Nhìn thấy người phía dưới chân núi lần lượt rời đi, Vương Hạo đắc ý nở nụ cười, sờ sờ cằm bắt đầu lo lắng, có phải đem chuyện phái Thanh Thành ngấp nghé Tịch Tà kiếm phổ truyền ra ngoài, làm cho toàn bộ giang hồ đều biết, nói như vậy khẳng định sẽ náo hiện hơn hiện tại vô sô lần.
Bất quá hắn lại nghĩ vẫn là quên đi, người tranh đoạt kiếm phổ càng ít thì đối với Lâm gia Phúc Uy tiêu cục mới càng có lợi.
Vả lại bản thân hắn cũng không có ý định tham dự chuyện trên giang hồ, nên không cần gây thêm phiền phức nữa.
Vương Hạo không có lập tức xuống nùi mà cực kỳ kiên nhẫn ngồi chờ, sợ vạn nhất bảy người kia còn chưa đi xa, hẳn vẫn ở đâu đó dưới chân núi canh chừng mình đi xuống rồi nhân cơ hội đánh lén.
Tuy rằng khả năng này không lớn nhưng không sợ một vạn chỉ sợ một trong một vạn, cẩn thận là hối hận về sau.
Sau một ngày một đêm ngồi chờ, cho tới sáng sớm ngày hôm sau thì mới có một tên cưỡi ngựa đi ngang qua chân núi.
Vương Hạo chờ tên này cưỡi ngựa tới liền lập tức xuống phía dưới, một quyền đánh tên kia té khỏi ngựa sau đó ném cho hắn một thỏi vàng.
Sau đó Vương Hạo phi thân lên ngựa ra roi bỏ chạy.
Cứ như vậy, cho dù có người dưới chân núi chờ hắn cũng không có biện pháp đuổi theo.
Nhưng tên bị ép bán ngựa nọ rất là khó chịu, ở phía sau lớn giọng chửi bậy.
Vương Hạo cũng không để ý tới hán, cứ một đường mà chạy.
Rời đi Thang Âm lúc sau, Vương Hạo hướng phương bắc mà chạy.
Hắn cùng với Kim Yến Nhi tách ra lâu như vậy, cũng không biết thân thê nàng còn chịu đựng được không ? Trong lòng Vương Hạo lo lắng, con ngựa dưới người thì bị đánh thừa sống thiếu chết, máu tươi chảy đầm đìa cả mông.
Nó chỉ biết bán sống bán chết chạy đi như điên vậy.
Nhưng cũng không biết vì Vương Hạo chậm trễ hay Mạc Bắc Song Hùng đi quá nhanh, Vương Hạo ngày ngày đi đường cuối cùng cũng tới chân núi Hằng Sơn nhưng không thấy bóng dáng mấy người bọn họ.
Hắn đem ngựa thả dưới chân núi rời bước nhanh lên trên.
Hằng Sơn kiếm phái tọa lạc ở đỉnh Kiến Tính Phong thuộc núi Hằng Sơn, Vương Hạo phải đi nửa ngày mới lên tới.
Sau khi lên tới núi thực dễ dàng tìm thấy một am không lớn lắm.
Gian ni am này có khoảng ba mươi gian phòng, mặc dù bên ngoài không hoa lệ nhưng rất cổ kính.
Trên cửa am treo tấm biển đồng, khắc ba chữ màu đen " Vô sắc am ", phong cách vô cùng mộc mạc.
Vương Hạo đi tới trước cửa am, gõ cửa kêu lên :
- Có người không ?
Rất nhanh, cửa am mở ra một kẽ hở, một tiểu ni cô đầu trọc nhìn nhìn dò xét Vương Hạo, sau đó hai tay chắp thành hình chữ thập thi lễ nói :
- Thí chủ là người nào ? Đến Vô Sắc Am này có chuyện gì ?
Vương Hạo vội vàng học theo tiểu ni cô, hai tay chắp lại hình chữ thập, thi lễ nói :
- Tiểu sư phụ, tại hạ là Vương Hạo, muốn hỏi thăm một chút.
