Tiểu Mỹ Nhân


Trải qua năm ngày, Uyển Nhu tinh luyện thành công thuốc giải độc. Trần quản gia nhìn mấy viên thuốc đen thui, tròn trịa trên tay nàng, không khỏi thắc mắc.
Bất quá, y dược không phải chuyên môn của lão, nên có thắc mắc cũng vô dụng.
Uyển Nhu trong lòng cười hý hửng. Nam Cung Lâm, đừng trách ta mượn việc công để tư lợi riêng. Ai bảo ngươi trúng độc làm gì. Ta như thế này cũng đã quá tiện nghi cho ngươi rồi!
Thực chất, trong đám thuốc viên đó, chỉ có một viên là thuốc giải độc Thất Tu Chân. Còn lại, đều là Bách độc hoàn mà nàng tinh luyện, đề phòng khi cần thiết. Bách độc hoàn có thể giải được tất cả các loại độc có trong y thư của Lương gia tộc, đương nhiên là bao gồm cả Thất Tu Chân.
Uyển Nhu kiếm một chiếc bình sứ nhỏ, đem bỏ năm viên bách độc hoàn vào, đậy nút lại. Xong, ra đời một thành phẩm trong truyền thuyết, báu vật mà giang hồ võ lâm đều mơ ước.
Thất Tu Chân của Nam Cung Lâm, chỉ cần một viên giải độc là xong chuyện!
Uống xong thuốc giải độc, trải qua thêm ba ngày chăm sóc tận tình của bác sĩ Lương Uyển Nhu, Nam Cung Lâm cuối cùng cũng khỏe mạnh lại như cũ. Chính nàng cũng không ngờ, thuốc của mình lại hiệu nghiệm đến thế. Nhưng cũng nhờ bệnh nhân Nam Cung Lâm đã có ý chí phục hồi mãnh liệt, mới có thể nhanh chóng khỏe mạnh đến vậy.
Hôm nay, để thưởng cho Nam Cung Lâm đồng chí về sự phục hồi thần tốc, bác sĩ Uyển Nhu quyết định tự xuống bếp làm bánh.
Lần trước làm bánh hoa mai, không cẩn thận để người ta hãm hại, bỏ vào một đống muối. Lần này Uyển Nhu thận trọng hơn, nhờ Bùi ma ma mang mọi người tất cả ra ngoài, chỉ để lại một mình nàng trong bếp.
“Nha đầu này! Ngươi sợ bọn ta vướng chân ngươi sao?” Bùi ma ma có vẻ không vừa lòng.
‘’Ai nha… ta đâu có…’’ Vậy là nàng đem chuyện cũ kể lại cho Bùi ma ma nghe.
Bùi ma ma nghe xong, a lên một tiếng, rồi nói: ‘’Ta khẳng định là nha đầu Thiên Nhi! Rõ ràng là ganh ghét với ngươi nên bày trò hại người !’’
‘’Chuyện đã qua rồi, nhắc lại làm gì nữa ! Bây giờ đành làm phiền Bùi ma ma vậy !’’ Uyển Nhu mỉm cười lấy lòng.
‘’Được ! Ta giúp ngươi lần này !’’ Nói xong, Bùi ma ma chễm chệ bước vào bếp, lùa mọi người như lùa vịt, xua hết ra ngoài.
Còn lại một mình Uyển Nhu trong bếp, nàng đem bột, muối, đường, cùng một đống thứ khác ra, suy nghĩ nên làm món gì.
Bánh hoa mai đã không có, vậy chắc bánh quế hoa cũng không có luôn.
Nghĩ vậy, Uyển Nhu liền bắt tay vào làm bánh quế hoa.


‘’Cái gì đây ?’’ Nam Cung Lâm cau mày nhìn đĩa bánh trước mặt. Mùi thơm ngào ngạt, khiến bụng hắn cũng chợt cảm thấy đói.
‘’Bánh quế hoa !’’ Uyển Nhu cau mày nhìn tấu chương trong tay hắn. Thật là, vừa khỏe dậy đã lo làm việc rồi. Sao giống mấy tổng giám đốc ở hiện đại thế ? Lúc nào cũng nghĩ đến công việc trong đầu.
Trước đây lúc mới xuyên qua, nàng cứ nghĩ Thành vương gia là một người háo sắc, hoang dâm. Ai mà ngờ, hắn lại tận tụy với đất nước như vậy chứ. Thậm chí dạo này, hắn chẳng truyền gọi bất kỳ một ai để thị tẩm nữa. Uyển Nhu đôi lúc nghi ngờ, hắn còn trẻ vậy mà đã bị vô năng sao ?
‘’… Bỏ đủ muối chứ ?’’ Hắn nhếch mép nhìn nàng.
Uyển Nhu khóe miệng giật giật. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ chuyện đó sao ?
‘’Đảm bảo lần này rất chuẩn ! Ăn đi !’’
Nàng giật lấy tấu chương trên tay hắn, để xuống bàn, rồi đẩy đĩa bánh đến trước mặt hắn, thuận tiện nhón luôn lấy một cái.
Nam Cung Lâm nhìn thấy một loạt hành động của nàng, trong lòng cười khổ. Ai đời đi mời người khác mà lại ăn trước bao giờ. Nàng dường như không xem hắn là vương gia, mà giống lão bằng hữu với nhau. Rất mực tự nhiên cùng thoải mái.
Bất quá, hắn thật không muốn làm bằng hữu với nàng, nếu được là phu thê thì… càng tốt !
Nam Cung Lâm vừa bị chính ý nghĩ của mình hù dọa.
Hắn mặc dù đã hai mươi ba, nhưng chưa có ý định lập chính thê. Tám thị thiếp kia chẳng qua chỉ là công cụ để phát tiết. Hắn luôn mặc định, chính phi của hắn ít ra cũng phải là người tài giỏi, có thể giúp hắn phò tá hoàng thượng… Nhưng nhìn khắp Tố Quốc, chẳng có thiên kim nào lọt nổi vào mắt hắn. Tài nữ Tố Quốc nhiều thì có nhiều, nhưng chẳng qua chỉ giỏi vài ba món cầm kỳ thi họa, những chuyện quốc gia đại sự, căn bản không hiểu lấy một chữ.
Nhìn lại Uyển Nhu đang chậm rãi thưởng thức khối bánh trong tay, hắn quả thực có chút mê muội. Nàng có khả năng giải được Thất Tu Chân, là kỳ độc trên giang hồ chưa có thuốc giải, như vậy có thể xem là tài giỏi không ? Chuyện quốc gia đại sự, nàng có thể hiểu được không ? Hắn mặc dù chưa từng thử qua, nhưng hắn thật mong rằng, nàng có thể đáp ứng được yêu cầu của hắn. Nếu như vậy, hắn sẽ không do dự mà muốn lập nàng làm chính phi.
Nhưng chẳng lẽ, nếu nàng không thể trợ giúp hắn, hắn sẽ không thú nàng… ?
‘’Vương gia ? Ngươi làm sao vậy ?’’ Uyển Nhu vẫy vẫy tay trước mặt hắn. Hắn đang nghĩ gì mà thất thần vậy nè ?
Phát hiện mình có chút thất thố, Nam Cung Lâm vội chuyển hướng chú ý sang đĩa bánh. Cầm lên một khối, bỏ vào miệng.
Ngọt nhưng không gắt, lại có mùi thơm thoang thoảng, cắn vào như tan ở trong miệng… Cái này, là nàng làm sao ?

‘’Thế nào ?’’ Uyển Nhu đắc ý nhìn hắn. Tay nghề đầu bếp của nàng không có xoàng đâu nha !
‘’Hảo !’’ Nam Cung Lâm phun ra một chữ, tiếp tục thưởng thức.
Uyển Nhu lầm bầm trong miệng, thật là kiệm lời. Khen thêm chút nữa thì chết ngươi sao ? Đối với trù nghệ của mình, nàng tuyệt đối tin tưởng. Tên khỉ gió này lại tùy tiện hảo một câu, đột nhiên khiến nàng thấy hụt hẫng.
Nàng đâu có ngờ rằng, những lời nói nhỏ xíu của nàng lại vay vào tai hắn. Hắn chỉ mỉm cười ôn nhu, chậm rãi thưởng thức hương vị ngọt ngào mà nàng mang đến.
Hắn có chút tò mò. Chẳng lẽ… hương vị của nàng… cũng giống như vậy sao ?

