Thầy trò bỉ ổi, Hào kiệt than thầm
Lệnh Hồ Xung và Nhậm Ngã Hành cùng vung kiếm nhằm chém lẹ vào lưng Ðông Phương Bất Bại.
Hướng Vân Thiên cầm roi nhằm quất vào đầu Dương Liên Ðình đánh véo một tiếng.
Ðông Phương Bất Bại chẳng kể gì đến sự sống chết của hắn, vội xoay cây kim thêu nhằm đâm vào trước ngực Hướng Vân Thiên.
Bỗng Hướng Vân Thiên cảm thấy toàn thân nhức nhối. Cây nhuyễn tiên tuột khỏi tay rớt xuống đất.
Cùng lúc đó hai thanh kiếm của Lệnh Hồ Xung và Nhậm Ngã Hành đâm sột vào lưng Ðông Phương Bất Bại.
Ðông Phương Bất Bại run bần bật té lăn vào người Dương Liên Ðình.
Nhậm Ngã Hành cả mừng rút kiếm ra, chỉ mũi kiếm vào sau gáy hắn quát lên:
- Ðông Phương Bất Bại! Té ra ngươi cũng có ngày hôm nay lọt vào tay ta.
Doanh Doanh chưa hết sợ hãi, hai chân bủn rủn không đứng vững chỉ chực té nhào.
Lệnh Hồ Xung vội chạy đến đỡ nàng thì thấy máu tươi ở má bên trái nàng đang chảy xuống.
Nàng dịu dàng nói:
- Xung ca cũng bị thương nhiều rồi.
Nàng đưa tay áo lên lau mặt cho Lệnh Hồ Xung. Bỗng thấy tay áo nàng dính máu, chàng biết mặt mình cũng bị mũi kim đâm trúng nhiều chỗ. Chàng lại thấy hai vết thương trên lưng Ðông Phương Bất Bại máu tươi vọt lên như suối, hiển nhiên hắn bị tử thương.
Ðông Phương Bất Bại miệng không ngớt la gọi:
- Liên đệ! Liên đệ! Bọn ác ôn hành hạ Liên đệ thật là tàn nhẫn.
Dương Liên Ðình tức giận hỏi:
- Giáo chủ vẫn tự khen bản lãnh tuyệt luân mà sao không giết được mấy tên gian tặc này?
Ðông Phương Bất Bại ấp úng đáp:
- Ta... ta đã dùng hết sức bình sinh, song võ công chúng đã ghê gớm đến độ không ngờ...
Ðột nhiên Ðông Phương Bất Bại bật người lên rồi té xuống đất.
Nhậm Ngã Hành sợ hắn còn đứng dậy được để chiến đấu liền vung kiếm chém vào đùi hắn.
Ðông Phương Bất Bại nhăn nhó cười nói:
- Nhậm giáo chủ! Chung quy giáo chủ đã thắng. Tại hạ đành chịu thất bại.
Nhậm Ngã Hành bật lên tràng cười khanh khách hỏi:
- Ngoại hiệu của ngươi bây giờ thay đổi đi chứ!
Ðông Phương Bất Bại lắc đầu đáp:
- Ðông Phương Bất Bại này đã bại trận thì chẳng thể sống ở đời được nữa. Còn thay đổi làm chi?
Hắn hạ thấp giọng xuống nói tiếp:
- Nếu lấy một chọi một thì giáo chủ chẳng thể nào đánh bại được tại hạ.
Nhậm Ngã Hành ngơ ngẩn một chút rồi đáp:
- Ðúng thế! Bản lãnh ngươi cao cường hơn ta. Ta rất khâm phục.
Ðông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
- Lệnh Hồ Xung! Kiếm pháp của ngươi tuy rất cao thâm, nhưng một mình ngươi cũng chẳng thể hạ được ta.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phải đấy! Sự thực thì bọn tại hạ bốn người liên thủ hợp lực vị tất đã thắng được các hạ. Có điều các hạ mải lo cho gã họ Dương mà phải bị thương. Võ công của các hạ thật thiên hạ vô địch.