Ở chỗ này của các ngươi có một nữ hài tử nào tên là Kim Yến Nhi tới đây không ? Nàng mười ba tuổi, thân thể không được tốt lắm, đi theo nàng còn có hai hán tử cao lớn !
Tiểu ni cô " À " một tiếng, nói :
- Thí chủ chính là ca ca của Kim sư muội sao ? Mời thí chủ vào trong này ngồi chờ, ta đi bẩm báo sư phụ.
Vương Hạo nghe thấy Kim Yến Nhi đã đến nơi này, nhất thời liền yên tâm, cười nói :
- Tốt lắm, ta sẽ ở lại đây, làm phiền tiểu sư phụ mau đi thông báo .
Tiểu ni cô lại thi lễ rồi mới quay lại cửa am, đi vào bẩm báo.
Vương Hạo xoa xoa hai bàn tay đi tới đi lui trước cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong am.
Mặc dù hắn chỉ mới cùng Kim Yến Nhi tách ra vài ngày thôi, thế nhưng hắn cảm thấy thật là lâu, làm cho hắn có chút khẩn trương.
Rốt cục, am môn một lần nửa mở ra, một lão ni gương mặt hiền hòa đi ra, hướng Vương Hạo thi lễ nói :
- Vương thí chủ, lão ni Định Nhàn hữu lễ.
Vương Hạo bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng hoàn lễ nói :
- Nguyên lai là Định Nhàn sư thái, vãn bối thất lễ.
Vãn bối trẻ người kiến thức nông cạn, làm sao dám làm phiền tiến bối một tông sư nhất phái đến đây gặp mặt, thật sự rất sợ hãi.
Định Nhàn cười híp mắt nói :
- Vương thí chủ khách khí, lão ni bất quá chỉ là nhất phương ngoại nhân, nào có thân phận tôn quý gì đáng nói ? Lão ni còn muốn cảm gia Vương thí chủ, ta nghe Kim Yến Nhi nói là ngươi chủ trương gắng sức bảo nàng bái nhập Hằng Sơn phái của ta.
Kim Yến Nhi cô nương tư chất thiên tài, tuy rằng thân thể yếu ớt, nhưng tư chất thật tốt.
Ngươi bảo nàng bái sư phái Hằng Sơn, lão ni có thể nào không cảm tạ ?
Vương Hạo nói :
- Sư thái nói đây mới là khách sáo, nếu không phải phái Hằng Sơn được sư thái lãnh đạo tạo một thanh danh tốt, thì làm sao ta dám đem muội muội đến nơi này ? Vẫn là sư thái người lãnh đạo sáng suốt.
Mặc dù Định Nhàn là người xuất gia, nhưng cũng bị lời tôn trọng của Vương Hạo đối với nàng cùng phái Hằng Sơn như thế , trong lòng lão ni cô cũng thật vui vẻ, cười nói :
- Vương thiếu hiệp, thỉnh vào trong am nói chuyện.
Vương Hạo theo Định Nhàn vào Vô Sắc am, ngồi trong đại sảnh.
Rất nhanh có một tiểu ni cô đem nước trà xanh lên.
Vương Hạo bưng chén trà lên uống một ngụm.
Bên ngoài lại có vài người đi tới, đi trước là một ni cô thân hình cao lớn, theo sau nàng là hai tiểu ni cô.
Các nàng đang giúp đỡ một tiểu nha đầu áo trắng như tơ, chính là người mà Vương Hạo nhiều ngày không gặp - Kim Yến Nhi.
Kim Yến Nhi vừa thấy Vương Hạo, lập tức bỏ hai tay tiểu ni cô ra, chạy tới nói to một tiếng :
- Ca ca !
Thân thể của nàng vẫn còn suy yếu, vừa chạy được hai bước thì thân hình muốn ngã.
Vương Hạo vội vàng đạt chén trà xuống, đưa tay ôm lấy nàng.
Kim Yến Nhi cũng ôm Vương Hạo không buông tay, nước mắt như trân châu rơi xuống.
Vương Hạo cũng có chút kích động, ôm chặt thân hình nhỏ xinh của nàng, nhẹ giọng an ủi.
Cho dù Kim Yến Nhi cùng Vương Hạo là huynh muội nhưng trước mặt mọi người vẫn ôm nhau gắt gao như vậy cũng có chút không hợp lễ giáo.
Ni cô cao lớn kia lạnh lùng nói :
- Vị này chính là Vương thiếu hiệp sao ? Trước mặt mọi người ngươi cũng không làm mất danh dự của muội muội mình chứ ?
Lời nói của lão ni này không tốt, nhưng Vương Hạo biết nàng muốn tốt cho Kim Yến Nhi mà thôi.
Dù sao thì thời đại hiện tại, lễ giáo phong kiến đã xâm nhập lòng người.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, một mình ngươi có phản đối cũng vô dụng.
Bản thân Vương Hạo tuy rằng không cần, nhưng Kim Yến Nhi không thể không để ý.
Vì thế hắn nhanh chóng buông Kim Yến Nhi ra, nói với lão ni nọ :
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.
Tại hạ Vương Hạo, không biết tiền bối xưng hô thế nào ?
Lão ni thấy thái độ của Vương Hạo khiêm tốn, lúc này cũng không còn thái độ hung dữ nữa và vẫn lạnh lùng như cũ, nói :
- Bần ni Định Dật .
Lúc này Vương Hạo mới chợt nhớ ra, nguyên lai đây chính là lão ni nổi danh nóng nảy, Định Dật sư thái.
Chẳng trách lời nói của nàng lúc nào cũng mang theo mùi thuốc súng.
Nhưng sau này Kim Yến Nhi phải bái sư ở Hằng Sơn phái, hắn tự nhiên không thể ra vẻ bất mãn, vội vàng thi lễ nói :
- Nguyên lai là Định Dật tiền bối, vãn bối nghe danh đã lâu, hạnh ngộ !
Lúc này Định Nhàn nói :
- Tốt lắm, nếu Vương thiếu hiệp đã tới đây, sự tình của Kim Yến Nhi có thể dễ nói.
Tuy rằng Mạc Bắc Song Hùng truyền lời của phải có nói muốn cho lệnh muội bái làm môn hạ phái Hằng Sơn.
Nhưng Kim Yến Nhi vẫn quyết định phải có Vương thiếu hiệp ở một bên xem lễ mới bằng lòng bái sư.
Hiện tại Vương thiếu hiệp đã đến, Kim Yến Nhi, con còn yêu cầu gì nữa ?
Kim Yến Nhi lắc đầu nói :
- Không còn gì cả, sư thái.
Kim Yến Nhi vô lễ xin sư thái hãy tha thứ.
Định Nhàn cười cười, nói :
- Tốt lắm, vậy bây giờ làm lễ bái sư thôi.
Ngươi đâu, chuẩn bị hương án !
Vương Hạo không nghĩ tới hắn vừa mới vào cửa liền chứng kiến nghi thức bái sư.
Hắn ở bên cạnh hình Kim Yến Nhi hướng Định Dật lạy ba lạy.
Nhưng sư phụ này của nàng làm cho Vương Hạo có chút nhíu mày, không ngờ Kim Yến Nhi lại bái làm môn hạ của Định Dật ! Lão ni cô này không thể sống chung, chỉ sợ sau này không thiếu bị nàng châm chọc.
Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn tiếp tục khàng nghị thì sẽ làm mất mặt mũi phái Hằng Sơn, nên đành chấp nhận như vậy.
Sau nghi thức bái sư, Định Dật liền mang theo Kim Yến Nhi đi xuống nghỉ ngơi.
Thân thể của Kim Yến Nhi vẫn còn rất yếu, chỉ nghi thức bái sư đơn giản cũng làm nàng đổ mồ hôi đầm đìa, quả thực nên đi nghỉ.
