(Hảo tâm chú thích: Chung giường, hắc hắc…)
Đến chiều tối, xe ngựa đi đến Thương trấn.
Cảm nhận đầu tiên của Uyển Nhu về nơi này, có lẽ hai từ “Yên tĩnh”, hoàn toàn không giống một nơi mà Nam Cung Lâm đã cảnh báo, một địa phương không ổn định.
Nhìn chợ đã vãn chiều, trên đường chỉ còn lại một ít người qua lại. Các tửu lâu, khách điếm, cửa hàng cũng có khá nhiều người bên trong, nhưng cũng là không có ồn ào.
Xe ngựa dừng trước một khách điếm có vẻ trang nhã, gọi là “Tiêu Dao Lâu”, bên trong không ít người đang dùng bữa. Nhưng những người này, liếc mắt cũng biết là giang hồ nhân sĩ. Ai cũng thủ ình một vũ khí, đa số đều là kiếm, nhìn thập phần dọa người.
Tiểu nhị thấy có khách đến, nhanh chóng chạy ra mời chào.
Từ trên xe bước xuống, chỉ thấy một thanh y nữ tử, dáng người yểu điệu thướt tha, dung nhan thanh tú dễ nhìn, tạo cho người ta cảm giác tươi mát, phiêu dật như tiên tử.
Tiếp theo đó là một nam nhân tướng mạo tuấn tú bất phàm, dáng người cao ngất, khỏe mạnh. Lục bào hoa lệ, bên hông đeo ngọc bội trong suốt, búi tóc cài bạch ngọc trâm, khí thế vương giả. Vừa nhìn cũng biết là kẻ có tiền.
Ngay cả gã đánh xe, dung mạo cũng thập phần đoan chính, khí thế bức người. Tiểu nhị biết ngay những người này không thể chọc vào, liền bày ra một bộ dạng cung kính mời chào.
“Khách quan đường xa tới! Mời vào, mời vào!”
Lục bào nam tử chậm rãi bước vào. Thanh y nữ tử theo sau, bộ dạng cung kính, có lẽ chỉ là nha hoàn. Gã đánh xe theo một tiểu nhị khác đưa xe ngựa ra sau điếm.
“Khách quan, người ở trọ hay là dùng bữa?” Chưởng quầy nhìn thấy một nam một nữ, khí thế bất phàm đi vào, nhanh nhẹn chạy ra đón.
“Cả hai!” Nam Cung Lâm liếc mắt nhìn khắp phòng.
“Thật không phải, khách quan, chúng ta đây chỉ còn hai phòng!” Chưởng quầy làm bộ tiếc nuối nói. Theo lời tiểu nhị, hắn biết bọn họ có ba người.
Uyển Nhu mãnh liệt ngẩng đầu lên. Hai phòng? Nam Cung Lâm, nàng, Mạc Uy, hai phòng chia như thế nào? Mạc Uy rõ ràng không thể cho ra ngoài, nhưng nàng cùng hắn cũng không thể chung một phòng.
Nam Cung Lâm cũng cau mày suy nghĩ. Bất quá, hắn rất nhanh chóng phẩy tay: “Hai thì hai, chuẩn bị nhanh lên!”
“Như ý khách quan!” Chưởng quầy nhanh chóng đón lấy đĩnh vàng mà Uyển Nhu đưa, ánh mắt sáng lấp lánh, quay lại phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị phòng.
Ngồi vào một chiếc bàn trống, Uyển Nhu khều khều tay áo Nam Cung Lâm.
“Hai phòng chia như thế nào?”
Nam Cung Lâm liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Ngươi và ta chung!”
“Cáp?” Uyển Nhu trợn mắt lên. Chẳng phải nói cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân? Hắn lại không nghĩ cho danh tiết của nàng sao? Mặc dù hiện tại thân phận của nàng là nô tỳ, nhưng mà dù sao cũng phải giữ thân trong sạch chứ!
“Ta sẽ không đụng vào ngươi! Yên tâm!” Dường như biết nàng đang nghĩ gì, hắn miễn cưỡng nói.
Nghe được câu này, Uyển Nhu thở phào nhẹ nhõm.
May mắn a~ Hắn vẫn còn có lương tâm.
