Tiểu Mỹ Nhân


Tố Quốc, Tây Dương kinh thành…
Người ta nói, Tây Dương kinh thành phồn vinh và đắt đỏ, hoa lệ và phú quý. Mà nổi danh nhất, chính là kinh thành tam đại tửu lâu, tam đại trà lâu cùng tứ đại thanh lâu.
Tam đại tửu lâu gồm có Hồng Hạc Lâu, Phi Vân Lâu và Thực Mị Lâu. Tam đại trà lâu có Dật Các, Tú Nhã Các và Tùy Ngôn Các. Tứ đại thanh lâu có Di Hương Viện, Phiêu Hương Lâu, Ngọc Hường Các và Lệ Xuân Viện.
Nghe đồn, kinh thành những tòa đại lâu trên, người ra người vào tấp nập. Trừ bỏ phú khả địch quốc cùng quan to quyền quý, không người nào dám đến gần. Có thể nói là danh tiếng vang dội, vang xa tứ phương.
Mà hiện tại, trong một gian nhã phòng của Hồng Hạc Lâu, một nam một nữ đang ngồi đối diện. Giống như đơn thuần ẩm trà, mà cũng giống như đang tâm sự…
Liếc mắt vào gian nhã phòng này, ai nấy đều cảm thấy vô cùng tươi đẹp. Hảo một bộ tuyệt mỹ phong cảnh a! Nam tử một thân bạch y, trắng như tuyết, bất nhiễm một hạt bụi trần. Mặt quan như ngọc, ngũ quan xuất sắc cực điểm. Dung mạo của hắn, xứng đáng được gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng không hề có một chút cảm giác phấn son. Hắn mỹ, mỹ phiêu dật, dù cho khuynh quốc khuynh thành thật sự, nhưng tuyệt đối không khiến cho người đối diện có thể sinh ra chút xuân sắc nào, chỉ có thể ca ngợi cùng tôn kính. Trên mặt hắn, lúc nào cũng thường trực một nụ cười. Ấm áp như xuân phong, nhưng cũng lạnh lẽo như hàn băng. Hắn tuyệt đối là người duy nhất có thể mang hai loại cảm giác đó trong cùng một nụ cười. Bộ dáng vân đạm phong khinh. Cùng trong mắt hắn, mờ ảo hư vô, giống như vạn vật trên thế gian này, không có bất cứ thứ gì có thể lọt vào mắt hắn.
Mà đối diện hắn, một vị phấn y nữ tử, mi mục như họa, thanh lệ tuyệt luân, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp động lòng người. Tuy so với bạch y nam tử, nàng quả là thua kém nhiều lắm. Nhưng trong giới nữ tử, nàng đã xứng thượng là một khuynh thành mỹ nhân.
Mà lúc này, phấn y nữ tử trên mặt lê mang hoa vũ, điềm đạm đáng yêu nhìn tuyệt sắc nam tử trước mặt, biểu tình vạn phần ủy khuất.
“Phong! Tại sao ngươi lại không ngăn cản Hoàng Thượng?’’ Ngữ khí trách móc hỏi.
Bạch y nam tử, đúng là Tố Quốc đệ nhất công tử, đệ nhất tài tử Nam Cung Phong, Trữ Vương gia, huynh đệ đồng mẫu với Hoàng Thượng. Hắn nhìn phấn y nữ tử trước mặt, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
“Thượng Quan Minh Nguyệt, không cần xưng hô thân mật như vậy với bổn vương !’’
“Phong, ngươi tại sao có thể như vậy a ? Ngươi trơ mắt nhìn ta vào cung làm Quý Phi sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt nước mắt như đê vỡ, oán hận mà lại chờ mong nhìn nam nhân trước mắt.

“Chúng ta, dường như chưa thân cận tới trình độ đó?!” Nam Cung Phong nhàn nhạt nói, thanh âm không có bất kỳ biểu tình nào.
“Ngươi… chẳng phải ngươi từng nói…” Thượng Quan Minh Nguyệt mở to mắt nhìn hắn.
“Bổn vương từng nói, đối với ngươi nổi lên chút hứng thú, chứ chưa từng hứa hẹn gì với người cả!” Nữ nhân, quả nhiên là động vật ham mê ảo tưởng. Nàng nghĩ hắn thâm tình với nàng lắm sao? Đơn giản chỉ là một câu có chút hứng thú, nàng đã nghĩ hắn thích nàng. Bây giờ hoàng huynh muốn nàng vào cung làm Quý Phi, chạy đến khóc lóc với hắn. Nàng muốn làm một hồi hồng nhan họa thủy, huynh đệ tương tàn vì nữ nhân sao? Quá đánh giá cao chính mình rồi! Hừ, hắn chẳng qua chỉ là để ý một chút vì khúc đàn của nàng mà thôi! Tuyệt đối không có một chút cảm tình nào!
“Ngươi…!” Thượng Quan Minh Nguyệt xấu hổ và giận dữ nhìn hắn, sau đó nhào vào lòng hắn.
“Ngươi cũng biết mà! Ngươi biết người ta thích là ngươi, ta làm sao có thể gả cho Hoàng Thượng? Phong, ngươi cũng thích ta mà, phải không? Vì hoàng huynh ngươi sắc phong ta làm Quý Phi, ngươi mới giận dữ nói như vậy, đúng không? Phong… Ô ô ô…”
Nam Cung Phong một cái lắc mình, né tránh nàng đụng chạm, khiến Thượng Quan Minh Nguyệt ngã trên nền nhà. Hắn chán ghét người khác đụng vào mình, đặc biệt là nữ nhân. Mà nữ nhân này, lại càng chán ghét! Nàng quả thực rất có trí tưởng tượng! Nàng nghĩ nàng đặc biệt đến mức có thể dung nhập vào mắt hắn sao? Nực cười…!
“Thượng Quan Minh Nguyệt, đay là lần cuối cùng bổn vương bỏ qua cho ngươi! Ngươi tốt nhất an phận làm của ngươi Quý Phi nương nương đi, không cần ảo tưởng quá mức! Để lần sau chạm mặt, đừng khiến cho bổn vương nhìn thấy ngươi lại bám dai như đỉa, bổn vương tuyệt đối làm sạch sẽ! Nhớ kỹ!”
Nói xong xoay ngươi rời đi, không một chút lưu luyến.
Thượng Quan Minh Nguyệt từ từ đứng dậy, lau hết nước mắt trên mặt, hé ra khuynh thành dung mạo, nhưng lúc này lại tràn đầy phẫn hận. Nam Cung Phong, ngươi đã đối với ta tuyệt tình như vậy, đừng trách ta vô tình! Ta nhất định phải hủy ngươi, phải hủy nữ nhân mà ngươi yêu! Ngươi cứ chờ xem!
Một cái vung tay, nàng hung hăng đập bể hết tất cả chén đĩa trên bàn, phát tiết phẫn hận của chính mình.
Nam Cung Phong, ngươi nhất định phải hối hận!


Hoàng cung Tố Quốc, Ngự Thư Phòng…
Trên long ỷ, một nam nhân khoác long bào thản nhiên ngã người nằm trên đó, hé ra yêu nghiệt dung mạo, đôi mắt nhắm lại, bộ dáng rất thảnh thơi nhàn nhã, không có chút vướng bận nào.
Cửa phòng bật mở, một bạch y nam tử như một cơn gió ùa vào, vững vàng ngồi trên ghế, chán nản nhìn người nằm trên long ỷ, khẽ thở dài.
“Như thế nào hôm nay rảnh rỗi đến đây?” Nam Cung Hải mở mắt, cười nói.
“Hoàng huynh, ngươi này làm Hoàng Thượng rất là nhàn nhã a!” Nam Cung Phong châm chọc.
“Tiểu đệ, hoành huynh đương nhiên đã làm xong tất cả mới có thể nhàn nhã như thế này a!” Nam Cung Hải không nóng không lạnh trả lời.
“Hoàng huynh, thật sự là… giỏi giang!” Tìm mãi không được từ nào, Nam Cung Phong đành phun ra hai chữ như vậy, lại khiến Nam Cung Hải xấu hổ sờ sờ mũi.
“Khụ… Rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi đến thăm lão huynh này a?” Nam Cung Hải đổi đề tài nói.
“Hoàng huynh, Thượng Quan Minh Nguyệt tiến cung là có chuyện gì?” Nam Cung Phong chậm rãi hỏi, trong thanh âm không có bất cứ tình cảm nào.
“Quan tâm?” Nam Cung Hải trêu tức.
“Hoang đường! Chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi!” Nam Cung Phong, từ ánh mắt đến khuôn mặt đều biểu lộ ra một cỗ khinh thường đến tận xương tủy đối với nữ nhân. Đặc biệt là dạng tiểu thư như Thượng Quan Minh Nguyệt. “Nếu không phải nàng lúc trước đàn một khúc ‘Phượng cầu hoàng’ kia, ta còn không có thời gian mà để ý đến nàng!”

“Ta nói lão đệ a!” Nam Cung Hải cười cười “Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm vào một nữ nhân nào, suốt ngày thi từ ca phú, không sợ mẫu hậu tức chết sao? Từng này tuổi rồi, trong phủ không có lấy một nữ nhân, ngay cả con ruồi cũng là giống đực… Thật là…!’’
“Đừng đánh trống lảng. Chuyện phong Quý Phi là thế nào?’’ Nam Cung Phong liếc mắt một cái.
Lúc này, Nam Cung Hải mới ngồi thẳng, sắc mặt nghiêm chỉnh, không còn chút bỡn cợt nào.
“Tứ đệ lần này tham gia võ lâm đại hội, có phát hiện!’’
Nam Cung Phong chăm chú lắng nghe.
“Lão thất hình như muốn tạo phản!’’
“Thất ca ?’’ Nam Cung Phong cau mày “Rất vô lý! Thất ca từ trước đến giờ không để ý đến ngai vàng, tại sao bây giờ lại muốn tạo phản?”
“Trời mới biết được!” Nam Cung Hải lắc đầu.
“Hoàng huynh, Thượng Quan Minh Nguyệt là dùng để kiềm chế thất ca sao?”
“Không sai!”
Mẫu phi của Nam Cung Sơn tên gọi Thượng Quan Mị Nhi, là tứ phẩm chiêu nghi, vỗn không đắc sủng cũng không thất sủng, nhưng do sinh hạ được hoàng tử nên địa vị cũng khá vững chắc. Tiên hoàng băng hà, Thượng Quan Mị Nhi tuẫn táng theo vua, để lại một mình Nam Cung Sơn. Thượng Quan gia do có Nam Cung Sơn để dựa vào nên quyền lực tương đối lớn. Dù không quá mức bành trướng, nhưng vẫn là một mối đe dọa cho triều đình. Bởi vì Thượng Quan gia rất khôn khéo, không thể hiện hết thế lực của mình, mà âm thầm che giấu. Thượng Quan Minh Nguyệt là tứ tiểu thư của Thượng Quan gia, là do chính thất sở sinh, vì thế có địa vị rất cao trong nhà, được Thượng Quan Mị Nhi và Thượng Quan Bạch Khanh cực kỳ sủng ái, là biểu muội mà Nam Cung Sơn yêu thương, là con cờ tốt nhất để kiềm chế Thượng Quan gia cùng Sơn vương gia. Hơn nữa, lấy danh tiếng của Thượng Quan Minh Nguyệt, quá thích hợp để ngồi vào vị trí Quý Phi.
Kinh thành tam mỹ, người người đều biết. Tam mỹ, chính là ba vị thiên kim tiểu thư nổi tiếng trong kinh thành. Lần lượt là Thượng Quan Minh Nguyệt, tứ tiểu thư Thượng Quan gia, thiên kim của Thượng Quanh Bạch Khanh, Công Bộ Thượng Thư. Thứ hai là Phượng Thiến, đại tiểu thư Phượng gia, thiên kim của Phượng Trạch, Hình Bộ Thượng Thư. Cuối cùng là Nguyễn Thúy Liên, lục tiểu thư Nguyễn gia, thiên kim của Nguyễn Hiên, đương triều thừa tướng. Cả ba người đều có khuynh thành dung mạo, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, lại am hiểu lễ nghĩa, khiêm tốn dịu dàng… Được tôn xưng kinh thành tam mỹ, là ước mơ của bao nhiêu vương tôn công tử.
“Thế nào lão đệ? Lại bị Thượng Quan Minh Nguyệt bám theo sao?” Nam Cung Hải bỡn cợt nói.
“Rất phiền phức! Biết thế lần trước sẽ không mở miệng bắt chuyện với nàng ta!” Nam Cung Phong buồn bực uống trà.

“Ha ha! Ai bảo của ta cửu đệ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đâu?! Kinh thành tam mỹ, chẳng phải đều nhớ thương của ta cửu đệ sao?!’’ Nam Cung Hải hắc hắc cười, khuôn mặt lúc này không khác gì một con hồ ly.
“Nữ nhân, rất phiền phức !’’ Nam Cung Phong mệt mỏi nói.
“A? Phiền phức sao?’’ Nam Cung Hải nhếch mép, “Không hẳn đâu… Cửu đệ, có muốn nhìn thấy một nữ nhân rất đặc biệt không?”
“Đặc biệt?” Nam Cung Phong liếc nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường.
“Ấy, đừng nóng! Trẫm đảm bảo, nữ nhân này, cửu đệ sẽ rất có hứng thú!” Nam Cung Hải vẻ mặt thần bí.
“Là ai?” Hắn cũng rất muốn biết, là nữ nhân nào khiến cho cao cao ngôi cửu đỉnh này cũng phải khen thú vị. Hừ, hậu cung ba ngàn giai lệ, chẳng phải hắn cũng rất chán ghét nữ nhân sao?
“Là…” Nam Cung Hải vừa mới mở miệng, bên ngoài một trận ồn ào khiến hắn ngừng lại, cau mày nhìn ra.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…”
Một thái giám chạy vội vào, bộ dạng vô cùng vội vàng, hoảng hốt.
Nam Cung Hải cùng Nam Cung Phong liếc nhìn nhau, sau đó ngạc nhiên nhìn gã thái giám mới vào. Bọn họ nhận ra, đó là Hạ công công, thái giám thiếp thân của mẫu hậu.
“Chuyện gì?” Nam Cung Hải trầm giọng nói, cả người tỏa ra khí thế lẫm liệt của bậc đế vương, làm sao có nửa điểm ngả ngớn khi nãy?
“Hoàng Thượng, không xong… Thái Hậu…”
“Mẫu hậu có chuyện gì?” Nam Cung Phong cau mày.
“Thái Hậu… Thái Hậu ngất xỉu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui