Thứ hai đi làm, buổi trưa vẫn thấy Tiểu Tản và Tiểu Vy diễn trò ân ái với nhau.
Chết tiệt, hai kẻ tiện nhân này, làm gì coi tôi ra gì chứ?
Tôi biết Tiểu Vy, nó là con nha đầu rất ngây thơ, biểu hiện rõ rệt như thể tình yêu là thứ nhất, những thứ khác là phù phiếm. Với tôi mà nói, ngây thơ và ngu xuẩn chả có gì khác nhau cả.
Tôi ngồi một chỗ vừa ăn vừa chửi, Tiểu Vy đi tới nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Đương nhiên là tôi mặc kệ cô ta. Nhìn cái gì mà nhìn chứ, chưa thấy người đẹp bao giờ à?
Tiểu Vy: "Xin lỗi, tôi thực sự rất yêu anh ấy".
Tôi: "Không sao, không sao, hai người cứ yêu nhau đi, đừng đánh nhau nhé".
Tiểu Vy: "Tiểu Tản là một người đàn ông tốt, chị không tiếc chút nào sao?".
Buồn nôn quá, nếu mà tôi tiếc thì cô còn cơ hội sao?
"Xin lỗi, nghẹn quá, nghẹn quá, tránh tránh, nước…".
Tiểu Tản chạy tới nhìn tôi với ánh mắt thù địch, rồi ôm chặt eo Tiểu Vy: "Sao thế?".
Có thể đừng nhìn tôi một cách buồn nôn thế không, chẳng qua là tôi bị nghẹn, lẽ nào bị nghẹn uống nước cũng phạm pháp?
Tiện nhân đi hết rồi.
Có lẽ, người phụ nữ cướp người đàn ông của người phụ nữ khác, đứng trước mặt người phụ nữ bị cướp luôn tỏ ra vượt trội hơn, tôi có thể cảm nhận được, tôi vô cùng ức chế: Cô đã cướp người đàn ông của tôi rồi thì thôi, làm sao cứ phải giả vờ trước mặt tôi làm gì? Tôi muốn cấu cô ta quá!
Tan ca!
Trước cửa công ty, một con BMW đỗ ở đó, chàng trai nhân dân tệ xuất hiện, một đám gái hám tiền bị thu hút.
Anh chàng đẹp trai gọi: Tiểu Nam.
Tôi làm mặt đầy vẻ tự hào rồi đi tới, lên xe.
Ánh mắt của đám gái hám tiền, ánh mắt Tiểu Tản, và cái đầu của bác bảo vệ nữa, xa dần theo khói xe.
Tôi tập trung ánh mắt nhìn anh chàng đẹp trai.
Tướng mạo rất có cá tính, da trắng, khỏe mạnh, nho nhã, u sầu.
Tôi nghi ngờ, cái cô Tiểu Vy kia cái đầu liệu có phải bị cửa kẹp hay không mà lỡ từ bỏ một người đàn ông thế này, lại đi cướp cái tên tiện nhân kia, trời, thật là, đúng là không có câu gì mà hỏi trời xanh nữa.
Anh chàng đẹp trai tìm chỗ yên tĩnh và bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe.
Anh ấy tên Tiểu Phiên, gia đình có tiền, có vàng, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, vô cùng vô cùng vô cùng nhiều tiền.
Có thể nói là phú hào. Có điều, đáng quý là anh ta chưa bao giờ yêu đương lăng nhăng, và rất si tình. Tôi thích.
Không thích ăn thịt, cuộc sống khá cổ hủ. Sống một mình, có một anh trai, cha mẹ li hôn, cha lấy vợ bé, quan hệ gia đình phức tạp.
Thế nhưng…
"Anh chàng đẹp trai, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Tiểu Phiên: "Tôi hi vọng cô giúp tôi, mong cô và bạn trai làm hòa, như thế Tiểu Vy sẽ về bên tôi".
Sặc, tôi phì luôn ngụm nước trong miệng: "Xin lỗi, xin lỗi".