Mặc dù không vui khi nàng có thành kiến với hắn, nhưng mà… hắn thật lòng không nghĩ sẽ ép buộc nàng.
Tối nay, mới thật sự là một hồi phong ba.
…
Uyển Nhu vặn vẹo hai tay một cách khổ sở khi nhìn thấy chiếc giường trong phòng. Thật ra với chiếc giường này, ngủ hai người không thành vấn đề. Nhưng là, dù sao nàng cũng phải đề phòng. Ai biết Nam Cung Lâm hắn lâu ngày không gần nữ sắc, bụng đói ăn quàng thì sao?
Nam Cung Lâm nhìn tư thế của nàng, rất muốn bật cười to. Nhưng hắn cố nín nhịn, cố gắng không để mất hình tượng.
“Làm sao vậy?” Hắn thích thú nhìn vẻ mặt nàng.
“Chỉ có một cái giường…!” Uyển Nhu cau mày nhìn hắn.
“Thì sao?” Hắn làm bộ.
Uyển Nhu khóe miệng giật giật. Không phải chứ, chỉ số IQ của ngài khẳng định là rất cao, nhưng lại cố tình không hiểu là sao?
“Quyết định rồi!” Uyển Nhu chợt gật mạnh đầu “Ngươi ngủ giường đi, ta ngủ ghế cho!”
Nam Cung Lâm há mồm nhìn nàng.
“Ngươi ngủ ghế?”
“Ân! Dù sao ta cũng là cái nô tỳ, ngủ ghế là đúng bổn phận rồi còn gì!”
“Vậy để ta ngủ ghế cho!” Đột nhiên, hắn phun ra một câu rất dọa người.
Uyển Nhu chớp mắt liên tục. Hắn vừa nói cái gì? Nhường nàng cái giường rộng đó sao? Oa
Có khí chất nam tử!
“Ngươi thân là vương gia cao quý, ngủ ghế sao được?” Mặc dù rất cảm kích, nhưng nàng dù sao cũng hiểu được cấp bậc lễ nghĩa ở phong kiến.
“Ngươi cũng biết khi ra ngoài không được gọi ta là vương gia cơ mà!” Hắn cười cười “Huống chi, nam tử hán đại trượng phu để nữ nhân chịu khổ, cũng coi không được!”
Có câu này của ngươi, ta có chết cũng không hối hận! Đột nhiên, trong lòng Uyển Nhu hiện lên câu nói đó. Nàng cảm nhận được, lời nói của hắn rất thành thật, đến mức trong lòng nàng dâng lên một cỗ ấm áp, khiến nàng tin tưởng hắn.
“Vậy… chúng ta chung giường!”
Uyển Nhu chợt nói. Nam Cung Lâm cũng hướng ánh mắt đầy nghi hoặc về phía nàng.
“Nhưng mà… phân chia ranh giới! Ngươi tuyệt đối không được đụng vào ta!”
Uyển Nhu bổ sung thêm một câu.
Nam Cung Lâm chợt cười, cười đến sáng lạn xuân phong, ôn nhuận như ngọc, khiến tim Uyển Nhu nhất thời đập loạn không thôi.
“Hảo!”
…
Uyển Nhu mang một chiếc chăn ra, xếp thành một bức tường nhỏ ngăn cách giữa giường. Khi đã hài lòng, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống, bộ dáng nhỏ nhắn hoạt bát, thập phần khả ái.
“Xong! Ngươi nằm bên trong!”
“Tại sao?”
“Để nếu ngươi có giở trò, ta cũng có đường mà trốn!”
Uyển Nhu nói điều đó bằng một khuôn mặt tự tin. Nam Cung Lâm không khỏi cười khổ. Từ bao giờ, hắn lại yêu chiều, dung túng ột nữ nhân đến mức này?
Có lẽ… là từ khi gặp nàng!
Còn nàng lại không biết, một khi hắn đã muốn giở trò, nàng có chạy cũng không thoát.
Nói gì thì nói, Nam Cung Lâm cũng là cao thủ tình trường. Nàng dù sao cũng là một cái nữ sinh ngây ngô, ngay cả tình yêu cũng chưa từng nếm trải, như thế nào có thể thoát khỏi hắn.
May mắn cho nàng, hắn đây là thật tâm đối với nàng. Nên tạm thời nàng chưa có gì nguy hiểm cả.
