Sau khi mặt trời lặn xuống núi, cuối cùng thi Vương Hạo cùng tử trong trạng thái nhập định mà tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt tiều tụy của Kim Yến Nhi ở bên cạnh.
Ánh nắng chói chang đối với Vương Hạo là một liều thuốc bổ, nhưng đối với Kim Yến Nhi mà nói, thì chính là một sự khổ hình ! Nhưng Kim Yến Nhi vẫn chung thủy ở tại nơi đây, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn giờ đây đã đỏ bừng vì nắng.
Vương Hạo đau lòng, nói :
- Yến tử, làm sao muội một mực ở nơi này ? Muội không cần canh chừng cho ta !
Kim Yến Nhi cười cười, nói :
- Muội không sao.
Muội nghe người ta nói, trong việc tu luyện kiêng kỵ nhất là bị quấy rối, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nơi đây là vùng dã ngoại, vạn nhất nếu có một con rắn, con thằn lằn hay thỏ chẳng hạn chạy tới, quấy rồi huynh thì không tốt.
Tuy rằng muội không thể giúp huynh được cái gì, nhưng ở nơi này đuổi côn trùng cũng tạm được !
Vương Hạo sờ sờ đầu của nàng, nói :
- Đứa ngốc, coi như có ở lại đây canh chừng ta, thì cũng phải tìm đồ che nắng gì chứ ! Nhìn ngươi này, da cũng rám đen cả rồi !
Kim Yến Nhi bị Vương Hạo sờ đầu, có chút không vui, quay đầu tránh khỏi tay của Vương Hạo, nói :
- Đại ca chắc đã đói bụng rồi, thương thế của huynh còn chưa tốt, không nên cử động.
Để muội đi tới xe ngựa lấy thức ăn.
Kim Yến Nhi uốn éo vài cái, hiển lộ những đường cong đã dần hình thành của mình, đi xuống đồi lấy thức ăn.
Vương Hạo hắn căn bản không phát hiện ra tâm tư của tiểu nha đầu này, hắn chỉ thấy thân hình của Kim Yến Nhi xoay vòng, còn tưởng rằng do đường sơn đạo gập ghềnh khó đi, tiểu nha đầu lại không cẩn thận nên vấp phải.
Cho nên hắn cẩn thận dặn dò một câu :
- Khi xuống núi cẩn thận một chút, kẻo trượt chân đó !
Kim Yến Nhi âm thầm liếc mắt một cái, thầm nghĩ : " Đúng là đôi mắt quyến rũ cấp cho kẻ mù xem , đại ca ngu ngốc sao lại không hiểu phong tình gì cả ! "
Kỳ thật đây chính là chênh lệch tư tưởng của hai người.
Vương Hạo từ trong hiện đại đi tới đây, trong mắt hắn thì nàng chỉ là một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, căn bản là một đứa con nít.
Nhưng trong con mắt của người xưa, thì nàng chính là một cây mận cành đào sắp thành thục rồi.
Cho nên nam nhân khác nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Kim Yến Nhi đều chảy nước miếng ròng ròng, còn Vương Hạo chỉ sờ đầu nàng mà thôi, làm cho tiểu nha đầu vô ích lộ ra eo nhỏ xinh xắn.
Vương Hạo vốn chuẩn bị đi một chuyến đi dài, cho nên mang theo thức ăn không ít.
Kim Yến Nhi đem một thức ăn, hai người ở trên đỉnh đồi ăn no bụng.
Vương Hạo ở trên đỉnh đồi cũng không có tiện cho lắm, cho nên Kim Yến Nhi quay trở lại đem chăn bông lên, lấy trời làm mùng lấy đất làm giường mà ngủ.
Ít ra chăn bông cũng mang theo quá nhiều, chứ không ban đêm gió bắc thổi thì cả hai không thể chịu nổi.
Cứ như thế hai người sống ở đỉnh đồi qua ba ngày, liên tục ba ngày phơi náng cũng khiến cho năng lượng trong người Vương Hạo sung túc, nội thương dùng một tốc độ khôi phục bằng mắt thường có thể thấy.
Sau đó, cả hai còn muốn tiếp tục đi.
Nhưng Vương Hạo lo lắng sợ gặp phải Mộc Cao Phong nên di chuyển không còn đơn giản nữa.
Vạn nhất bị hắn đuổi theo, lúc đó cũng không dễ dàng mà đuổi hắn đi nữa.
Tự một mình không thể nào nghĩ ra biện pháp nào tốt, Vương Hạo bèn gọi Kim Yến Nhi tới, cả hai cùng nhau thương lượng.
Vương Hạo muốn đổi con đường đi khác, nhưng lập tức hắn bị Kim Yến Nhi bác bỏ, nói rằng nếu đổi đường đi cũng chỉ có thể dọc theo đại lộ mà đi.
Chỉ cần ở ven đường Mộc Cao Phong hỏi thăm nghe ngóng thì có thể tìm ra tung tích hai người bọn họ.
Dưới tốc độ của khoái mã đuổi theo, cả hai vẫn thoát không được hắn.
Vương Hạo đề nghị hóa trang thì nàng liền nói, dù hóa trang ra sao , bọn hắn cũng chỉ có hai người.
Chỉ cần Mộc Cao Phong cẩn thận một chút, cũng không khó phát hiện ra.
Không còn cách nào nữa, Vương Hạo đành nhờ Kim Yến Nhi nghĩ kế.
Kim Yến Nhi nghĩ nghĩ một chút, nói :
- Không bằng như vậy, võ công của đại ca ngày tiến ngàn dặm.
Sao huynh không ở lại chỗ này tu luyện vài ngày, chờ sau khi công lực tiến lên một bước còn lo lắng chuyện đi đường nữa sao ?
Vương Hạo lắc đầu nói :
- Không được, chất độc trên người của muội càng sớm giải quyết thì càng tốt.
Để thời gian càng kéo dài, thì quá trình trị liệu lại càng thêm khó .
Kim Yến Nhi cười nói :
- Chất độc trên người của muội đã hơn bốn năm rồi, đã sớm thấm vào trong xương cốt.
Trước tiên mười ngày nửa tháng cũng không tốt lên được bao nhiêu cả.
Đại ca, muội biết huynh lo lắng cho muội, nhưng vạn nhất để Mộc Cao Phong đuổi tới, lúc đó huynh không có một chút khả năng đánh trả hắn, còn muội chỉ là một cô gái nhỏ yếu, không biết kết cục sẽ bi thảm tới mức nào.
Chẳng phải so với chất độc trên người muội nghiêm trọng hơn, đứng không ? Đại ca, huynh nghe lời của muội đi !
Đối với cảm giác vô lực khi đứng đối diện với Mộc Cao Phong, Vương Hạo hắn không muốn gặp lại nữa.
Rơi vào đường cùng, Vương Hạo đành phải đáp ứng ở lại nơi này tu luyện cho tốt, tranh thủ đem Liệt Nhật Thần Công đề thăng lên một tầng cảnh giới.
Nói vậy, cho dù Mộc Cao Phong lại đến thì hắn cũng có khả năng liều mạng.
Nhưng Vương Hạo lại không biết, thật ra Kim Yến Nhi cũng có một chút tâm tư của riêng mình.
Mười ba năm trước kia, nàng luôn luôn phải chịu đựng nhẫn nhục, hoặc là lo lắng cho sinh mạng của người nhà.
Chỉ trong thời gian ba ngày này, nàng trải qua cực kỳ thoải mái.
Cuộc sống như thế mới làm cho nàng vui vẻ, mỗi ngày ngồi bên người Vương Hạo canh chừng cho huynh ấy, nhìn thấy huynh ấy, nhớ kỹ huynh ấy.
Tiểu nha đầu cực kỳ thỏa mãn, ước gì cuộc sống cứ như vậy lâu hơn một chút.
Nhưng mà Vương Hạo lại không giống với Kim Yên Nhi, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là giải trừ chất độc trên người nàng.
Vì có thể mau chóng lên đường, nên mỗi ngày hắn đều liều mạng mà luyện công.
Mỗi ngày khi mặt trời mọc hắn liền bắt đầu luyện công, cho tới khi mặt trời lặn về tây mới thôi.
Hắn càng liều mạng như vậy, thì chân khí trong cơ thể lại càng lớn mạnh hơn.
Mà chân khí rất nhanh lớn dần, cũng làm cho sự thống khổ bị thiêu đốt càng thêm gấp mấy lần.