Ðông Phương Bất Bại mỉm cười nói:
- Hai vị nói vậy thật là khí phách của bậc đại trượng phu. Chao ôi! Ta luyện Quỳ Hoa bảo điển, chế đan phục thuốc, lại theo bí quyết trong bí lục đó tu luyện chân khí, dần dần trụi hết râu, giọng nói biến đổi, tính tình cũng biến đổi luôn. Bình sinh ta rất ghét đàn bà, mà bao nhiêu tâm ý lại để cả vào chàng trai Dương Liên Ðình. Ðó chẳng phải là... một chuyện kỳ dị lắm ư? Nhậm giáo chủ! tại hạ phải chết chỉ mong các hạ chấp thuận cho một điều.
Nhậm Ngã Hành hỏi:
- Ðiều gì?
Ðông Phương Bất Bại đáp:
- Xin giáo chủ tha mạng cho Dương Liên Ðình và đem y rời khỏi Hắc Mộc Nhai.
Nhậm Ngã Hành cười đáp:
- Ta phải lăng trì gã, phân thây gã làm trăm mảnh. Bữa nay chặt một ngón tay, ngày mai cắt một ngón chân...
Ðông Phương Bất Bại gầm lên:
- Ngươi... ngươi thật là ác độc!
Ðoạn hắn tung mình lên lao về phía Nhậm Ngã Hành.
Tuy Ðông Phương Bất Bại bị thương cực kỳ trầm trọng, động tác kém bề minh mẫn mà thế lao mình của hắn vẫn còn mãnh liệt kinh người.
Nhậm Ngã Hành vung trường kiếm đâm từ trước ngực xuyên tới sau lưng Ðông Phương Bất Bại.
Cùng lúc đó, Ðông Phương Bất Bại đột nhiên búng tay cho mũi kim thêu bay vụt ra, cắm vào mắt bên phải Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành phải buông kiếm lùi lại. Lưng lão đụng vào tường đánh binh một cái. Tường bị đụng mạnh, sụp đổ mất một nửa.
Doanh Doanh vội chạy lại coi mắt của phụ thân thì thấy mũi kim đâm giữa tròng mắt. May lúc đó đà phóng của Ðông Phương Bất Bại đã giảm sức lực. Bằng không thì mũi kim xuyên thẳng vào tới óc, khó lòng bảo toàn tính mạng. Có điều con mắt của lão chắc sẽ bị hư, chẳng còn thể nào chữa được nữa.
Nhậm Ngã Hành bị mũi kim thêu của Ðông Phương Bất Bại đâm vào mắt quá sâu, chỉ còn chìa ra ở ngoài chừng nửa phân.
Doanh Doanh đưa hai ngón trỏ và ngón cái bên tay mặt cặp kim lôi ra mà không được. Nàng liền lượm lấy khung thêu mà Ðông Phương Bất Bại vứt bỏ dưới đất, rút một sợi tơ nhẹ nhàng xỏ vào lỗ kim mới giật ra được.
Nhậm Ngã Hành đau quá kêu rú lên một tiếng. Máu tươi nhỏ giọt chảy xuống.
Nhậm Ngã Hành đau quá phát cáu, vung cước đá mạnh vào xác Ðông Phương Bất Bại.
Thi thể Ðông Phương Bất Bại tung lên rồi lại rớt xuống trúng đầu Dương Liên Ðình đánh bốp một cái.
Nhậm Ngã Hành đang cơn nóng giận, phát đá của lão vận đến mười thành công lực, sức mạnh phi thường.
Ðầu Ðông Phương Bất Bại đập mạnh vào đầu Dương Liên Ðình. Cả hai cái đầu đều vỡ tan. Máu lẫn óc chảy ra bầy nhầy trông rất rùng rợn, khiến người nhát gan không dám nhìn vào.