Nhưng nhấn mạnh thêm, đây chỉ là tạm thời thôi!
Uyển Nhu nhìn nam tử trên giường, không khỏi thở dài. Nam Cung Lâm hắn lúc ngủ thật giống thiên sứ a! Nhìn xem kìa, khuôn mặt hoàn mĩ tới mức nữ sinh nhìn thấy thét chói tai, nam sinh nhìn thấy muốn nhảy lầu. Lúc này đang chìm sâu vào giấc ngủ, hô hấp đều đều, lộ ra một vẻ hiền hòa, gần gũi. Hắn lúc này cũng không còn bộ dạng cao quý, lạnh lùng bình thường nữa.
Trong đầu nàng suy nghĩ liên miên. Không biết nếu như nàng làm tổn thương hắn, con người hắn sẽ như thế nào? Hắn sẽ hận nàng, đó là chắc chắn. Vậy nếu như… nàng đột ngột quay trở về hiện đại, có phải hay không cũng tính là làm tổn thương hắn? Bởi vì… nàng cũng đã hứa, sẽ không rời xa hắn.
Uyển Nhu không muốn nghĩ nữa, nàng quay mặt đi. Nàng biết, nếu như có cơ hội, nàng sẽ không ngần ngại mà quay trở về hiện đại. Nếu một ngày đó xảy ra, hắn… hắn chắc chắn sẽ hận nàng, hận nàng đến chết. Đột nhiên nàng có suy nghĩ, nàng không muốn bị hắn hận. Nghĩ đến đó, tâm nàng lại đau như bị dao cứa. Rất khó chịu…
Uyển Nhu đưa tay lên gỡ bỏ lớp da mặt dịch dung. Ngay lập tức, nàng cảm nhận được từng trận không khí mát lạnh trên da thịt. Thoải mái, dễ chịu lắm. Uyển Nhu đặt lưng xuống giường, dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Nam Cung Lâm đột ngột mở mắt. Hắn sủng nịch nhìn người trong lòng mình. Chẳng biết tự khi nào, nàng đã lăn vào rúc trong lòng hắn. Rõ ràng bảo hắn không được chạm vào, vậy mà lại tự đem mình dâng lên. Thật đúng là nữ nhân khó đoán.
Lớp dịch dung bị bỏ ra, hắn lại có dịp nhìn kỹ dung mạo thật của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi như hai cánh quạt nhỏ khẽ rung động, mũi quỳnh xinh xắn, môi anh đào phấn nộn khẽ mở mê người, tóc dài xõa tung, đen thùi như mực. Nàng quả thật rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, không khỏi tung hô tiên tử giáng trần. Hắn cũng không phủ nhận, ban đầu là bị mỹ mạo của nàng thu hút. Nhưng hắn lại càng không ngờ, cá tính của nàng lại như vậy đặc biệt. Càng ngày, hắn không tự chủ được càng bị nàng hấp dẫn. Cuối cùng, hắn không thể rút chân ra khỏi mà tình ngyện bị sa lầy, tình nguyện trầm luân cùng nàng.
Chợt nhận thấy trên cái trán nàng rịn ra ít mồ hôi, cùng đôi mắt bất an nhíu lại, môi khẽ mím. Nàng mơ thấy ác mộng?Taynhỏ bé nắm chặt vạt áo hắn như tìm chỗ dựa. Nam Cung Lâm vươn tay ra vỗ vỗ lưng nàng, sau đó ôm nàng vào lòng.
…
Đây là đâu?
Uyển Nhu bất an nhìn khoảng không gian trắng xóa bao quanh mình, xung quanh còn lượn lờ sương khói hư ảo. Nàng xoay đầu nhìn khắp nơi, nhưng ngoài một màu trắng ra, nàng không còn phát hiện ra bất cứ thứ gì nữa.
