Chu Lạc chạy thẳng một mạch về nhà, phóng lên tầng hai, đạp cửa, giống như một kẻ ngốc đứng trong căn phòng oi bức.
Tim cậu đập dồn dập, máu nóng bốc thẳng lên não, cúi đầu nhìn xuống, thằng nhỏ đã dựng đứng, đẩy chiếc quần chơi bóng rổ lên cao, tạo thành một chiếc lều nhỏ, khẽ run rẩy.
Chu Lạc vừa vội vừa thẹn, phóng nhanh ra sân sau, múc nước giếng lạnh lẽo, giội từ đầu đến chân, liên tục mấy thùng nước. Ngọn lửa nóng bỏng phía dưới giống như bị nước lạnh kích thích, càng cháy càng lớn.
Chu Lạc tức giận ném thùng nước, nghẹn một bụng trở về phòng, rút một đống giấy vệ sinh, bắt đầu di chuyển. Cậu nhớ đến cơ thể trắng nõn của Nam Nhã, khoái cảm cùng cực khiến cậu thiếu niên run lên bần bật trên chiếu, suy nghĩ đã sớm bay lên chín tầng mây.
Sau khi xong việc, Chu Lạc chán nản nằm xuống chiếu, nhìn trần nhà ảm đạm, lúng túng mờ mịt.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà Nam Nhã. Cậu không nên làm như không thấy, nhưng cậu có thể làm thế nào đây. Từ Nghị là chồng cô, cậu thậm chí còn chả quen biết gì bọn họ, không có tư cách để xen vào.
Chu Lạc bực bội không nói nên lời, đứng dậy cởi quần áo ra chuẩn bị đi tắm, một đồng tiền bất ngờ rơi ra, suy nghĩ nửa giây, cậu mặc lại quần áo, nhanh chóng xuống lầu.
***
Trấn Thanh Thủy xây dựng dựa sát núi, địa hình giống như một cái bát lớn, khu cửa hàng bên bờ sông nằm ở đáy bát, nơi dân cư ở là lòng bát, ruộng đồng đường đi chằng chịt, các con ngõ rải rác khắp nơi như mạng nhện.
Chu Lạc vượt qua bảy tám bờ ruộng và con đường quanh co gập ghềnh, khi chạy đến nhà Nam Nhã thì thấy cửa đã khóa rồi.
Chu Lạc xuyên qua cửa sổ nhìn lướt vào bên trong, bàn ghế đã được sắp xếp ngay ngắn, không có ai cả, dường như hình ảnh cậu nhìn thấy trước đó chưa từng xảy ra.
Chu Lạc đi quanh căn nhà một vòng, xác định bên trong không có ai, mới giận dữ rời đi.
***
Trước ngày khai giảng cấp ba, tâm trạng của Chu Lạc vẫn chưa phục hồi được.
Qua mấy ngày, ban đêm cậu luôn mơ thấy Nam Nhã, buổi sáng tỉnh lại, quần lót ẩm ướt, dinh dính, sền sệt, khiến cậu vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Lần đầu tiên Chu Lạc mộng tinh là vào hai năm trước, sáng hôm đó, cậu nhìn chằm chằm vào quần lót của mình, cảm thấy giống như nằm mơ, nhưng rất tốt. Cậu lén tra trong sách, phát hiện đây chỉ là chuyện bình thường, chứng tỏ cậu là một thằng đàn ông.
Nhưng lần này thì khác.
Chu Lạc mở sách sinh học ra, vừa khéo lại lật đến trang miêu tả bộ phận sinh dục nữ, cậu hơi sửng sốt, "bộp" một tiếng đóng sách lại, bất đắc dĩ thở dài.
Đứng ngoài hành lang, cô bạn cùng lớp Trương Thanh Lý quay đầu qua trêu chọc: "Chu Lạc, mới khai giảng đã thở dài, không giống cậu nha."