Lão biết võ công Ðông Phương Bất Bại ghê gớm đến thế nào rồi. Hiện giơ tuy lão điên điên khùng khùng, nhưng cũng không dám coi thường, mà đề phòng rất cẩn thận, mắt nhìn đối phương chằm chặp.
Nhậm Ngã Hành nay đã giết được kẻ tử thù và đoạt lại ngôi giáo chủ Triều Dương thần giáo mà cũng từ nay bị đui một mắt. Lão vừa mừng vừa giận, bất giác ngửa mặt lên trời bật lên một tràng cười rộ. Tiếng cười của lão làm rung động cả mái ngói và vọng ra ngoài xa cũng còn nghe tiếng. Có điều tiếng cười này được vẻ căm hờn nhiều hơn là phần vui thỏa.
Thượng Quan Vân dường như hiểu ý Nhậm Ngã Hành liền nói:
- Thuộc hạ xin dâng lời cung hạ giáo chủ đã giết được tên đại nghịch phản giáo. Từ nay bổn giáo được giáo chủ đích thân điều động mọi việc để khuếch trương giáo phái, oai danh của giáo chúng sẽ vang lừng bốn bể. Thuộc hạ nguyện hết lòng trung, bái chúc giáo chủ Muôn năm trường trị Nhất thống giang hồ...
Nhậm Ngã Hành nghe Thượng Quan Vân vẫn tung hô những câu sáo mép thuộc lòng: "danh vang bốn bể", "trường trị muôn năm", "nhất thống giang hồ" thì không thể nhịn được vừa phì cười vừa ngắt lời:
- Muôn năm trường trị... là cái đếch gì..?
Nhưng lão nói tới đây lại nghĩ thầm:
- Nếu trường trị muôn năm, nhất thống giang hồ thì thực sự quả là một điều khoái lạc thứ nhất trên đời, không trách con người mong mỏi như vậy.
Nhậm Ngã Hành nghĩ tới đây rồi phá lên cười. Tiếng cười lúc này rất đỗi hả hê, ra chiều đắc ý vô cùng. ý chừng lão thỏa mãn vì đã đoạt được ngôi giáo chủ một cách chật vật, so với ngày trước lão đương nhiên làm giáo chủ còn khoan khoái hơn nhiều. Cái đó không có gì đáng trách vì cuộc tranh đấu càng cam khổ gay go bao nhiêu thì sự đắc thắng càng đáng quý bấy nhiêu.
Hướng Vân Thiên bị mũi kim thêu của Ðông Phương Bất Bại đâm trúng huyệt đạo trước ngực bên tả khiến cho toàn thân tê dại hồi lâu, không nhúch nhích được. Bây giờ tức chi mới cử động trở lại, y liền lên tiếng:
- Cung hạ giáo chủ! Cung hạ giáo chủ!
Nhậm Ngã Hành tươi cười đáp:
- Hướng lão đệ! Công cuộc tru diệt đại nghịch phục hưng nghiệp cũ này, lão đệ xứng đáng là người công đầu.
Lão quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung nói tiếp:
- Công lao của Xung nhi cũng đáng tuyên dương không kém.
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn Doanh Doanh thấy trên má nõn nà của nàng có vết máu đỏ rỉ ra, chàng lại nhớ tới cuộc ác đấu vừa qua mà trong lòng chưa hết kinh hãi.
Chàng liền nói:
- Nếu không được Doanh muội nghĩ ra kế hành hạ Dương Liên Ðình khiến Ðông Phương Bất Bại phải hoang mang thì khó lòng hạ được hắn.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- May mà mũi kim Ðông Phương Bất Bại không bôi chất độc.