"Tôi kể chuyện này, anh nghe nhé? Mở đầu kinh dị lắm, đoạn giữa rất hài, kết thúc bi thảm".
Tiểu Phiên:?
"Ngày xưa, có một con quỷ, nó đánh rắm xong, rồi chết".
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cả quán cà phê nhỏ tràn ngập tiếng cười của tôi.
Tiểu Phiên ngớ người ra, khóe miệng cong lên, nhìn tôi cười.
Cười xong, tôi nói với anh ấy:
"Những lời ban nãy anh nói còn buồn cười hơn câu chuyện của tôi. Không nói đến người phụ nữ kia vội. Nói bạn trai cũ
của tôi đi, anh ta là tiện nhân, là rác rưởi, đừng nói tôi đi giành lại anh ta, cho dù anh ta có khóc lóc quỳ xin tôi và cầm 1000 vạn nhân dân tệ đến cầu xin tôi về thì tôi cũng không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, bản cô nương đây căm hận những kẻ xấu xa, loại rác rưởi này làm sao có thể khiến tôi quay đầu chứ? Trên cái thế giới này con cóc ba chân khó tìm lắm, nhưng đàn ông hai chân thì đầy. Tại sao tôi phải quay lại? Bàn lùi thế này, giả sử tôi quay lại, nói không chừng lại có một người đàn bà khác, vậy có phải tôi cứ chia tay một lần, quay đầu 1 lần? Mệt không chứ, sao phải thế, còn cần thiết không? Hơn nữa, bản cô nương đây xinh đẹp như hoa, đẹp như tiên nữ, chả nhẽ còn sợ không tìm được người yêu?".
Cô em phục vụ mang nước đến, không nghe được đoạn đầu mà chỉ nghe được đoạn tôi tự khen tôi, lại còn tưởng tôi đang PR mình trước mặt trai đẹp, thế là đặt phịch cốc nước xuống nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, rồi đi.
Chết tiệt, đợi lát nữa tôi xử lý cô em, con nha đầu thối.
Uống nước xong, tôi tiếp tục: "Anh chàng đẹp trai này, tôi thấy anh có tiền, đẹp trai, lại giàu, có nhà, có xe, xí, loại gái nào anh muốn chả được? Sao lại cứ phải treo cổ trên một cành cây thế? Người phụ nữ đó đẹp, tốt, dịu dàng, thế nhưng cô ta đâu có yêu anh, sao anh phải khổ thế làm gì, nếu anh thực sự yêu cô ta vậy nên để cô ta đi tìm cuộc sống mà cô ta muốn đi".
Tiếp tục uống nước.
Tôi rất phục bản thân tôi.
Tôi muốn tặng cho mình một cái cúp.
Tiểu Phiên sớm đã hoa mắt trong mắt trong cơn mưa nước bọt của tôi, không biết nên làm gì.
Có điều, có nhiều nhân dân tệ quá, đúng là người nhiều tiền!
Tôi khuyên lâu như thế liệu có nên cho một chút tiền boa chứ nhỉ? Chuyên gia tâm lý cơ mà.
Nói chung là làm gì mặt dày mà mở miệng ra.
Tiểu Phiên nói; "Tôi mời cô ăn cơm nhé, phiền cô rồi, ngại quá".
"Có gì đâu, ăn cơm là chuyện nhỏ, có trai đẹp bên cạnh cơ mà".
Tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn.
Tiểu Phiên ngạc nhiên nhìn tôi: "Cô không sợ béo à?".
Tôi phụng miệng nói: "Sợ béo thì không phải là tôi".
Khà khà khà khà khà.
Hóm hỉnh là ưu điểm lớn nhất của tôi.
Cuối cùng tôi đã tìm được người hâm mộ mình rồi.
Ăn uống no say, tự tin bước ra khỏi quán cơm.
Khi tôi đang đứng cạnh BMW chuẩn bị lên xe thì Tiểu Vy và Tiểu Tản ăn mặc thoải mái đang dong xe đạp đi qua.
Một bên là ăn mặc nhẹ nhàng, xe đạp,
Một bên là ăn mặc nghiêm túc, BMW.
