Chủ tịch Tô rất hưởng thụ bộ dạng xù lông của nhóc tì trước mặt, một tay hắn chống đầu, uể oải nhìn cậu nhóc trên bàn, “Cậu biến hình từ cái gì?”
Yến Hoa mím chặt môi không đáp, đôi con ngươi đen láy căng thẳng nhìn hắn chằm chằm.
Chủ tịch Tô đảo mắt một vòng quanh bàn, từ tốn hỏi: “Chẳng lẽ là ống đựng bút thành tinh?”
Yến Hoa hoảng loạn phản bác: “Không phải nhá!”
Nó, nó đường đường là một cái cây mọng nước! Có khướt mới là ống đựng bút nhé!
Chủ tịch Tô day day trán, “Ừm, máy tính thành tinh?”
Yến Hoa cảm thấy có khi đầu óc của chủ tịch Tô có vấn đề.
Chủ tịch Tô chọc mạnh vào cái bụng nhỏ của cậu một phát, “Thế cậu là gì?”
Yến Hoa giận mà không dám kêu, bụng nó bị chọc tới hơi nhoi nhói, nó nước mắt nước mũi giàn giụa lùi ra sau mấy bước, tựa được lưng vào cái chậu nhỏ của mình rồi thì mới yên tâm được chút ít, sau đó cao giọng gào: “Tui là một con yêu quái cực kỳ siêu phàm kinh khủng đó nhé! Anh mà chọt tui nữa thì tui sẽ ngoạm một phát sạch bách anh luôn!”
Trong góc nhìn của chủ tịch Tô lại hóa thành nhóc tì đang dùng âm thanh non nớt nói muốn ăn hắn.
Bà mẹ nó đáng yêu quá.
Chủ tịch Tô một phát ăn ngay túm nhóc tí hon lên, giơ tới trước mặt mình.
Yến Hoa bất ngờ bị lơ lửng trong không trung, ba hồn bảy vía của yêu tinh bị dọa cho bay màu, hai tay nó bám chặt vào ngón cái của chủ tịch Tô, chỉ sợ hắn thả tay ra thì mình sẽ rơi cái bẹp xuống đất thành một bãi mọng nước chết.
Bấy giờ chủ tịch Tô mới thấy rõ dáng vẻ của nhóc yêu tinh – mặt búng ra sữa hồng hào trắng trẻo, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ đáng yêu, tựa như một con búp bê được chế tác tinh xảo.
Hắn bỗng nhớ tới con búp bê BJD mà em gái mình hay chơi, chúng được thiết kế tỉ mỉ tới mức nom như người thật, lúc về nhà cũ hắn có thấy em gái chơi vài lần, còn có cả cái giường nhỏ làm y như thật gì đó…
Chậc.
Chủ tịch Tô nhíu mày, lí do là bởi ngón tay của hắn bị vật nhỏ nghiến răng cắn cái hự một phát.
Chủ tịch Tô nheo mắt lại, đôi mắt say khướt nhìn Yến Hoa đăm đăm, “Có gan cắn lần nữa thì tôi sẽ bóp chết cậu!”
Yến Hoa: “QAQ Tui, tui sẽ hông cắn nữa đâu…”
Người này da dày thịt béo quá, nó cắn hông có nổi.
Chủ tịch Tô giữ nó hồi lâu, hai mắt nửa khép nửa mở, nom như sắp thiếp đi tới nơi, Yến Hoa gom hết can đảm hỏi: “Chủ tịch Tô, phải làm gì thì anh thả tui ra?”
Chủ tịch Tô đang mơ màng sắp ngủ miễn cưỡng mở mắt ra, đầu óc hắn hiện giờ đã nhũn như cục bột, hắn nhìn chằm chằm nhóc tí hon trong tay, chẳng biết đang mơ hay thật, chắc là mơ, đằng nào thì trong hiện thực làm sao có yêu tinh được.
Đằng nào cũng là mơ.
Chủ tịch Tô nở một nụ cười trào phúng, “Ừm… thế cậu ở bên tôi đi.
”
Yến Hoa đang lắc lắc ngón tay cái của hắn, nghe thế liền dừng lại, nó sững sờ ngẩng đầu lên, bắt gặp trên khuôn mặt tuấn tú của chủ tịch Tô là một nét buồn như chực khóc.
Nom mà cô độc tới đáng thương.
Nhưng mà không đúng.
Nhóc mọng nước vẫn còn nhớ rõ sáng nào chủ tịch Tô cũng trưng biểu cảm rất hung dữ, những nhân loại khác dù rất sợ hắn nhưng luôn biết cách làm hắn vui lòng, ngày ngày trong văn phòng sẽ có rất nhiều người qua lại.
Vì cớ gì hiện tại chủ tịch Tô lại thể hiện sự buồn bã trước mặt nhóc yêu tinh thế?
Yến Hoa bỗng nhớ lại thực ra thì chủ tịch Tô không có hung dữ tới thế.
Cho dù hắn không thích chậu cây mọng nước nhưng vẫn luôn tưới nước đúng lúc cho nó; quà người khác tặng đều được hắn cất cẩn thận trong ngăn kéo, thỉnh thoảng còn lôi ra ngắm nghía một hồi; có đôi khi người đến phòng làm việc rất đáng ghét, cái cây mọng nước như Yến Hoa thấy mà giận tới mức muốn đánh tên kia một trận, nhưng chủ tịch Tô vẫn rất kiên nhẫn giảng giải…
Chủ tịch Tô chỉ trông đáng sợ thôi.
harry potter fanfic
“Được được.
” Yến Hoa bỗng dưng không còn sợ nữa, thậm chí nó còn dám ra điều kiện với chủ tịch Tô, “Nhưng tui chỉ có thể ở cạnh anh lúc trong văn phòng không có người khác thôi, thế có được không?”
Chủ tịch Tô nhắm mắt mỉm cười, “Được.
”
“Với cả với cả, anh có thể chuyển cái chậu của tui cách xa máy tính một chút không? Ngày nào tui cũng bị nó làm cho ong hết cả đầu á!”
“Tui thích uống nước lắm, lần sau anh nhớ tưới cho tui nhiều nước chút nha!”
“Thỉnh thoảng tui cũng muốn được phơi nắng, lúc nắng đẹp anh có thể đặt cái chậu của tui ở bệ cửa sổ…”
Nhóc mọng nước ghé vào ngón tay chủ tịch Tô lải nhải liên hồi, nhưng chủ tịch Tô đã ngủ tới chẳng biết trời trăng gì, hai bàn tay khép hờ lại như sợ sẽ bóp nát nó.
Yến Hoa dựa vào lòng bàn tay chủ tịch Tô đánh một tiếng thở dài: “Anh là con người, ít nhất cũng phải nghe yêu nói hết mới được ngủ tiếp chứ.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...