Sau khi những người khác đều đi xuống, lúc này Vương Hạo mới hướng Định Nhàn nói :
- Tiền bối, không biết Mạc Bắc Song Hùng thay ta đưa Yên tử tới đây hiện giờ đang ở đâu ? Chuyện này ít nhiều cũng có bọn hắn, ta còn phải hướng bọn hắn cảm ơn .
Định Nhàn nói :
- Mạc Bắc Song Hùng hai vị thí chủ tuy rằng là người trong tà đạo nhưng nghĩa khí rất sâu nặng.
Bọn hắn sau khi đem Kim Yến Nhi giao cho chúng ta liền vội vàng xuống núi.
Mặc dù Kim Yến Nhi cực lực giữ lại nhưng bọn hắn vẫn không chịu nghỉ ngơi mà đi ngay.
Bọn họ không muốn liên lụy tới Kim Yến Nhi cho nên mới không dừng lại mà lập tức đi ngay.
Vương Hạo nhíu mày, âm thầm cân nhắc là có ai âm thầm đi theo Mạc Bắc Song Hùng.
Bất quá mặc kệ là ai, Vương Hạo cũng không thể ngồi yên mà không quản đến.
Vạn nhất Mạc Bắc Song Hùng có nguy hiểm gì thì Vương Hạo sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên hắn muốn hướng Đinh Nhàn cáo từ.
Vừa định cáo từ, đột nhiên Vương Hạo tỉnh ngộ, chẳng trách hắn vừa mới đến thì Định Nhàn liền lập tức bảo Kim Yến Nhi bái sư.
Nguyên lại Định Nhàn đoán chắc Vương Hạo cũng không có nhiều thời gian, cho nên mới làm lễ bái sử giản lược cho Kim Yến Nhi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vương Hảo cảm kích nói :
- Đa tạ sư thái thông cảm, vãn bối vô cùng cảm kích ! Sự tình khẩn cấp vãn bối cáo từ đi ngay.
Định Nhàn khẽ gật đầu nói :
- Vương thiếu hiệp muốn đi cứu Mạc Bắc Song Hùng, bần ni cũng không tiện cản lại.
Nhưng có một câu muốn khuyên Vương thiếu hiệp.
Vương Hạo nói :
- Thỉnh tiền bối cứ nói thẳng, vãn bối cung kính lắng nghe.
Định Nhàn nói :
- Dạy bảo thì không dám, nhưng Mạc Bắc Song Hùng kia chính là mã tặc phía bắc trường thành, cũng gây xuống không ít tội nghiệt mà vẫn chưa từng có tâm tính hối cải.
Mặc dù bọn hắn đối với ngươi có ân nhưng phải phân rõ trái phải rõ rằng, cũng không thể xem trọng chuyện giao tình.
Vương Hạo gật đầu nói :
- Tiền bối giáo huấn rất phải, từ lúc tại Chu Tiên trấn thì vãn bối cũng muốn cùng bọn họ chia tay.
Thật không nghĩ tới bọn họ vì ta mà suýt chết, cho nên vãn bối không thể nào không báo đáp cảm tình này ! Cho nên, nay bọn hắn gặp nạn, vãn bối tất nhiên không thể ngồi xem.
Nhưng cũng thỉnh sư thái an tâm, chờ sau khi chuyện này xong xuôi vãn bối sẽ quay về Hằng Sơn, dựng một căn nhà cỏ bên ngoài Vô Sắc am , ngày ngày làm bạn với Yến tử.
Định Nhàn chắp tay trước ngực, nói :
- A di đà Phật, thiện tai thiện tai ! Nếu như thế Vương thiếu hiệp ngươi mau đi đi, đi sớm về sớm.
Lúc này Vương Hạo mới chắp tay từ biệt, cũng không đi gặp Kim Yến Nhi mà trực tiếp đ xuống Hằng Sơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...