Doanh Doanh rùng mình gạt đi:
- Thôi đừng nói nữa. Hắn đã thành yêu quái, đâu phải là giống người nữa? Hỡi ôi! Hồi tiểu muội còn nhỏ, hắn thường bồng lên núi lấy trái cây cho ăn và nô giỡn với nhau. Không ngờ ngày nay hắn lại gặp kết quả này. Ðời người thật lắm chuyện kỳ cục.
Nhậm Ngã Hành thò tay vào bọc Ðông Phương Bất Bại móc ra một cuốn sách mỏng rất cũ. Những trang sách chi chít toàn chữ nhỏ li ty.
Lão giơ lên nói:
- Ðây là pho Quỳ Hoa bảo điển. Trang đầu đã ghi rõ "Muốn luyện chân công phải tự thiến mình". Vì thế nên ta chẳng dại gì mà luyện những môn này.
Ðoạn lão lẩm bẩm:
- Những võ công trong cuốn Quỳ Hoa bảo điển thật là ghê gớm. Kẻ đã học võ chẳng ai nhìn thấy mà khỏi động tâm. May ở chỗ hồi đó ta mải luyện Hấp tinh đại pháp, nếu không thì lúc hăng say chẳng cần suy nghĩ cứ đem bảo điển ra nghiên luyện rồi cũng không biết chừng.
Nghĩ tới đây bất giác lão lại phóng cước đá vào thi thể Ðông Phương Bất Bại cái nữa rồi vừa cười vừa nói:
- Dù ngươi xảo quyệt yêu ma cũng không hiểu được chỗ dụng ý của ta vì lẽ gì lại trao Quỳ Hoa bảo điển cho ngươi. Ngươi tưởng lão phu không hiểu dã tâm và hành động lộng quyền của ngươi chăng? Ha ha...
Lệnh Hồ Xung nghe lão nói chột dạ nghĩ thầm:
- Té ra Nhậm giáo chủ chẳng phải vì lòng tử tế mà trao cuốn Quỳ Hoa bảo điển cho Ðông Phương Bất Bại. Thật là mạt cưa, mướp đắng hai bên một phường.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây bất giác ngửng đầu lên nhìn Nhậm Ngã Hành thấy máu mắt lão vẫn chảy ra không ngừng mà lão đang đắc thị cười hô hố. Thái độ của lão lúc này trong con mắt chàng là thái độ của kẻ hung dữ lộ ra ngoài mặt, khiến chàng càng hồi hộp trong lòng.
Nhậm Ngã Hành lại thò tay vào hạ bộ Ðông Phương Bất Bại. Quả nhiên hai bên ngọc hành đã bị thiến rồi.
Lão càng cười lớn hơn nói:
- Giả tỷ cuốn Quỳ Hoa bảo điển này mà nhường cho lũ quan thị trong triều rèn luyện thì thật đúng tư cách.
Dứt lời lão vò nát cuốn bảo điển trong tay. Cuốn sách đã cũ kỹ mục nát, chỉ một cái xoa tay của lão là lập tức nó tan ra từng mảnh.
Nhậm Ngã Hành vung lên, những mảnh giấy vụn theo chưởng phong bay ra ngoài cửa sổ như bươm bướm.
Doanh Doanh thở dài nói:
- Vật hại người đó, gia gia hủy đi là phải...
Lệnh Hồ Xung không biết trong lòng nghĩ sao cũng cười khanh khách nói:
- Doanh muội chắc cũng sợ tiểu huynh luyện môn đó phải không?
Doanh Doanh bỗng đỏ mặt lên rú một tiếng, giận dỗi nói:
- Mỗi lần Xung ca mở miệng là lại nói chuyện nhàm rồi.
Nhậm Ngã Hành và Thượng Quan Vân được Doanh Doanh rịt thuốc vào những vết thương chi chít trên mặt, không biết bao nhiêu mà kể.
Ðoạn nàng tự soi bóng trong gương thấy má bên trái có một vạch máu nhỏ, nàng sợ sau này chỗ đó sẽ thành vết sẹo thì không khỏi lộ vẻ buồn rầu.