Nếu không phải từ lúc đầu tu luyện , kinh mạch của hắn đã được rèn luyện mạnh mẽ hơn người thường.
Chỉ sợ hắn đã sớm không chống đỡ được.
Mặt khác, khiến cho Vương Hạo vui vẻ chính là, Kim Yến Nhi quả nhiên học rộng tài cao.
Quyển bí tịch kia Vương Hạo xem không hiểu, trải qua sự giải thích của Kim Yến Nhi làm cho Vương Hạo cảm giác trở nên thông hiểu hẳn.
Nhưng mà những cấm kỵ trong sách nói tới làm cho kẻ luyện thành thần công trong u mê như Vương hạo nghe xong thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh ! Hắn ngẫm lại lúc đó bản thân mình mạo hiểm tu luyện, nhưng lại tu luyện thành công.
Vương Hạo thật sự là vạn phần cảm tạ thần tiên, phật tổ.
Nếu không có bọn hắn phù hộ chỉ sợ hiện giờ Vương Hảo đã sớm thành một đống tro rồi !
Kim Yến Nhi học vấn tài tình, hoàn toàn hiểu mọi thứ ! Quyển bị tịch mà Vương Hạo xem vài lần không hiểu, sau khi Kim Yến Nhi xem qua một lúc, dĩ nhiên đã đem toàn bộ thuộc lòng ! Kể cả chiêu thức đao pháp, lộ tuyến vận hành nội công tất cả đều không sai một chút.
Cái này làm cho Vương Hạo nảy sinh ra một ý niệm trong đầu, rõ ràng đem quyển bí tịch này phá hủy đi.
Dù sao chỉ cần có Kim Yến Nhi bên mình, liền có thể học tập toàn bộ bí tịch rồi.
Chẳng những có thể tùy thời học tập, mà còn có thể giải thích những nghi vấn.
Có nàng bên cạnh, vậy còn mang bí tịch theo chi nữa ?
Kim Yến Nhi mới vừa nghe được chủ ý này thì cực kỳ cao hứng.
Có thể được Vương Hạo coi trong như vậy , nàng cực kỳ vui mừng.
Nhưng mà sau khi tiếp tục suy nghĩ, nàng vẫn phản đối nói :
- Đại ca, huynh tin tưởng muội như thế, muội tự nhiên rất cao hứng.
Nhưng mà huynh cũng biết bản thân của muội, vạn nhất không có ai cứu được muội, lỡ như một ngày nào đó muội tái phát thì phải làm sao bây giờ ? Theo ý của muội, đại ca huynh vận dụng công phu đó, nên mang theo bí tịch theo, đó mới là sự bảo đảm nhất.
Vương Hạo không vui vẻ, nói :
- Muội nói cái gì mà ngốc thế ! Ai nói độc của muội không trị khỏi ? Thiên hạ không có độc này không chữa khỏi, chỉ cần có cách chữa trị, ca ca liền sẽ chữa khỏi cho muội !
Nói xong, Vương Hạo liền lấy bí tịch ra, hắn muốn xé nát quyển sách này, một lòng kiên định cứu sống Kim Yến Nhi.
Nhưng làm cho Vương Hạo kinh ngạc chính là giấy của quyển bị tích không biết dùng từ vật gì tạo thành, lấy công lực hiện tại của hắn cũng không thể nào xé nát được !
Kỳ thật cũng không có gì kỳ lạ cả, lúc trước khi Vương Hạo lấy được bí tịch thì cỗ thi thể nọ chỉ còn lại bộ xương khổ, ngoại trừ một chút vàng bạc và thanh trường đao cùng quyển sách này ra thì những thứ còn lại đều nát bét cả.
Có thể thấy được chất lượng quyển sách này cực kỳ phi thường.
Vương Hạo không thể xé rách bí tịch, Kim Yến Nhi liền chấn động vội vàng đoạt lấy.
Vương Hạo sợ làm bị thương nàng, nên đành để nàng đoạt lấy.
Kim Yến Nhi đem bí tịch ôm vào trong lòng, khóc nức nở nói :
- Đại ca, muội biết huynh tốt với muội, có thể thế nhưng huynh không được phá hủy bí tịch chứ ! Được rồi, sau này bí tịch để cho muội cất giữ, có nghi vấn gì thì huynh hỏi muội, được không ?