Đêm khuya, nguyệt hắc phong cao…
Uyển Nhu ở trong phòng, thập phần vui vẻ, đang chuẩn bị tắm rửa.
Nàng nhẹ nhàng cởi từng lớp y phục mềm mại xuống, lộ ra bờ vai nhỏ tuyết trắng, dáng người mạn điệu như ẩn như hiện, eo thon nhỏ, đùi dài thẳng tắp. Nàng hài lòng ngắm nhìn cơ thể mình. Chậc! Ai dám tin cơ thể này mới 14 chứ! Nhìn xem, vòng một đầy đặn no đủ, thân hình đồng hồ cát, quả thực là nhân gian vưu vật a! Dáng người này, cộng thêm nhan sắc tuyệt trần, chẹp chẹp… Không nói được nữa…
Uyển Nhu bước một chân vào dục thùng, độ ấm vừa đủ. Rồi nàng ngâm cả thân mình vào, thoải mái hưởng thụ cảm giác nước ấm len vào từng lỗ chân long, sảng khoái vô cùng.
Đang tắm rửa, chợt nàng cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình. Ánh mắt đó, ngoại trừ lạnh lùng, không còn bất kỳ cảm xúc nào. Uyển Nhu có thể khẳng định người này không có ác ý với mình, hơn nữa, có khả năng hắn không có ý định nhìn trộm mình tắm. Nhưng cứ mặc kệ thì cũng không hay ho lắm, vậy nên nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi dục thùng, vớ lấy tấm vải màn giật xuống, bao quanh thân thể, tạo thành một chiếc váy ống. Xong xuôi, nàng quay người lại, phát hiện thấy một hắc y nhân trong phòng mình.
Hắc y nhân dáng người cao lớn, có ngu cũng biết đó là nam tử. Hắn che mặt nên nàng không nhìn rõ dung mạo, nhưng ánh mắt kia lại đen nhánh, lạnh lùng đến rợn người. Hắn nắm chặt cánh tay trái đang chảy máu, ngã ngồi giữa phòng. Uyển Nhu cau mày nhìn hắn, hắn trợn mắt nhìn nàng…
Hắc y nam tử trong nháy mắt lóe lên một tia kinh diễm. Hắn đi nhiều nơi, gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng không thể ngờ rằng thế gian còn bực này tuyệt sắc nữ tử. Nhưng cũng rất nhanh, tinh thần hồi phục, cánh tay trái lại nhói lên. Hắn vốn nghĩ chỉ là ngoại thương da thịt, không ngờ trên đao kia tẩm độc, khiến hắn nhất thời kiệt sức, phải trốn vào căn phòng trong phủ đệ này.
Bản thân hắn không biết đây là nơi nào. Chẳng qua tiện đường chạy trốn vào đây. Hơn nữa độc phát bất ngờ, nhìn quanh cũng chỉ có căn phòng này cho hắn cảm giác an toàn nhất, không ngờ lại có nữ nhân đang tắm. Bất quá, hắn cũng không có tâm tình thưởng thức.
Bên ngoài một trận nhốn nháo. Uyển Nhu cố gắng tập trung nghe ngóng. Tiếng Trần quản gia loáng thoáng, có người đột nhập vào vương phủ… Đèn đuốc được đốt lên sáng trưng, tiếng bước chân dồn dập. Thị vệ vương phủ theo lệnh Trần quản gia lục soát các phòng, tìm cho ra kẻ đột nhập. Mặc dù hắn chưa có hành động gì, nhưng từ mấy ngày trước, sự kiện vương gia bị trúng độc thập tử nhất sinh khiến vương phủ tăng thêm phòng vệ, cảnh giác với tất cả. Hắc y nam tử nghe thấy, trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Hắn bị thương, còn trúng độc, xem ra lần này không thoát khỏi rồi.
Có tiếng người đập cửa. Uyển Nhu rất nhanh chóng lôi hắc y nam tử lên giường, đem chăn phủ lên. Phải biết rằng, hắn cao ít nhất là 1m8, vóc người vạm vỡ, nhưng cơ thể của nàng có võ, nội công thâm hậu, tự nhiên việc lôi một nam tử đang bị thương lên giường cũng không khó khăn lắm. Hắc y nam tử còn chưa hiểu chuyện gì, hắn đã bị chăn trùm kín đầu.

“Có chuyện gì?” Uyển Nhu giọng điệu không kiên nhẫn nói.
“Uyển Nhu cô nương, chúng ta là thị vệ. Có người đột nhập vào vương phủ, cần lục soát các phòng để tìm kẻ đột nhập!” Bên ngoài một thanh âm nam tính vang lên.
“Phòng của ta không có gì! Các ngươi không cần kiểm tra!” Thanh âm bực bội.
“… Này…” Tên thị vệ ngập ngừng.
“Không tin? Các ngươi nghĩ ta là ai? Phòng của ta có thể tự tiện mà vào được sao?”
Bên ngoài, Trần quản gia vừa đi tới, nghe thấy vài câu liền bước tới.
“Uyển Nhu cô nương…”
“Trần quản gia, tiểu nữ hiện tại đang không có phương tiện, không thể ọi người vào kiểm tra. Bất quá, quả thật không thấy người nào đột nhập vào!” Uyển Nhu nhẹ giọng nói.
Trần quản gia hơi do dự. Nói gì thì nói, Lương Uyển Nhu cũng là nha hoàn thiếp thân của vương gia, hơn nữa lại vừa cứu vương gia một mạng, thân phận không tầm thường. Suy nghĩ kĩ, nàng hẳn là không có việc gì phải hại vương gia cả. Với lại bây giờ nàng không có phương tiện, xông vào khám xét cũng không hợp…
“Uyển Nhu cô nương, xin lỗi đã làm phiền. Ta đây đi kiểm tra chỗ khác vậy!” Nói xong, lão phất tay áo cho thị vệ tản ra.
Bên ngoài đã bớt ồn ào, Uyển Nhu lắng nghe thêm một lúc, rồi quay người lại, nhìn nam tử đang nằm trên giường.
Hắc y nam tử dường như cũng cảm thấy không còn nguy hiểm, hắn hất chăn ra, ngồi dậy nhìn nàng.
“Tại sao lại cứu ta?” Thanh âm khàn khàn đầy nam tính.
“… Tự nhiên ta muốn cứu người, thế thôi!” Nàng nhún vai.
Uyển Nhu đi đến bên giường, ngồi xuống, vạch tay áo hắn ra kiểm tra vết thương. Miệng vết thương này hẳn là do đao gây nên. Không sâu lắm, nhưng da thịt xung quanh bị bầm tím, máu ứa ra màu đen đặc, hẳn là đã bị trúng độc. Lại nhìn khuôn mặt hắn, nàng không kiêng nể gì kéo luôn chiếc khăn che mặt xuống. Thoáng chốc, hắc y nam tử bị giật mình, nàng cũng giật mình…
Đó là một dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, nói không nên lời phiêu dật. Góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng tắp, anh tuấn vô biên. Một đôi mắt sâu thâm thúy, lạnh lùng, như thể không đem bất cứ thứ gì để vào mắt. Bạc môi mỏng khẽ mím, thể hiện hắn không phải là người thích nói nhiều. Làn da trắng như sữa, non mịn, khiến Uyển Nhu không nhịn được nâng tay lên xoa xoa. Da hắn… cư nhiên mịn màng không thua gì da nàng!
Hắc y nam tử thoáng ngạc nhiên khi bị bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên mặt. Từ trước đến giờ, rất ít nữ nhân dám đến gần hắn, chứ đừng nói là chạm vào! Hắn tuấn mỹ, nhưng đồng thời cũng rất lạnh lùng, khiến nữ tử chỉ biết đứng từ xa mà ngưỡng mộ, mà mơ ước. Vậy mà, nàng cư nhiên dám xoa mặt hắn! Hắn định tránh đi, nhưng không hiểu sao cơ thể lại không nghe lời, cứ sững sờ ngồi đó.Taynàng… rất mềm, rất mát, chạm vào khiến hắn rất thoải mái, dễ chịu…
Uyển Nhu cau mày, vẻ mặt rõ ràng bất mãn. Nàng hao tâm tổn sức đêm đêm dưỡng da, tên khỉ gió này dùng phương pháp chăm sóc kiểu gì mà da đẹp thế! Hứ, nếu không phải ban ngày bắt buộc dịch dung, da mặt nàng đã đẹp hơn hắn rồi! Thật sự là… tức chết nàng! Nghĩ vậy, nàng liền vỗ vỗ mặt hắn. Vỗ chết ngươi, tiểu tử thối!