Chân nàng vô thức bước đi. Một lúc sau, sương khói dần tách ra, như thể nhường đường cho nàng đi qua. Rồi khoảng không gian đó dần biến mất…
Trước mắt nàng lúc này là một nữ hài tử khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nữ hài gương mặt tuyệt sắc khuynh thành, nhìn thế nào cũng thấy giống như gương mặt nàng vậy. Nữ hài một thân lam y, tung bay như từng con sóng nhỏ, xinh đẹp vô cùng. Gương mặt trái xoan hoàn hảo, môi anh đào phấn nộn, đôi mắt to lung linh mọng nước, mày lá liễu cong cong, lông mi như cánh quạt, mũi quỳnh xinh xắn, làn da trắng hơn tuyết, phảng phất chỉ cần đụng vào sẽ chảy ra nước… Đặc biệt, trên trán nữ hài, giữa hai lông mày có một vết bớt ba cánh hoa đào xinh đẹp, hồng hồng, khiến nàng nhìn như tiên nữ. Nữ hài đang chạy trên bãi cỏ xanh, khuôn mặt tươi tắn, cười đến muôn hoa thất sắc, điên đảo chúng sinh…
Đằng sau nàng, vài nữ tử phấn y tung bay chạy theo sau, ai nấy đều vô cùng thanh tú dễ nhìn, khuôn mặt nhưng có một chút hoảng hốt, tựa hồ đang cố hết sức đuổi theo nữ hài kia.
“Tiểu thư! Không nên chạy quá nhanh!”
“Tiểu thư, người nên về thôi, phu nhân sẽ lo lắng…!”
“Tiểu thư…!”
Nàng không nghe bọn họ nói gì, mà chỉ lo chạy. Đột nhiên, nàng dừng lại, ngồi xuống trước một bông hoa. Vừa chạm vào, bông hoa kia đã nở bung ra, tươi tắn khoe sắc.
Nàng khúc khích cười, tựa như rất hài lòng. Sau đó lại đứng dậy, chạy đi.
Uyển Nhu nhìn một lúc, sau đó dụi mắt. Nàng không phải là dùng khinh công, mà chính là bay lên! Đúng! Bay lên!
Nữ hài xiêm y bay bổng, đứng lơ lửng trên bầu trời, nhìn khắp xung quanh. Sau đó lại hướng một bên bay đến…
…
Cảnh vật thay đổi, trước mắt Uyển Nhu lại là nữ hài giống mình như đúc. Nhưng nàng lúc này đã không còn mười hai, mười ba tuổi nữa. Nàng đã trở thành một nữ tử mười sáu, tuyệt sắc vô song. Mỗi cái nhăn mặt, mỗi cái nhíu mày cũng đều phong tình vạn chủng, điên đảo chúng sinh. Quả thật xinh đẹp đến mức khiến người ta đui mù, sợ hãi.
Nhưng dung nhan diễm lệ đó, lúc này lại đang buồn bã vô cùng. Mỹ nữ quả là mỹ nữ, biểu tình như thế nào cũng vẫn khiến người ta không nhịn được mà mê mẩn. Nàng ngay cả lúc buồn cũng là xinh đẹp như vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm vào lòng, hảo hảo che chở nàng…
Nàng hôm nay vẫn một thân lam y, nhu tình như nước, mềm mại vô cùng. Xiêm y trải dài trên mặt đất, nàng nằm bên cạnh một cái hồ, đang nhìn xuống dưới đó. Cái hồ này không xây thành, mà ở trên mặt đất giống như vũng nước. Uyển Nhu nhìn xung quanh, khắp nơi toàn là mây, lam y nữ tử nằm trong một cái đình lớn màu trắng như tuyết, mây trắng lượn lờ…
Dưới hồ nước, cảnh vật chậm rãi hiện ra. Lam y nữ tử nhìn một nam tử hiện lên trên mặt hồ, khuôn mặt càng buồn bã.Namtử đó tướng mạo thập phần bình thường, nhưng lại khiến người ta nói không nên lời ấm áp cùng yên lòng. Nụ cười như xuân phong, đem lại cảm giác yên bình.Namtử khoác lên mình hỷ bào đỏ rực, khuôn mặt vui vẻ, ý cười tràn đầy. Bước đến gần, một nữ tử mặc gả y, đỏ đến chói mắt, bước đến gần nam tử, đặt bàn tay trắng nõn mịn màng lên bàn tay to lớn mà ấm áp của nam tử. Không cần nói cũng biết, hai người lúc này hạnh phúc cỡ nào, vui vẻ cỡ nào. Pháo hoa đốt lên, mọi người chúc mừng, khung cảnh thập phần náo nhiệt…
Một giọt nước mắt rơi xuống hồ, mặt nước gợn sóng, hình ảnh trên mặt nước cũng dần nhập nhòe…
“Tại sao tỷ tỷ lại phản bội ta?” Lam y nữ tử khẽ nói, thanh âm như gió, “Rõ ràng là ta yêu chàng trước, là ta thấy chàng trước, sao tỷ lại làm như vậy với ta?”