Lúc này đây hai người tranh đoạt, quan hệ càng thêm thân mật.
Kim Yến Nhi vắt óc tìm kế giải thích từng chữ trên bí tịch, cố gắng mang tới sự an toàn cho Vương Hạo, tiến cảnh càng nhanh hơn nữa.
Dưới sự trợ giúp của nàng, chẳng những nội lục của Vương Hạo đột nhiên tăng mạng mà đối với lý giải về đao pháp cũng tiến thêm một tầng nữa, ngay cả cuồng phong thân pháp vô pháp tu luyện cũng có sự đột phá.
Cuồng phong thân pháp, danh như ý nghĩa, thân pháp bắt chước cuồng phong, chú ý tới sự mạnh mẽ của bão táp, bẻ gãy nghiền nát.
Nhưng nếu bị cường địch ngăn cản thì có thể tránh nặng tìm nhẹ, linh hoạt ứng phó.
Sau khi trong người có chút thành tựu về thân pháp, Vương Hạo cảm thấy được võ công của mình có sự tiến bộ nhảy vọt, so sánh với trước kia ít nhất mạnh hơn ba lần.
Cứ như vậy sau khi ở trong núi gần một tháng trời, Liệt Nhật Thần Công của Vương Hạo cũng đột phá tầng thứ hai.
Khi hắn đem nội lực chuyển tới trường đao, thì trên trường đao không còn ngọn lửa di chuyển mà biến thành một thanh sắt đỏ rực ! Bốn phía nhiệt độ cao vọt, lá cây gần đó đều héo úa, rồi bốc cháy hết.
Đối mặt với khí thế như thế, chỉ sợ không còn đến vài người có thể bình chân như vại.
Chỉ cần đối thủ càng khiếp sợ thì võ công càng phát huy ra mạnh mẽ, cơ hội chiến thắng của Vương Hạo cũng nhiều hơn vài phần.
Sau khi võ công tiến nhanh, lòng tin của Vương Hạo tăng vọt, hắn tự tin nếu gặp lại Mộc Cao Phong thì ít nhất có thể cùng hắn đánh ngang tay !
Nếu võ công đã bảo đảm, Vương Hạo cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, sau khi thu dọn xong liền cùng với Kim Yến Nhi đi khỏi sơn cốc này.
Trong một tháng này, lương khô thịt khô mà bọn hắn mang theo đã hết sạch.
Ít nhiều thì Kim Yến Nhi từ nhỏ đã sống trong đói khổ, nên thỉnh thoảng lấy vài quả rừng ăn tạm qua ngày.
Bằng không bọn hắn đã sớm chết đói rồi.
Xe ngựa lại ra đi, hai con ngựa bị nhốt lâu như vậy liền không chịu đựng được nữa, vừa lên đại lộ thì cả hai con ngựa còn không chờ Vương Hạo giơ roi liền tung vó chạy đi.
Làm cho tên tài xế gà mờ Vương Hạo này phải luống cuống tay chân một hồi.
Bất quá hắn dù gì cũng là người giang hồ, sức lực cùng tốc độ phản ứng không tệ, cho nên mới không xảy ra nguy hiểm gì cả.
Qua một thời gian sau, dần dần Vương Hạo cùng mò ra cách thức , lúc này mới đem xe ngựa chạy ổn định lại.
Khoái mã một đường tung vó, chưa tới một canh giờ thì đã đi tới một trấn nhỏ.
Vương Hạo cùng Kim Yến Nhi ở trong đây ăn một bữa, lại bổ sung thức ăn nước uống.
Cả hai không cần nghỉ ngơi mà tiếp tục lên đường.
Nhưng mà Kim Yến Nhi lại phát hiện, phương hướng mà bọn hắn đi không còn là hướng đông nữa mà biến thành hướng đông nam.
Điều này làm cho Kim Yến Nhi rất kỳ quái, hỏi Vương Hạo :
- Đại ca, chúng ta không đi kinh thành sao ?
Vương Hạo cười ha ha , nói :
- Không đi kinh thành, bởi vì ta biết ở Khai Phong có một vị thần y, được người xưng tụng là thiên hạ đệ nhất danh y ! Chính là danh y " Giết một người cứu một người " Bình Nhất Chỉ !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...