Lệnh Hồ Xung biết vậy tìm lời an ủi:
- Doanh muội đã được diễm phúc chiếm hết những cái hay cái đẹp của thiên hạ khiến quỷ thần cũng phải ghen tức. Vậy vết sẹo đó biết đâu chẳng là cái phúc để tạo hóa khỏi sinh lòng đố kỵ.
Doanh Doanh thấy chàng nói vậy, trong bụng mừng thầm. Nàng bĩu môi hỏi lại:
- Tiểu muội được cái gì mà bảo là chiếm hết cái hay cái đẹp của thiên hạ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Doanh muội nhan sắc đã tuyệt luân, thông minh quán thế, võ công cao cường, lệnh tôn lại làm đến giáo chủ Triêu Dương thần giáo, chính Doanh muội cũng được anh hùng hào kiệt trên chốn giang hồ úy kỵ thần phục, cả Ðông Phương Bất Bại cũng không dám coi thường và phải hết sức chiều chuộng.
Doanh Doanh nghe chàng tán dương không nhịn được, bật lên tiếng cười hinh hích, lãng quên cả vết thương trên mặt.
Bọn Nhậm Ngã Hành năm người ra khỏi phòng riêng của Ðông Phương Bất Bại, xuyên qua đường hầm trở về đại điện.
Nhậm Ngã Hành lập tức triệu tập các đường chúa, hương chủ đến hội họp.
Lão ngồi vào ghế giáo chủ tươi cười lên tiếng:
- Ðông Phương Bất Bại có lòng dạ đen tối. lại ngồi chễm chệ ngôi cao, cách xa hàng thuộc hạ khiến giáo chúng sinh lòng khiếp sợ.
Bỗng lão liếc mắt nhìn quanh rồi hỏi:
- Ðiện này là điện gì?
Thượng Quan Vân đáp:
- Thưa giáo chủ! Ðây là Thành Ðức điện. Chữ "Thành Ðức" rút ở câu "Văn thành võ đức" là có ý nghĩa tán dương giáo chủ văn hay võ giỏi.
Nhậm Ngã Hành cười khánh khách nói:
- Ðến trình độ văn thành võ đức há phải chuyện dễ dàng?
Tuy ngoài miệng lão nói vậy, nhưng trong lòng lại tự nhủ:
- Trong thiên hạ ngoài ta ra còn ai xứng đáng với bốn chữ "văn thành võ đức" nữa?
Lão vẫy tay gọi Lệnh Hồ Xung lại gần nói:
- Xung nhi! bữa trước khi còn ở thành Hàng Châu ta đã mời ngươi gia nhập bản giáo. Khi đó ta vừa thoát khỏi tù ngục và chỉ có một mình thì những lời hứa hẹn, ngươi không tin được là phải. Hiện giờ ta đã đoạt lại ngôi giáo chủ, thì việc thứ nhất là bàn lại chuyện cũ.
Lão đập tay xuống ghế nói tiếp:
- Chỗ ngồi này chẳng sớm thì muộn sẽ về tay Xung nhi!
Ðoạn lão nổi lên tràng cười ha hả.
Lệnh Hồ Xung nghe lão nói vậy không khỏi giật mình liền đáp:
- Thưa giáo chủ! Doanh muội đối với tại hạ ơn sâu tựa bể, nghĩa nặng tầy non. Giáo chủ muốn sai tại hạ việc gì dù khó khăn đến đâu cũng chẳng dám chối từ. Nhưng tại hạ đã hứa lời với người ta thì phải làm cho xong việc lớn, vì thế mà tại hạ chưa thể vâng lời giáo chủ gia nhập thần giáo.
Nhậm Ngã Hành giương cặp lông mày lên xẵng giọng:
- Ngươi nên hiểu rõ kẻ nào ở trên cõi đời này mà không nghe lời ta thì không hay đâu.