Xin lỗi, ghen tỵ là bản tính trời cho của nữ nhân, đừng trách nàng! Nàng bất kể là nam hay nữ, chỉ cần khiến nàng ghen tỵ, coi chừng!
Vỗ một lúc, Uyển Nhu mới nhớ đến chính sự. Nhìn trán hắn càng ngày càng nhiều mồ hôi, nàng mới chợt bừng tỉnh, không bắt mạch, khẳng định tên tiểu tử này sẽ sớm ra đi! Vậy là nàng kéo tay áo hắn lên, cầm lấy cổ tay hắn.

Dạo này vận số nàng thật tốt! Nếu mua vé số, chắc chắn trúng giải độc đắc! Nam Cung Lâm đã trúng Thất Tu Chân, tiểu tử này cũng trúng thiên hạ kỳ độc. Ai, làm đại phu ở cổ đại cũng thật không dễ dàng a!
“Là ai mà lại bôi Tiêu Hồn Tán lên đao? Này không phải là muốn lấy mạng người khác sao? Nhỡ như hắn sơ ý cắt trúng tay mình, chẳng phải là gậy ông đập lưng ông?” Uyển Nhu lẩm bẩm, khẽ thở dài.
Hắc y nam tử nghe thấy nàng nói, không khỏi cả kinh. Tiêu Hồn Tán? Đứng thứ mười trong thập đại độc dược? Mệnh của hắn chẳng lẽ hết rồi? Hèn gì nãy giờ, hắn cảm thấy cả người vô lực, xương cốt nóng lên…
“Nuốt thứ này!”
Mặc dù nói thế, nhưng Uyển Nhu vẫn tự mình đem bách độc hoàn nhét vào miệng hắn. Hắn không thể kháng cự, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng đột nhiên có cảm giác yên tâm.
“Đó là gì?”Tayhắn không tự giác nắm chặt chủy thủ bên hông.
“Bách độc hoàn!” Uyển Nhu lơ đãng nói.
“Bách độc hoàn?” Hắn cau mày.
“Giải được tất cả các loại độc! Đừng lo, ngươi không có chết đâu mà sợ!” Nâng tay lên, che miệng ngáp.
Hắn nhìn nữ tử tuyệt sắc nhưng không câu nệ trước mặt, ánh mắt thăm dò. Nàng là đại phu? Tiêu Hồn Tán thế gian này mấy người biết thuốc giải? Xem ra, nàng là nhân vật không đơn giản… Nhưng tại sao lại ở trong vương phủ này?
Nhiệt độ cơ thể hắn dần hạ xuống, khí lực cũng từ từ trở lại. Hắn lúc này mới yên tâm, xem ra bách độc hoàn của nàng thật tốt. Nếu để cho giang hồ nhân sĩ biết nàng sở hữu loại thuốc có thể giải tất cả độc dược, không chừng lại một hồi huyết tinh tranh đoạt.
Nơi này không thể ở lại lâu. Hắn nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ. Chợt nhớ đến điều gì, hắn quay lại nhìn nàng:
“Tại hạ tên là Lạc Tiêu Hàn, đa tạ cô nương ân cứu mạng!”
“Lương Uyển Nhu! Nhấc tay chi lao, không cần báo đáp!” Uyển Nhu xua xua tay. Người ta hảo tâm giới thiệu tên, nàng không thể không biết điều mà đáp lại.
‘’Lương cô nương, hẹn gặp lại !’’ Hắn ôm quyền, lắc mình một cái, bóng đen biến mất.
Không gặp lại cũng được ! Đối với nữ tử, ngươi rất hại tim, nhưng ta lại khác ! Uyển Nhu bĩu môi. Chợt nàng nhìn xuống, phát hiện mình cư nhiên vẫn cứ quấn tấm vải màn, lộ ra một mảnh tuyết trắng vai cùng ngực, hai cánh tay, đùi ngọc…
A A A ! Bị hắn chiếm tiện nghi rồi !

Bên ngoài, hắc y nam tử phi thân trên không, bỗng nhớ đến tuyệt sắc mỹ nữ trên người trơn bóng da thịt lộ ra, không khỏi đỏ mặt, cước bộ lại nhanh thêm vài phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui