Tiểu Mỹ Nhân


Tố Quốc có tất cả năm vị công chúa, Triêu Dung công chúa là nhỏ nhất, và cũng là công chúa được Tiên Đế sủng ái nhất. Trưởng công chúa danh xưng Triêu Dương, tên thật là Nam Cung Hỉ Linh, do Liễu Thục Phi sở sinh, năm nay 26 tuổi, hiện tại đang là Hoàng hậu của Dực Hoa Quốc. Triêu Dương công chúa gả đến Dực Hoa Quốc được 10 năm, sinh hạ cho Quốc Quân được nhất nam nhất nữ, địa vị cực kì vững chắc, nhưng đã lâu cũng không có liên hệ gì với Tố Quốc nữa. Nhị công chúa danh xưng Triêu Hạ, tên thật là Nam Cung Tịch Linh, do Phượng Quý Phi sở sinh, năm nay 22 tuổi, hiện tại là Trấn Quốc tướng quân phu nhân. Tam công chúa danh xưng Triêu Minh, tên thật là Nam Cung Yến Linh, do Vân Tần sở sinh, năm nay 19 tuổi, hiện tại là Định Hầu phu nhân. Tứ công chúa danh xưng Triêu Nhạc, tên thật là Nam Cung Ánh Linh, do Đồng Huệ Phi sở sinh, năm nay 15 tuổi, chưa gả, hiện tại đang trụ ở Ánh Dương Cung.
Cuối cùng một vị, chính là Triêu Dung công chúa, Nam Cung Tố Linh, ba ngàn sủng ái ột thân, tùy hứng mà lại nghịch ngợm. Kỳ thực, lúc Tiên Đế ban thưởng tên cho Nam Cung Tố Linh, bởi vì cảm thấy nàng có làn da mềm mà mịn như lụa là, liền ban cho chữ “Tố’’. Nhưng bởi vì từ này đồng âm với quốc danh, quần thần liền phản đối. Nhưng Tiên Đế mày cũng không nhếch một chút, liền chỉ định tên này. Chừng đó đã đủ thấy được sự sủng ái của Tiên Đế đối với Nam Cung Tố Linh, sâu sa hơn nữa chính là đối với Hoàng hậu Triệu Phi Loan.
“Uyển Nhu tỷ, vì cái gì tỷ lại mang sa che mặt?” Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Nam Cung Tố Linh cũng đem vấn đề hỏi ra khỏi miệng. Triệu Thái Hậu nghe vậy, cũng vảnh tai lên nghe. Kỳ thực chuyện này nàng cũng thắc mắc, có điều chưa tiện hỏi mà thôi.
“Vi thần bị lên ban, sợ dọa đến Thái Hậu cùng Tố Tố, nên đành phải mang sa che mặt!” Uyển Nhu cười đáp.
“Lên ban? Kia Uyển Nhu tỷ sao không chữa cho chính mình đi?” Nam Cung Tố Linh trừng lớn mắt.
“Nhất thời không thể chữa hết, phải chờ một thời gian!” Uyển Nhu đáp. Kỳ thực là lấy cớ qua loa. Nàng đang lo lắng không biết làm sao để che đi gương mặt họa thủy này. Da mặt dịch dung của nàng đã bị mất lúc nào không biết.
“Như vậy a…” Tố Linh lầm bầm “Đôi mắt của Uyển Nhu tỷ đẹp thế kia, chắc chắn bộ dạng phải rất là xinh đẹp!”
Triệu Thái Hậu không nói gì, nhưng ánh mắt lại cong cong, cho thấy nàng tâm tình tốt. Kỳ thực a, lời của Uyển Nhu nàng cũng không tin mấy. Nhưng trong đầu nàng lại tự động bỏ vào một cái lý do khác. Mà lý do này lại khiến cho nàng tâm tình phi thường tốt.
Hàn huyên một lúc sau, Uyển Nhu đành cáo từ để về phủ. Hậu cung không thể ở qua đêm.
Trước khi đi, Tố Linh còn ân cần dặn nàng phải đến Tố Dương Cung chơi. Tố Linh sẽ mang nàng đến một nơi rất tuyệt!
Uyển Nhu đáp ứng, sau đó lên kiệu ly khai hoàng cung.


Thành vương phủ…
Bề ngoài, Thành Vương phủ vào loại sa hoa mà hùng vĩ nhất nhì Tố Quốc. Mọi người chỉ cảm thấy một nơi như vậy, hẳn là bên trong phải phi thường phú quý, nơi nơi đều là ngọc ngà châu báu, còn không thì cũng là điểu ngữ hương hoa, tóm lại là không giống nhân gian thường cảnh. Nhưng bọn họ nào có biết rằng, Thành Vương phủ kì thực bề ngoài như vậy, bên trong lại cất giấu cái gì? Đó chính là Địa lao, ngục giam khủng khiếp nhất Tố Quốc, khiến người khác nghe xong phải khiếp sợ.
Địa lao được kiến tạo ở dưới lòng đất, ngay bên dưới Thành vương phủ. Đó là một nơi âm u đen tối, mùi hôi thối tràn ngập, chuột gián chạy khắp nơi, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền ra những tiếng ngân nga ai oán như quỷ khóc than… Tóm lại, đó là một nơi mà khi ngươi vào đó thì chưa cần đến sự trừng phạt về thể xác, cả thần kinh của ngươi trước hết sẽ bị tra tấn đến mức bùng nổ, không chịu nổi mà phát điên. Địa lao này không thiếu trường hợp như thế.
Trong Địa lao, một căn phòng giam, một nam nhân vận trường bào màu lam lạnh lùng đứng trước mặt một người bị treo lên trên vách tường. Này nam nhân dung mạo tuấn mỹ bất phàm, nhưng biểu tình ngưng kết băng sương lạnh lẽo, so với không khí trong ngục giam còn thấp hơn vào phần. Cả người tỏa ra khí chất cao quý, nguy hiểm hơi thở, khiến cho người ta vừa nhìn đã biết nhân vật này phi phú tức quý, không dám sinh ra khinh thường. Mà đối lập hoàn toàn với hắn là người bị treo trên tường kia. Một thân rách nát quần áo, nhìn không ra hình dáng và màu sắc ban đầu. Mái tóc dài bị rối tung, lòa xòa che khuất khuôn mặt. Dáng người vốn đã nhỏ nhắn lại càng thêm gầy yếu. Nhưng một chút đột khởi trước ngực liền cho người khác biết, đó vốn là một nữ nhân.
Nam Cung Lâm lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, không chút biểu tình nào. Nữ nhân đã bị tra tấn quá sức mệt mỏi về thể xác và tinh thần, không có hơi sức nào mà chú ý đến kẻ đứng trước mặt mình.
Đứng đằng sau Nam Cung Lâm, Y Vũ một thân quần áo hoa lệ quý khí đỏ tươi, dung mạo yêu diễm càng thêm xinh đẹp, đối lập hoàn toàn với tình hình xung quanh, nhưng trên mặt tiểu tình lạnh lùng như băng khối lại khiến người khác không thể xem thường.
“Đã khai chưa?” Nam Cung Lâm lạnh lùng hỏi.
“Hồi gia, chưa mở miệng!” Y Vũ cung kính đáp. So với bình thường ra vẻ nũng nịu trước mặt hắn, Y Vũ lúc này kính cẩn quả thực hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Còn chưa chịu nói? Thật sự là cứng đầu!” Nam Cung Lâm hừ lạnh.
Giống như nhận ra giọng nói của Nam Cung Lâm, trên tường nữ nhân hơi giật thân thể, cố gắng nâng đầu lên nhìn hắn.
Đối diện với đôi mắt băng sương lạnh lùng của Nam Cung Lâm, nữ nhân khẽ run lên thân mình. Nàng làm sao có thể quên, ngươi này là Chiến Thần Tố Quốc, là kẻ không có tim, là một khối sắt vĩnh viễn không tan chảy!
“Nam… Cung… Lâm…!” Nữ nhân suy yếu hộc ra vài từ.
“Thẩm Tuyết, không ngờ ngươi vẫn còn sức nói chuyện!” Nam Cung Lâm khóe miệng khẽ nhếch.

Nữ nhân thở dốc, hơi mím môi.
“Như thế nào? Còn sức, ngươi tốt nhất nên khai ra kẻ đứng sau ngươi, tốt nhất lưu được toàn thây mà chết!” Nam Cung Lâm lạnh lùng nói.
“Ngươi… Ác ma…!” Thẩm Tuyết phẫn hận nói. Có điều thanh âm phi thường suy yếu.
Nam Cung Lâm khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, tàn nhẫn, thị huyết.
Từ này, hắn sớm đã nghe chán!
“Chúng… ta… dù sao… cũng… từng là… vợ… chồng…” Thẩm Tuyết tiếp tục nói.
“Ngươi định nói với bổn vương ‘nhất dạ phu thê bách dạ ân’? Ân?” Nam Cung Lâm nhướng mày.
Thẩm Tuyết không nói gì, nhưng ánh mắt lóe ra, giống như đang mong chờ.
“Hừ!” Nam Cung Lâm khinh miệt “Bằng ngươi cũng xứng?”
Phía sau Nam Cung Lâm, Y Vũ cũng không giấu được khinh miệt liếc nhìn Thẩm Tuyết, sau đó quay mặt đi, giống như nhìn Thẩm Tuyết thêm một giây sẽ khiến nàng bị bẩn mắt.
“…Ngươi… không… có… … tim…”
Thẩm Tuyết cắn răng nói.

“Sai rồi!” Nam Cung Lâm khẽ cười, ánh mắt lại lạnh lùng chí cực “Tim của ta chỉ dành cho duy nhất một người mà thôi! Ngươi – không – xứng!”
Đúng vậy, trên đời này chỉ có nàng mới xứng đáng có được tim của hắn, có được tình yêu của hắn. Loại người như các ngươi lấy gì so được với nàng? Cứ tự ình là hơn người, có được chút điểm nhan sắc liền nghĩ rằng tất cả nam nhân đều xoay quanh ngươi chuyển!? Không khỏi quá tự đề cao mình!
“Thẩm Tuyết, bổn vương đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không cần!” Nam Cung Lâm đến gần, cười nhẹ nói, lại khiến cho Thẩm Tuyết băng hàn đến tận xương tủy “Đừng tự ình là đúng! Loại người như ngươi, bổn vương tuyệt đối khinh thường!”
Hài lòng nhìn thấy trong mắt Thẩm Tuyết là kinh hãi cùng phẫn hận, Nam Cung Lâm nói tiếp: “Ngươi đừng cho rằng bổn vương không biết gì. Người kia… tựa hồ thường qua lại giữa Bạch Tuyết Viên và Tuyền Cơ Các?”
Này một câu, thật sự khiến cho Thẩm Tuyết kinh ngạc, sau đó là sợ hãi nhìn Nam Cung Lâm.
Ngay cả chuyện này cũng biết. Rốt cục thế lực của Nam Cung Lâm đã lớn đến mức nào rồi? Hay phải nói, Tố Quốc hiện nay thực lực đã đến mức nào rồi?
Nam Cung Lâm lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tuyết một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Vũ, xử lý sạch sẽ vào!”
Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, bóng áo xanh liền biến mất trong màn đêm.
Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khàn khàn giống như thanh âm bị vỡ nát, lại có thể đâm thấu lòng người.

Nam Cung Lâm đặt chân lên trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.
Phía sau hắn, một bóng đen lặng yên xuất hiện không tiếng động. Người nọ cung kính quỳ dưới chân hắn, hai tay giơ ột bức thư.
“Môn chủ, mật tín tới!”
Người nọ nói, thanh âm băng lãnh không có chút nhiệt độ nào.

Nam Cung Lâm tiếp nhận bức thư, xé mở ra xem. Đôi mắt hàm chứa tàn nhẫn, khóe miệng cũng đầy ý cười.
Vận nội công, bức thư lập tức tan thành nhiều mảnh nhỏ, phân tán trong không khí.
Nam Cung Lâm phi thân lên cao, biến mất trong màn đêm dày đặc.

Lương Trạch…
Đây là tòa phủ đệ mà Hoàng thượng Nam Cung Hải đã ban cho Uyển Nhu. Diện tích khá lớn, bên trong cũng được trang hoàng rất tinh mỹ, rõ ràng là đã dự mưu từ trước. Trong phủ có tất cả mười ba gia nhân. Một gã quản gia tuổi quá bốn mươi, bộ dạng thành thật phúc hậu, rất là được lòng Uyển Nhu. Sáu nha hoàn lo cuộc sống hằng ngày, sáu gã sai vặt trông coi việc nặng nhọc. Tổng thể, cuộc sống ở đây cũng rất là yên bình, không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đêm khuya, Uyển Nhu xem xong sách thuốc, mệt mỏi đi ngủ. Nàng vừa cởi quá quần áo nằm xuống ngủ, liền bị một người khiến cho kinh động. Uyển Nhu chưa kịp kêu lên, liền bị người nọ che miệng. Hơi thở quen thuộc tràn ngập giác quan, khiến Uyển Nhu nháy mắt liền nhận ra người tới.
“Là ta!” Trầm thấp mà gợi cảm thanh âm tràn ngập bên tai, khiến cho vàng tai nàng trong nháy mắt liền đỏ lên.
Người tập võ thính lực cùng thị lực tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên mặc dù trong đêm tối, hắn vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Uyển Nhu, cùng với vành tai đỏ ửng của nàng.
Sau khi xác định Uyển Nhu đã nhận ra mình, hắn mới bỏ tay ra.
“Ngươi như thế nào ở trên giường ta?!” Uyển Nhu căm hận nói.
Hắn tà tà cười, trêu chọc khẽ cắn vành tai nàng.
Uyển Nhu trong nháy mắt liền đỏ mặt. Cơ thể này có vành tai là mẫn cảm nhất, hắn như thế nào biết được?!
Không còn cách nào, Uyển Nhu đành tiết hận bằng cách dùng sức đánh vào ngực hắn. Tiếc rằng nàng sức bé lực bé, đánh vào da thịt của hắn giống như gãi ngứa, khiến hắn kìm lòng không đậu, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lôi kéo nàng một cái. Nàng mất trọng tâm, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui