhi tiến lên phía trước, cười gượng nói: "Ha ha, Đại Hãn người cũng đã xem xong, Tiểu Ngọc Nhi không tiếp tục cản trở quốc gia đại sự của người." Lão nhân gia ngài nhanh đi đi.
Hoàng Thái Cực cũng không đi, còn ngồi xuống, cầm lên một quân cờ đen: "Hôm nay ta rất nhàn rỗi, con bồi ta bơi đi."
"Đại Hãn, con không biết chơi cờ." Tiểu Ngọc Nhi lập lại một lần nữa, còn đặc biệt nhấn manh hai chữ 'không biết'h.
"Không sao, ta dạy cho con." Hoàng Thái Cực xua xua tay tỏ vẻ không có gì, giọng nói thập phần hào sảng.
Nụ cười trên mặt Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng không còn trụ được nữa, sao dạo này có nhiều người lại 'Thích' dạy nàng chơi cờ như vậy a?
Biết rõ tính nết chủ tử nhà mình Cao Oa ở phía sau, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi tư chất ngu dốt, sợ là quá ngu ngốc khiến cho Đại Hãn tức giận." Tiểu Ngọc Nhi còn muốn từ chối.
"Không sao, tính tình ta tốt lắm, cho dù tức giận cũng sẽ không trút lên người tiểu nha đầu con." Hoàng Thái Cực cười đến thực hòa ái.
Nụ cười Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn cứng lại trên mặt, chẳng lẽ thật sự không tránh thoát sao?
"Ngồi xuống đi." Hoàng Thái Cực nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi còn đang sững sờ, đem quân trắng đưa cho nàng.
"Vâng." Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận hộp cờ, sau đó liền tính nhặt những quân cờ ở trên bàn, chơi lại một lần nữa, nhưng mà Hoàng Thái Cực lại ngăn nàng lại.
"Không cần, cứ tiếp tục chơi như vậy." Hoàng Thái Cực rất có hưng trí cầm quân đem trong tay, nhìn bàn cờ suy nghĩ phải đặt quân như thế nào để có thể thay đổi tình thế
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: "Lúc trước con đi quân đen, vậy Đại Hãn hẳn là đi quân trắng mới đúng."
"Không sao, lạc thú của chơi cờ chính là phải có tính khiêu chiến, cờ càng khó ta càng có hứng." Hoàng Thái Cực vừa nói vừa đem một quân cờ hạ xuống, sau đó nhìn Tiểu Ngọc Nhi, ý là 'Ngươi cũng mau hạ đi'.
"Ha ha." Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, sau đó kiên trì ngồi xuống trước mặt Hoàng Thái Cực, nhìn quân trắng, quân đen trên bàn cờ, đầu Tiểu Ngọc Nhi sắp muốn hôn mê. Cuối cùng, đơn giản trực tiếp cầm quân cờ đánh loạn xuống.
Hoàng Thái Cực nhìn vị trí nàng hạ cờ xuống, sửng sốt, sau đó cười nói: "Con có thể đi lại, ta không ngại."
Tiểu Ngọc Nhi quyết đoán lắc đầu.
Hoàng Thái Cực sửng sốt, sau đó tiếp tục hạ xuống một quân, trong lòng thở dài, Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng kỳ nghệ không tốt, nhưng chơi cờ dứt khoát như vậy kỳ thật cũng khó có người như vậy.
Nhưng kỳ thật ở trong lòng Tiểu Ngọc Nhi chính là, hạ sai càng tốt, như vậy mới có thể sớm chấm dứt.
Không biết là cờ của Tiểu Ngọc Nhi có phải thật sự kém như vậy hay không, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn tận lực nhường nàng, bàn cờ này đánh đã lâu cũng không có phân thắng bại.
Tiểu Ngọc Nhi ngồi một chỗ, cả người cứng ngắc, suy nghĩ cũng không biết bay đi nơi nào, chỉ là chờ khi Hoàng Thái Cực vừa hạ cờ, nàng cũng theo phản xạ tùy tiện hạ xuống một quân.