Chu Lạc nói: "Làm phải bộ đề khó quá."
Trương Thanh Lý: "Ngay cả cậu cũng thấy khó, thì trường này ai làm được."
Chu Lạc cảm thấy cuộc trò chuyện này thật vô nghĩa, chẳng giải quyết được gì, chỉ cười không tiếp chuyện nữa.
Trương Thanh Lý lại hỏi Trần Quân: "Này, tối đó ba cậu có ở đồn cảnh sát không, Từ Nghị và Nam Nhã đánh nhau đó."
Chu Lạc sửng sốt, khó trách khi cậu quay lại không thấy ai, hóa ra là đến đồn cảnh sát.
Trần Quân: "Năm đó ba tớ theo ngành cảnh sát chính là để giải quyết mâu thuẫn vợ chồng cho trấn Thanh Thủy."
Trương Thanh Lý cười khúc khích: "Sau đó giải quyết thế nào?"
"Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là hòa giải." Nhắc đến chuyện này, Trần Quân cũng chọc Chu Lạc một cái nói, "Vẫn là cậu nói đúng, không thể lấy loại phụ nữ này."
Chu Lạc a một tiếng: "Liên quan gì đến tớ chứ."
Trần Quân: "Chỉ đánh nhau thôi đã ầm ĩ đến đồn cảnh sát, muốn bắt chồng mình ngồi tù, có độc ác không cơ chứ?"
Trương Thanh Lý không phục: "Phụ nữ sao đánh thắng được đàn ông? Hơn nữa, đàn ông đánh phụ nữ là không đúng."
Chu Lạc hơi bất ngờ, liếc cô bạn một cái: "Nhìn không ra cậu có tư tưởng tiến bộ như vậy."
Trương Thanh Lý đắc ý cười: "Hôm nay cậu mới nhận ra à."
Trần Quân thấy hai bọn họ đứng cùng một chiến tuyến, bất mãn: "Theo như cậu nói, nếu gia đình mâu thuẫn thì nên ly hôn? Hơn nữa, phụ nữ cắm sừng đàn ông không đáng bị đánh? Là đàn ông đều phải đánh. Anh Từ Nghị cũng là buộc phải nóng nảy thôi, tính cách anh ấy thế nào mọi người trong trấn đều biết cả."
Trương Thanh Lý chép miệng: "Trước kia chị cậu từng thầm mến anh Từ Nghị, ngay cả cậu cũng thân với anh ấy."
Trần Quân nhíu mày: "Chị tớ đã kết hôn rồi, cậu nói cái quái gì thế. Không phải tớ nói, thì cái cô Nam Nhã kia cũng chả phải hạng đàn bà con gái tốt đẹp gì. Cậu có biết tối qua ở đồn cảnh sát chị ta đã nói gì không? Chị ta tố cáo anh Từ Nghị cưỡng bức, bắt anh ấy ngồi tù. Chồng quan hệ với vợ là điều hiển nhiên. Cậu nói xem có nực cười không?"
Chu Lạc quay bút không lên tiếng.
Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ròng ròng, cậu đã nhìn thấy toàn bộ chuyện hôm đó.
Trưa hè nóng bức, lũ ve sầu kêu inh ỏi, cậu trốn ở dưới bóng mát hoa phượng vĩ bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên trong đời điên cuồng nhìn trộm cơ thể trần truồng của người con gái, sau đó là chuyện nguyên thủy nhất nhưng lại tà ác nhất của nam nữ. Những kích thích thị giác, thính giác tác động đến dây thần kinh, tạo thành kíp nổ vào mùa hè này, cậu thiếu niên đã bao lần ảo tưởng mình trở thành người đàn ông nằm trên cơ thể Nam Nhã. Những suy nghĩ xấu xa ấy đã thiêu sạch toàn bộ lí trí và cảm giác xấu hổ của cậu học sinh ngoan thành tro bụi, sau đó phiêu tán mất dạng theo làn gió.
Chu Lạc chạy thẳng một mạch về nhà, phóng lên tầng hai, đạp cửa, giống như một kẻ ngốc đứng trong căn phòng oi bức.
Tim cậu đập dồn dập, máu nóng bốc thẳng lên não, cúi đầu nhìn xuống, thằng nhỏ đã dựng đứng, đẩy chiếc quần chơi bóng rổ lên cao, tạo thành một chiếc lều nhỏ, khẽ run rẩy.
Chu Lạc vừa vội vừa thẹn, phóng nhanh ra sân sau, múc nước giếng lạnh lẽo, giội từ đầu đến chân, liên tục mấy thùng nước. Ngọn lửa nóng bỏng phía dưới giống như bị nước lạnh kích thích, càng cháy càng lớn.
Chu Lạc tức giận ném thùng nước, nghẹn một bụng trở về phòng, rút một đống giấy vệ sinh, bắt đầu di chuyển. Cậu nhớ đến cơ thể trắng nõn của Nam Nhã, khoái cảm cùng cực khiến cậu thiếu niên run lên bần bật trên chiếu, suy nghĩ đã sớm bay lên chín tầng mây.
Sau khi xong việc, Chu Lạc chán nản nằm xuống chiếu, nhìn trần nhà ảm đạm, lúng túng mờ mịt.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà Nam Nhã. Cậu không nên làm như không thấy, nhưng cậu có thể làm thế nào đây. Từ Nghị là chồng cô, cậu thậm chí còn chả quen biết gì bọn họ, không có tư cách để xen vào.
Chu Lạc bực bội không nói nên lời, đứng dậy cởi quần áo ra chuẩn bị đi tắm, một đồng tiền bất ngờ rơi ra, suy nghĩ nửa giây, cậu mặc lại quần áo, nhanh chóng xuống lầu.
***
Trấn Thanh Thủy xây dựng dựa sát núi, địa hình giống như một cái bát lớn, khu cửa hàng bên bờ sông nằm ở đáy bát, nơi dân cư ở là lòng bát, ruộng đồng đường đi chằng chịt, các con ngõ rải rác khắp nơi như mạng nhện.
Chu Lạc vượt qua bảy tám bờ ruộng và con đường quanh co gập ghềnh, khi chạy đến nhà Nam Nhã thì thấy cửa đã khóa rồi.
Chu Lạc xuyên qua cửa sổ nhìn lướt vào bên trong, bàn ghế đã được sắp xếp ngay ngắn, không có ai cả, dường như hình ảnh cậu nhìn thấy trước đó chưa từng xảy ra.
Chu Lạc đi quanh căn nhà một vòng, xác định bên trong không có ai, mới giận dữ rời đi.
***
Trước ngày khai giảng cấp ba, tâm trạng của Chu Lạc vẫn chưa phục hồi được.
Qua mấy ngày, ban đêm cậu luôn mơ thấy Nam Nhã, buổi sáng tỉnh lại, quần lót ẩm ướt, dinh dính, sền sệt, khiến cậu vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Lần đầu tiên Chu Lạc mộng tinh là vào hai năm trước, sáng hôm đó, cậu nhìn chằm chằm vào quần lót của mình, cảm thấy giống như nằm mơ, nhưng rất tốt. Cậu lén tra trong sách, phát hiện đây chỉ là chuyện bình thường, chứng tỏ cậu là một thằng đàn ông.
Nhưng lần này thì khác.
Chu Lạc mở sách sinh học ra, vừa khéo lại lật đến trang miêu tả bộ phận sinh dục nữ, cậu hơi sửng sốt, "bộp" một tiếng đóng sách lại, bất đắc dĩ thở dài.
Đứng ngoài hành lang, cô bạn cùng lớp Trương Thanh Lý quay đầu qua trêu chọc: "Chu Lạc, mới khai giảng đã thở dài, không giống cậu nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...