Uyển Nhu chỉ đứng một bên, nhưng những cảm xúc của nữ tử, nàng có thể cảm nhận rõ. Hai tay ôm lấy đầu, liều mạng lắc. Đau quá… tim nàng như bị kim châm… đau đớn, tuyệt vọng, phẫn nộ, buồn bã… Những cảm xúc không ngừng tuôn trào, đan xen, dẫm đạp lên nhau, khiến nàng cảm thấy vô lực, yếu đuối đến đáng sợ…
“Tại sao…? Ta đã làm gì…? Tại sao…?” Lam y nữ tử vô vọng nhắc lại, nước mắt tuôn trào.
Uyển Nhu sờ lên mặt mình, nước mắt nàng cũng đang rơi…
Tim nàng đau…!
…
Cảnh vật lại thay đổi một lần nữa.
Uyển Nhu nhìn thấy trước mắt mình, một màu đỏ chói mắt…
Màu đỏ như hỷ phục của hai người kia, đâm vào mắt nàng, cứa vào tim nàng đau đớn…
Nàng nhìn thấy mình tay cầm kiếm, một thân lam y vấy đầy máu, nước mắt như mưa không ngừng tuôn rơi, từng giọt máu cũng theo sống kiếm mà nhỏ xuống đất, âm thanh trong lúc yên tĩnh thật đáng sợ…
Lam y vấy máu, màu xanh nước biển đan xen màu đỏ của máu, nói không nên lời quỷ dị, thập phần khó coi…
“Đừng trách ta… Là hai người phản bội ta trước…!” Nàng nghe thấy thanh âm mình lẩm bẩm, nhẹ như gió, nhưng lúc này lại bối rối, vô lực, điên cuồng, yếu đuối…
Trên mặt đất, hai thi thể nằm trong vũng máu, hỷ phục đỏ thẫm, máu đỏ tươi vấy lên bàn, lên ghế, lên giường…
Khuê phòng của hai người, họ còn chưa động phòng…!
Thanh kiếm vô lực rơi xuống. Đêm tối, tiếng kim loại va chạm trên nền nhà, đâm vào tai đau nhức!
Nàng khuỵu chân xuống, nhìn hai cỗ thi thể trước mặt, hai tay ôm đầu, không ngừng khóc. Khóe môi bị chính mình cắn đến rách nát, không còn nhìn ra hai cánh anh đào xinh đẹp lúc đầu. Nàng nhìn tay mình, bàn tay trắng nõn, máu tươi phá lệ nổi bật, quỷ dị, tàn nhẫn, độc ác…!
Nguyệt hắc phong cao, một tiếng kêu thê lương của nữ nhân xé tan màn đêm…
…
Uyển Nhu bật dậy, trán đầy mồ hôi, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Nam Cung Lâm cũng ngồi dậy nhìn nàng. Thấy trên mặt nàng tràn ngập nước mắt, hắn chợt cảm thấy đau lòng vô cùng. Tại sao nàng lại khóc?
Uyển Nhu đưa tay lên, nước mắt nhỏ lên lòng bàn tay. Tại sao nàng lại khóc? Nàng không biết…
Trong đầu một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không nhớ…
Nàng chỉ cảm thấy, trái tim mình đau quặn, tựa như có gì đó đâm vào, đau đến nát tâm can, rất khó chịu…
“Không sao chứ?” Ngữ khí lo lắng, Nam Cung Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Không sao…” Uyển Nhu lắc đầu, vội vàng lấy tay lau nước mắt.
Nam Cung Lâm cau mày. Thật sự không sao? Mỗi lần gặp ác mộng, nàng đều khóc như vậy sao?
Lúc này, Uyển Nhu cảm xúc rối ren, lẫn lộn. Đầu óc tựa như cái thùng gỗ, không có bất cứ thứ gì. Vậy mà tại sao, lòng nàng lại đau như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...