Đến cuối cùng, cơ hồ sau khi hạ xuống quân cờ cuối cùng, Hoàng Thái Cực rốt cục lên tiếng nói: "Con thua."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy đây là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, nghe được một câu êm tai nhất, Tiểu Ngọc Nhi vội vã tươi cười nịnh nọt: "Đúng vậy đúng vậy, Đại Hãn thật sự rất lợi hại, ván lúc trước bị con làm cho thê thảm như vậy nhưng Đại Hãn ngài vãn có thể chuyển bại thành thắng."
"Con hiện tại chơi cờ rất kém." Hoàng Thái Cực không chút khách khí nói thẳng.
Tiểu Ngọc Nhi tán thành gật gật đầu, dù sao nàng vốn cũng không thích chơi cờ.
"Đem bàn cờ thu thập sạch sẽ." Hoàng Thái Cực thuận tiện nói với Tiểu Hoàn Tử vẫn ở bên người.
Tiểu Ngọc Nhi trong lòng mừng thầm, rốt cục hắn cũng chịu đi.
Kết quả, Hoàng Thái Cực một lần nữa nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Chúng ta đánh thêm một ván nữa, lúc này, ta dạy cho ngươi nên đánh như thế nào."
Tiểu Ngọc Nhi lập tức hiện ra khuôn mặt đau khổ, chuyện này vẫn chưa xong sao?
Hoàng Thái Cực còn nói thêm: "Lúc trước tTa có nói qua muốn dạy con chơi cờ, quân vô hí ngôn."
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, ra vẻ vừa nãy Hoàng Thái Cực thật đúng là nói qua, chỉ bất quá hắn vừa nãy vẫn luôn đắm chìm trong lạc thú muốn xoay chuyển ván cờ từ bại thành thắng, không có chỉ nàng.
"Hôm khác Đại Hãn có thể lại đến dạy Tiểu Ngọc Nhi, dù sao hiện tại thời gian đã không còn sớm." Tiểu Ngọc Nhi thật cẩn thận đề nghị nói.
Hoàng Thái Cực nhìn nhìn sắc trời ở ngoài, tuỳ tiện nói: "Sắc trời vẫn còn sớm, có thể tiếp tục chơi thêm một ván."
"Vâng." Tiểu Ngọc Nhi tươi cười có chút miễn cưỡng, trong lòng thầm hận, vì cái gì mình không phân phó Cao Oa đem bàn cờ này đặt ở chỗ nào kín đáo một chút, không để cho người khác thấy.
Hoàng Thái Cực cười khẽ.
Hai người tiếp tục chơi cờ, chỉ bất quá lần này còn chưa đánh xong, đã phải dừng lại.
"Chuyện gì?" Hoàng Thái Cực không vui buông quân cờ trong tay, nhìn tiểu thái giám đến bẩm báo.
"Hồi Đại Hãn, Thanh Ninh cung vừa mới báo lại, đại phúc tấn đã an toàn hạ sinh long thai, mong người hồi cung."
Có thêm một đứa con nối dòng Hoàng Thái Cực nhất thời long nhan đại hỉ, không vui lúc trước sớm bị hắn quên không còn một mảnh, hắn vội hỏi tên tiểu thái giám kia: "Là tiểu a ca hay là tiểu Cách Cách?"
"Nô tài không biết." Tiểu thái giám khó xử, từ Thanh Ninh cung nghe ngóng cũng chỉ nói đã hạ sinh long thai, cũng không nói rõ là là nam hay nữ.
Tiểu Ngọc Nhi vội hỏi: "Chúc mừng Đại Hãn, Đại Hãn, ngài bây giờ trước nên đi xem cô cô như thế nào đi."
"A, đúng!" Hoàng Thái Cực hoàn hồn, sau đó nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Con cũng đi theo đi, thấy con Triết Triết cũng sẽ vui vẻ."
"Vâng." Tiểu Ngọc Nhi cung kính đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...