Doanh Doanh vội kéo tay Lệnh Hồ Xung rồi cướp lời:
- Gia gia! bữa nay là ngày vui vẻ của gia gia, đã khôi phục được nghiệp lớn. Gia gia chẳng nên bận tâm về một câu chuyện nhỏ mọn. Việc Xung ca gia nhập bổn giáo để sau này sẽ tính cũng chưa muộn.
Nhậm Ngã Hành đảo mắt nhìn hai người hừ một tiếng rồi hỏi:
- Doanh Doanh phải chăng ngươi coi trọng lang quân hơn cả gia gia?
Hướng Vân Thiên liền mỉm cười đứng ra giàn xếp.
- Thưa giáo chủ! Lệnh Hồ lão đệ là bậc thiếu niên anh hùng, tính tình dĩ nhiên có điều cố chấp. Việc này xin để thuộc hạ từ từ giải thích cho chàng...
Y nói tới đây, phía ngoài điện bỗng có người lên tiếng:
- Bọn thuộc hạ là đường chúa, phó đường chúa ở Thủy Hỏa đường, cùng năm vị chánh phó hương chủ xin tham kiến giáo chủ văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, trung hưng thánh giáo, bái thúc giáo chủ muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ.
Nhậm giáo chủ hô lên:
- Mời các vị vào đây!
Bỗng thấy mấy hán tử tiến vào trong điện, co gối quỳ cả xuống.
Ngày trước Nhậm Ngã Hành lên làm giáo chủ Triêu Dương thần giáo vẫn hô huynh gọi đệ với giáo chúng trong bản giáo. Bọn thuộc hạ khi gặp mặt giáo chủ chỉ khoanh tay thi lễ mà thôi. Bây giờ lão thấy bọn thuộc hạ quỳ mọp cả xuống liền đứng phắt dậy xua tay đáp:
- Các vị bất tất phải...
Nhưng rồi lão lại tự nhủ:
- Nếu mình thiếu vẻ oai nghiêm thì các giáo đồ khi nào chịu kính phục? Năm trước sở dĩ gian nhân thoán đoạt ngôi giáo chủ của ta, có lẽ vì ta đối đãi với họ quá nhân từ dễ dãi. Vậy những lễ nghi quỳ lạy khấu đầu mà Ðông Phương Bất Bại đã đặt ra, ta cứ để nguyên là hơn.
Lão toan nói: Các vị bất tất phải đa lễ, nhưng mới nói dở câu liền ngừng lại toan ngồi xuống.
Tiếp theo lại có toán người khác lên Hắc Mộc Nhai xin vào bái kiến. Bọn này quỳ mọp xuống hành lễ. Nhậm Ngã Hành không đứng dậy nữa mà chỉ gật đầu.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đã lùi ra đến cửa điện cách chỗ giáo chủ ngồi rất xa ánh đèn lại huyền ảo nên nhìn vào không rõ dong mạo của Nhậm Ngã Hành.
Bất giác chàng tự hỏi:
- Người ngồi trong kia là Nhân giáo chủ hay Ðông Phương Bất Bại, hay một nhân vật nào giả mạo mình phân biệt thế nào được?
Tiếp theo Lệnh Hồ Xung lại nghe vang lên những lời chúc tụng của các đường chúa, hương chủ thốt ra. Chàng cảm thấy thanh âm của bọn này đượm vẻ hồi hộp lo âu. Chắc họ tự biết trong mười mấy năm qua vì tỏ ra hết dạ trung thành với Ðông Phương Bất Bại, ngoài những lời chúc tụng sáo mép, họ đã đưa ra những câu phỉ báng tiền nhiệm giáo chủ là Nhậm Ngã Hành để gièm pha lão, đồng thời làm cho nổi bật vai trò của Ðông Phương Bất Bại. Nay Nhậm Ngã Hành trở lại ngôi giáo chủ, lão mà bới móc chuyện cũ thì bọn chúng khó lòng tránh khỏi cái họa bay đầu.