Lại thêm vừa cơm no rượu say xong, nên trên mặt tự nhiên phảng phát nét hồng hào. Rõ ràng là hai bên nam nữ vụng trộm đụng độ nhau, tia lửa bắn tứ phía.
Bốn người, mỗi người một ý.
Ngây thơ nhất vẫn là Tiểu Phiên, có lẽ là do những lời ban nãy của tôi đã kích thích anh ta nên anh ta quyết định mang lại hạnh phúc cho Tiểu Vy.
Để cô ta hạnh phúc đi, nỗi khổ của cô ấy để tôi gánh chịu. Bao gồm, việc tôi chịu oan ức ngồi BMW vậy.
Tôi thừa nhận, tôi không khắt khe. Tôi, ha ha ha ha ha.
Chuyện này, sao lên tiếng chào hỏi được, thật là khó khăn.
Mọi người đều im lặng, không nhìn thấy không nhìn thấy.
Tiểu Phiên đưa tôi về nhà.
Đến đầu khu tôi xuống xe, Tiểu Phiên nói: "Tôi có thể đến tìm cô nữa được không?".
Tôi: "Làm gì?".
Tiểu Phiên: "Tôi cảm thấy ở bên cô rất vui".
Tôi: "Được, có điều phải bao ăn".
Tiểu Phiên: "Khà khà khà khà", vừa lái xe vừa nói: "Điệu bộ cầm cây lau nhà của cô hôm đó buồn cười lắm".
Chết tiệt.
Cái gì chứ, dám cười nhạo tôi?
Xe đã đi rồi chứ không thì tôi nhất định đá cho mấy phát.
Tôi khẽ ngân điệu nhạc rồi về nhà, chưa vào đến cửa mẹ tôi đã nhào ra: "Khai ngay khai ngay khai ngay".
Tí nữa thì dọa chết tôi.
"Khai cái gì? Chỉ là ăn cơm nói chuyện thôi mà",
Mẹ già: Nếu con không thích thì nhường mẹ.
Tôi: Xí, cha con thì sao?
Mẹ già: Cái con bé đáng ghét này, ý mẹ nói là để mẹ giới thiệu cho người khác.
Tiếp theo.
Trận chiến giữa cây lau nhà và chổi.
Trong công ty, hóa ra, Tiểu Tản trước cảm thấy có lỗi với tôi, giờ không biết thế nào lại nhìn tôi như thù địch.
Không giữ đạo làm vợ, dâm đãng, phong lưu.
Tôi thèm vào, anh cũng tìm người đàn bà khác làm sao tôi phải giữ.
Tôi giữ đạo cái con mẹ anh, dâm dãng con mẹ anh, phong lưu con mẹ anh!
Lại còn Tiểu Vy nữa, không hiểu sao cũng coi tôi là tình địch.
Chết tiệt, đã cướp người đàn ông của tôi, tôi ăn cơm với bạn trai cũ của cô có một bữa mà đã không chịu được rồi? Con người này, tiêu chuẩn kép cũng nghiêm trọng quá nhỉ?
Mẹ đây là ai chứ, không phải người bình thường đâu, đi mưa về gió cả, sợ cái gì?
Diễn trò ân ái trước mặt tôi à, tôi không thèm nhìn.
Hú hí, tôi nghe mp3.
Trời đất ơi, đây là cái gì chứ?
Người phụ nữ bị ruồng bỏ ngày ngày bị đôi gian phu dâm phụ nó trêu tức, hỏi có đạo trời không hả?
Cũng may là có người hiểu, đồng nghiệp ở công ty cũng ngứa mắt rồi. Tuy họ không nói gì với hai người kia nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt là biết ngay. Mọi người đều giúp tôi vô ý có hữu ý có.
Cứ thế này đi, ha ha, ngày tháng của tôi thật sung sướng.
Chỉ cần khẽ chau mày là có người an ủi tôi, có người đồng tình với tôi.
Ăn cũng có phần, uống cũng có cốc.
Biết sớm hậu quả thế này thì năm ngoái đã bảo tên tiện nhân đó đi ngoại tình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...