Tiểu Mỹ Nhân


Nguyệt hắc phong cao, đêm đen như mực…
Thành Vương phủ, thư phòng.
Trong bóng đêm, một hắc y nhân cước bộ nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà thư phòng. Gió thổi quất qua, hắc y rộng thùng thình dán vào cơ thể người đó. Chỉ trong chốc lát cũng đủ cho người khác nhận ra, người này là cái nữ tử. Hơn nữa, còn là một cái phong tư yểu điệu nữ tử.
Hắc y nhân lướt qua đám thị vệ trước cửa phòng, kèm theo một vài hạt thuốc bột phiêu tán trong phông khí. Tức thì, đám thị vệ ngã xuống, say sưa chìm vào giấc ngủ.
Nàng chậm rãi chạm chân xuống đất, lặng yên không một tiếng động. Khóe mắt mang tiếu ý nhìn đám thị vệ la liệt ngoài sân, nhẹ nhàng mở cửa bước vào thư phòng.
Đóng cửa lại, hắc y nữ tử nhìn lướt qua bài trí trong phòng, ánh mắt tập trung vào chiếc bàn lớn. Một chút công phu, bóng đen đã xuất hiện trước bàn, cúi người lục lọi giấy tờ.
Hắc y nữ tử một lát thời gian vô ích mà không tìm được vật gì, có vẻ rất bực bội. Nàng vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm mặt với một đôi mắt đen láy, hàn khí bức người. Người đó cũng là một nữ nhân, nhưng hàn khí bắn ra lại khiến hắc y nữ tử không khỏi rùng mình. Hảo lãnh a ! Nàng tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết, có người khí thế còn hơn cả nàng.
Nử tử kia lạnh nhạt nhìn nàng, trong mắt ánh sáng lóe ra như mũi kiếm. Ngay lập tức trên tay nàng xuất hiện một cây trường tiên đỏ rực như lửa. Tay vung lên, trường tiên như thân rắn uyển chuyển vọt đến trước mặt hắc y nữ tử.
‘’Vũ ám vệ ?!!’’ Hắc y nữ tử không khỏi kinh hô. Hiển nhiên là vô cùng chật vật thoát khỏi chiêu đầu của Y Vũ, lăn sang một bên.
Y Vũ, Vũ ám vệ của Nam Cung Lâm, vũ khí xích trường tiên danh chấn giang hồ. Người ta nói, trường tiên của nàng so với Thiên Tàm Ti của Vân hộ vệ Liễm Nguyệt Cung là suýt xoát nhau, độc nhất vô nhị trên giang hồ. Nàng dụng trường tiên giang hồ không có địch thủ, cũng như Thiệu Vân dụng Thiên Tàm Ti vốn đã muốn thất truyền.

Hắc y nữ tử vừa thấy Y Vũ muốn ra chiêu thứ hai, vội vàng tông cửa sổ chạy ra ngoài, dùng khinh công nhảy lên nóc nhà. Y Vũ đương nhiên cố ý cho nàng chạy thoát, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Hai người đứng dối diện nhau trên mái dãy Đông Các.
‘’Được người biết tên, không biết là nên vui hay buồn đây ?’’ Y Vũ nói, rõ ràng ý tứ châm chọc, nhưng giọng cũng đậm băng hàn.
‘’Được Vũ ám vệ tiếp đón, chuyến này mạo hiểm cũng không phí !’’ Hắc y nữ tử gằn từng tiếng. Giọng nói của nàng là lạ, hiển nhiên là cố gắng đổi giọng để người ta không nhận ra mình.
‘’Không phí !’’ Y Vũ nhếch miệng ‘’Đối với chúng ta, không hề phí !’’
Nói xong, nàng điểm nhẹ chân, thân hình lập tức lao về phía trước, trường tiên như rắn độc cũng phi tới, uốn lượn quỷ dị, vươn đầu về phía hắc y nữ tử như rắn nhìn thấy mồi.
Hắc y nữ tử công phu cũng không kém. Nàng mau chóng lùi về phía sau, rồi dùng sức nhảy lên, đồng thời nhuyễn kiếm bên hông rút ra, cuốn lấy trường tiên.
Hai bên tạm thời vào thế giằng co. Trường tiên này là từ băng tàm sa kết thành, vô cùng dẻo dai, kiếm thương không thể chặt đứt. Nhưng nhuyễn kiếm kia cũng không phải bình thường. Mềm mại, dẻo dai, sắc bén cuốn lấy trường tiên không buông tha.
Tuy nói nàng Y Vũ dụng trường tiên không có đối thủ, nhưng đối phó cùng nhuyễn kiếm mềm mại giống như trường tiên, không khỏi có điểm khó khăn. Dù sao hắc y nữ tử này cũng là cao thủ dùng nhuyễn kiếm. Nhất thời, vũ khí của cả hai đều không dùng được.
Y Vũ một bên quan sát nhất cử nhất động của hắc y nữ tử, tay phải cầm trường tiên quấn lấy nhuyễn kiếm, tay trái ngưng tụ nội lực, muốn một chưởng đả thương nử tử kia.
Mà nữ tử tựa hồ cũng đoán được ý đồ của Y Vũ. Thế là tại lúc Y Vũ ngưng tự đủ nội lực chưởng về phía nàng, nàng liền lập tức tung ra một đống bột phấn. Kia chưởng đánh tan hết bột phấn, mà Y Vũ cũng phải lùi lại phía sau, đồng thời hắc y nữ tử rút ra nhuyễn kiếm, phi thân bay đi.

Y Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo, nhất thời hai người lại triền đánh cùng một chỗ.
Nàng nhận ra, hắc y nữ tử này công phu không bằng nàng, nội lực cũng thua kém. Nhưng lại là cao thủ dùng kiếm, đồng thời mánh lới cũng rất nhiều. Nàng này vô cùng nhanh tay, lợi dụng sơ hở mà tung bột phấn rất nhiều lần. Y Vũ không quá khó khăn để tránh thoát. Đó là ưu điểm của nữ tử kia, nhưng đồng thời cũng là nhược điểm. Vì nàng quá coi thường Y Vũ, muốn dùng mánh lới bình thường để chạy thoát, có điều Y Vũ dù sao cũng là bậc nhất cao thủ, đâu dễ trúng mánh.
Cuối cùng, hắc y nử tử bị Y Vũ bắt lại, mang xuống dưới.
Từ trong một góc tối, một bóng người như ẩn như hiện đứng đó, lạnh nhạt nhìn tất cả.
Y Vũ gỡ bỏ khăn che mặt của nữ tử, lập tức, kia khuôn mặt xinh đẹp lại vạn phần quen thuộc hiện ra.
‘’Là ngươi ?’’ Y Vũ ngạc nhiên.
‘’Phải, là ta !’’ Hắc y nữ tử cũng bị kinh ngạc khi thấy khuôn mặt Y Vũ, nàng chợt cười lớn, ‘’Vũ ám vệ, Y Vũ phu nhân ! Ha ha ha… Thì ra Nam Cung Lâm, hắn luôn đề phòng tất cả những nữ nhân trong hậu viên sao ?’’
‘’Gia làm việc tự có cách của gia !’’ Y Vũ mặt lạnh nói, ‘’Thẩm Tuyết, ngoan ngoãn chờ gia về rồi xử lý ngươi đi !’’
Nói xong, Y Vũ xốc lên Thẩm Tuyết đã bị nàng phong tỏa nội lực, hướng một phía bay đi.
Mà trong góc tối, bóng người kia cũng nhanh chóng ly khai.


Thành Vương phủ, Hồng Tụ Viên.
Trong phòng ngủ sang trọng, mùi Đàn hương phảng phất, một mỹ nhân như hoa như ngọc ngồi bên chiếc bàn khảm trai. Nàng kia khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, vóc người nóng bỏng che dấu dưới lớp xiêm y mỏng manh, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn như ngọc, bàn chân nhỏ bé xinh đẹp dị thường. Nàng ngả người trên trường kỷ, điệu bộ thong dong bình thản, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ phong tình vạn chủng của mình.
Mà quỳ bên cạnh nàng, một hắc y nam tử đầu cũng không buồn ngẩng lên, bộ dáng như tượng gỗ.
‘’Nga…’’ Hồng Tụ thanh âm chậm rãi vang lên, ‘’Thẩm Tuyết rốt cuộc chờ không được sao ?’’
Hắc y nam tử không hé răng.
‘’Bản hộ vệ nói ngươi điều tra Thẩm Tuyết thân phận, có chưa ?’’ Ngữ khí bình thản.
‘’Hồi chủ tử, Thẩm Tuyết nguyên bản là môn đồ của Thiết Thủ phái, lần này tiến đến cũng là vì Thiên Sơn Đồ !’’ Lúc này hắc y nam tử mới mở miệng, nhưng đầu vẫn thủy chung cúi xuống.
‘’Thiết Thủ phái ? Đó chẳng phải là môn phái thuộc lãnh thổ Dạ Quốc sao ?’’ Hồng Tụ cau mày, có chút suy nghĩ, ‘’Kẻ nào đứng sau Thiết Thủ phái ?’’
‘’Là thập lục hoàng tử Tư Đồ Mạc Thắng !’’
Khóe miệng Hồng Tụ khẽ nhếch. Quả nhiên là sản phẩm của hoàng gia a !
Nàng khẽ phẩy tay. Kia hắc y nam tử chỉ trong một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Trong phòng lại chỉ còn một mình Hồng Tụ.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sắp sáng. Đôi mắt cụp xuống, che giấu suy nghĩ của chính mình.