Chàng còn phân biệt một số đê hèn chưa từng biết mặt Nhậm Ngã Hành chỉ một lòng xu phụ quyền thế. Trước kia chúng ton hót Ðông Phương Bất Bại và Dương Liên Ðình để được mau thăng chức và tránh tai họa thì này sự thay quyền đổi chủ đối với họ là kẻ vi thần vẫn chẳng có nghĩa gì. Những người này kéo gân cổ lên mà ca ngợi tân giáo chủ để được lão chú ý đến.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đứng gần cửa điện. Ánh sáng ban mai chiếu vào phía sau chàng. Ngoài đại điện mọi vật đều tỏ rõ, nhưng trong điện chỉ thấy lờ mờ hàng trăm người quỳ mọp dưới đất, miệng tuôn ra không ngớt những lời chúc tụng thuộc lòng. Ðứng trước tình trạng vô vị này, chàng cực kỳ chán nản, bụng bảo dạ:
- Doanh muội đã hết lòng với ta, nếu nàng miễn cưỡng ta phải gia nhập Triêu Dương thần giáo, dĩ nhiên ta không cự tuyệt, nhưng phải chờ khi kìm hãm được Tả Lãnh Thiền, không để hắn dòm ngó chức chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái. Ðồng thời ta phải thực hành xong lời hứa với Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Ðương. Mặt khác ta phải chọn lựa một người trong đám nữ đệ tử phái Hằng Sơn đứng ra tiếp thụ chức chưởng môn phái này rồi sẽ tính.
Ðoạn chàng tự nhủ:
- Giả tỷ vì tình thế bắt buộc ta phải hàng phục Triêu Dương thần giáo mà cũng học lề lối của bọn vô sỉ kia thì còn chi thể thống bậc đại trượng phu? Trường hợp mà ta lấy Doanh Doanh làm vợ có phải quỳ lạy Nhậm giáo chủ thì đó là bổn phận của tế tử lễ nhạc gia. Nhưng việc hàng ngày phải quỳ mọp để tuôn ra những câu: "Trung hưng thánh giáo", "Trạch bị thương sinh", "Văn thành võ đức", "Nhân nghĩa anh minh"... thật là nhục cho tấm thân đường đường một đấng anh hào. Không hiểu rồi lúc ấy ta sẽ làm thế nào? Trước kia ta nghĩ rằng chỉ có Ðông Phương Bất Bại, Dương Liên Ðình mới bày ra trò bỉ ổi này để đày đọa thuộc hạ, bắt họ coi mình như vị thánh sống, không ngờ Nhậm giáo chủ nghe những lời ton hót cũng lộ vẻ kiêu căng tự đắc, chẳng lấy thế làm bẽ bàng mới thật là kỳ.
Lệnh Hồ Xung chợt nhớ ngày còn ở trên động sám hối trong dãy Hoa Sơn bất giác chàng lẩm bẩm:
- Cứ coi võ công khắc ở trên vách đá hậu động của mười vị đại trưởng lão ma giáo thì đủ biết trong giáo phái này chẳng thiếu chi anh hùng hảo hán. Chả thế mà họ vẫn chống đối được với phe chính giáo trong mấy trăm năm. Thủy chung họ vẫn không chịu kém thế trong những cuộc tranh hùng xưng bá.
Rồi chàng kết luận:
- Những bậc hào kiệt đương thời như Hướng đại ca, Thượng Quan Vân, Giả Bố, Ðổng Bách Hùng, Giang Nam tứ hữu đều là những bậc kỳ tài hiếm có. Ta hãy bỏ ra ngoài những nhân vật không cần bàn tới như Ðông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành... Song không thể để bậc hào kiệt phải khuất phục quỳ sụp lạy một người nào cho mất thể thống. Ngoài miệng họ thốt ra những câu ca tụng trời biển, mà thực ra trong bụng họ lại nguyền rủa âm thầm. Trước nay những bậc anh minh lễ hiền hạ sỉ mới làm nên đại sự, còn bậc hào kiệt tất hiên ngang khí khái. Những kẻ chịu đựng sự khuất nhục đê hèn thì toàn là hạng vu xiêm phụ nhiệt, hoặc ngấm ngầm mưu đồ tư lợi, chẳng có chút khí phách anh hùng nào hết.
Bỗng nghe Nhậm Ngã Hành bật lên tiếng cười ha hả từ cuối điện vọng ra.
Vừa ngừng tiếng cười lão nói ngay:
- Trước nay các người phụng sự Ðông Phương Bất Bại thế nào và có những hành động gì bản giáo chủ đã điều tra kỹ lưỡng và ghi chép một cách rất tường tận. Có điều bản giáo chủ vì lòng bác ái không bới móc việc đã qua, sẵn lòng quảng đại bao dung cho những kẻ phải hành động theo tình trạng bắt buộc. Bản giáo chủ chỉ cần từ ngày sắp tới các vị phải hết dạ trung thành thì bản giáo chủ sẽ đối đã một cách xứng đáng, cùng hưởng phú quý vinh hoa. Bằng ai đem lòng phản trắc thì bản giáo chủ quyết nghiêm trị không dung.
Lão vừa dứt lời phía dưới lại vang lên những câu chúc tụng.
- Giáo chủ nhân nghĩa ngang trời, lượng rộng như biển, sẵn lòng dung tha lỗi lầm cho người dưới trướng. Bọn thuộc hạ từ nay nhất tâm tuân theo lệnh dụ, cốt sao giữ vẹn lòng trung, xá quá thân mình sống thác.
Nhậm Ngã Hành chờ bọn thuộc hạ tung hô hồi lâu, đến khi sự ồn ào yên lại, lão cất giọng nghiêm khắc:
- Các ngươi lắng tai mà nghe cho rõ: Bản giáo chủ chỉ nhân từ với những đồ đệ trung thành, còn ai phản hoàn, không tuân giáo lệnh thì chẳng những kẻ phẩm pháp chịu tội lăng trì mà toàn gia cũng bị tru lục.
Bọn thuộc hạ cũng đồng thanh lớn tiếng:
- Bọn thuộc hạ dù lớn mật đến đâu cũng không dám mảy may trái lệnh. Xin đem hết sức chó ngựa để phục vụ, những mong báo đền ơn cao đức cả của giáo chủ trong muôn một. Cầu nguyện giáo chủ nhân nghĩa anh minh, muôn năm trường trị.
Lệnh Hồ Xung nghe tiếng bọn thuộc hạ chúc tụng có vẻ run sợ thì biết họ vì kinh hãi nhiều hơn là tâm phục, chàng nghĩ thầm:
- Nhậm giáo chủ và Ðông Phương Bất Bại chẳng lẽ cũng giống nhau? Ðông Phương Bất Bại đã cai trị giáo chúng bằng sự tự tôn, đe dọa khủng bố giáo chúng. Ngoài mặt họ tuy vẻ trung thành mà trong lòng ấm ức không phục. Nếu Nhậm giáo chủ cũng đi vào vết xe cũ thì trường tồn thế nào được?
Chàng đang còn ngẫm nghĩ thì thấy bọn thuộc hạ lại nhao nhao lên kể tội ác của Ðông Phương Bất Bại.
Người thì nói:
- Ðông Phương Bất Bại sủng ái Dương Liên Ðình, truất phề người công lao, giết càn kẻ vô tội, gây nên tai họa cho Triêu Dương thần giáo.
Người thì kể:
- Ðông Phương Bất Bại làm hư giáo quy, bắt người uống Tam thi não thần đan một cách bừa bãi. Có kẻ lại tố cáo hắn thưởng phạt bất công, nghe lời xu nịnh, ăn tiêu xa xỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...