Hoàng thất tranh đấu, lúc nào cũng gay gắt. Bọn họ coi mạng người ta cỏ rác, nàng không nói gì. Đơn giản, vì nàng cũng đã giết quá nhiều người. Nhưng bọn họ giẫm đạp lên chính thân nhân của mình, nàng lại rất căm thù. Tại sao ư ? Nàng nguyên bản là trẻ mồ côi. Nếu không được sư phụ cùng cung chủ tiền nhiệm thu nhận, nàng sẽ trở thành một tên khất cái đầu đường xó chợ, hoặc là hạ lưu kỹ nữ. Vì vậy trong mắt nàng, tình thân là rất quan trọng. Nàng tình nguyện chết, cũng không sát hại người thân. Nàng coi sư phụ, coi cung chủ tiền nhiệm như là cha mẹ tái sinh của mình. Nàng cũng coi ba người còn lại trong tứ đại hộ vệ là tỷ muội thân thiết.
Người bình thường nhìn vào, chỉ biết các nàng là bốn nữ ma đầu. Nhưng bọn họ nào biết, các nàng từ nhỏ đã sống rất chật vật, không người quan tâm. Đành rằng, nàng cùng Độc Cô Y Y là mồ côi, không người quan tâm là bình thường. Nhưng Thủy Yên Nhi cùng Mạc Hiểu Đan không như vậy. Bọn họ có gia đình, nhưng lại không chịu sủng. Như thế cũng chẳng khác nào trẻ mồ côi.
Có lẽ điểm chung đó đã khiến bốn người các nàng coi nhau như tỷ muội ruột thịt, lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
Mặc dù bên ngoài Y Y nhìn có vẻ lặng lẽ như một cái bóng, kì thực nàng rất nhạy cảm và dễ tổn thương, chỉ có cách dùng vẻ bề ngoài tượng gỗ để che dấu. Mặc dù bên ngoài Hồng Tụ luôn quyến rũ ngọt ngào, kỳ thực trong lòng cũng trống rỗng. Mặc dù bên ngoài Thủy Yên Nhi cười ấm áp như xuân phong, kì thực bên trong cũng là lạnh lẽo một mảnh. Mặc dù bên ngoài Mạc Hiểu Đan dịu dàng trầm ổn, nhưng nàng cũng có vết thương lòng không cách nào lành được.
Ở bên nhau, các nàng mới có thể bổ sung cho nhau những chỗ thiếu xót, vun đắp vết thương của bản thân.
Vì Hồng Tụ khao khát tình thân, nên nàng tuyệt không có thiện cảm với người hoàng thất. Tựa như gã Tư Đồ Mạc Thắng kia, nếu có thể, nàng sẽ tiền trảm hậu tấu. Không phải muốn trừ hại gì đó, nàng chỉ đơn giản là thỏa mãn bản thân mình mà thôi.
Còn như Nam Cung Lâm, nàng không ghét hắn. Hắn sinh ra trong hoàng thất, nhưng không có ý định tranh giành ngôi vị. Tay hắn dính máu địch nhân, nhưng tuyệt không nhuốm máu người nhà. Vì vậy, nàng thưởng thức hắn, nhưng nàng không yêu hắn.
Nàng biết, hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng một cái nữ nhân nào trên đời này. Ngoại trừ một người…
Mà người đó, dường như đã khác xưa rất nhiều. Cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng lại thấy, người đó so với ngày xưa… tốt hơn nhiều.
Như vậy cũng tốt đi !
Hồng Tụ đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhìn những ánh nắng đầu tiên trong ngày…
Thiên Sơn Đồ a Thiên Sơn Đồ. Ngươi rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, mà cả thiên hạ này đều sục sôi vì ngươi đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận