Theo Nam Cung Lâm đi tới Dưỡng Thần Điện, Uyển Nhu gặp Trần quản gia ở đó.
Trần quản gia này thì ra chính là người mua nàng vào phủ a! Nhìn khoảng sáu mươi lăm, khuôn mặt cương nghị, chắc chắn là người trung thành. Uyển Nhu sinh ra không ít hảo cảm với người này.
Trần quản gia thấy Nam Cung Lâm dắt Uyển Nhu đi vào Dưỡng Thần Điện, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng đối với vị vương gia hỉ nộ vô thường này, lão hiểu rõ như lòng bàn tay, nên nếu thông minh thì đừng để lộ thái độ ra ngoài.
“Trần quản gia! Phòng ốc đã sắp xếp xong chưa?” Nam Cung Lâm ngồi vào ghế, bâng quơ hỏi.
Ban sáng, vương gia đã phân phó Trần quản gia sắp xếp một căn phòng cho nữ nhân ở gần Dưỡng Thần Điện. Lão vừa nghe đã cảm thấy mơ hồ. Hẳn không phải là cho thị thiếp mới, bởi vì khu ở của các thị thiếp cách Dưỡng Thần Điện khá xa. Hóa ra là…
“Hồi vương gia, đã xong xuôi!”
“Hảo! Dẫn nàng đến đó!”
Nam Cung Lâm vẫn dán mắt vào cuốn sách, nhẹ nhàng phân phó.
“Vâng, vương gia!”
Uyển Nhu vừa bước một chân ra khỏi phòng, đã nghe thấy Nam Cung Lâm gọi giật lại.
“Ngươi có còn khuôn mặt khác nữa không?”
Ý tứ có lẽ ám chỉ nàng biết thuật dịch sung?
“Ân, vương gia, ý ngài là…?”
“Cho bổn vương nhìn thấy khuôn mặt khác đi!”
Nàng mập mờ nhìn hắn. Đương không yêu cầu nàng dịch dung lại? Mà nàng… á… dịch dung là sao?
Thấy nàng dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình, Nam Cung Lâm cau mày nói.
“Bổn vương không phải là người quá coi trọng dung mạo. Nhưng mà… ngươi không cảm thấy bộ dạng xấu xí quá sẽ rất khó coi sao?”
Ngẫm nghĩ lại, hắn nói cũng đúng. Uyển Nhu gật gù. Khuôn mặt này quả thật là quá mức xấu xí, cũng khó coi thật. Nhưng mà dung mạo thật lại quá nổi bật. Mà nàng căn bản không biết thuật dịch dung trong tiểu thuyết a!
Nhìn lại vương gia hỉ nộ vô thường, nàng thật sự không dám nói với hắn rằng mình không biết dịch dung. Nếu vậy thì khuôn mặt của nàng là cái gì? Chả lẽ khai thật rằng ta là tá thi hoàn hồn? Có hay không tên vương gia này bị hù chết, rồi đem nàng lên nướng chơi không?
Nghĩ vậy, nàng chột dạ, vội chạy theo Trần quản gia. Aiz, có chuyện gì, cứ tính sau vậy! Nước tới chân mới nhảy…
…
Căn phòng mà Nam Cung Lâm chuẩn bị cho nàng chính là nơi mà ban sáng nàng nhìn thấy Linh Linh đang chỉ đạo dọn dẹp sắp xếp. Hóa ra là dành cho nàng. Hèn gì lúc đó Linh Linh lại nhìn nàng cười bí hiểm. Có điều, Trần quản gia hình như cũng không biết căn phòng này chuẩn bị cho nàng, vậy tại sao Linh Linh lại biết?
Uyển Nhu vừa ngồi lên giường, Trần quản gia và một nha hoàn mang theo quần áo bước vào.
“Uyển Nhu cô nương, đây là y phục chuẩn bị cho cô nương!”
Nhìn y phục lụa là trước mắt, Uyển Nhu cảm thấy rất kỳ lạ. Sao đột nhiên cấp cho nàng đồ tốt như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của nàng, Trần quản gia vội vàng nói: “Nha hoàn thiếp thân của vương gia trong phủ có địa vị cực kỳ đặc biệt, nên phải có y phục riêng để phân biệt.”
A
Không nghĩ tới tên vương gia này lại cấp ình chỗ tốt như vậy! Uyển Nhu mỉm cười hài lòng, đón lấy y phục, rồi hướng Trần quản gia cảm ơn.
Trần quản gia rời đi, Uyển Nhu lật y phục ra xem thử. Tất cả có ba bộ, lam y, hoàng y cùng phấn y. Nhìn chất lụa khẳng định là hàng cao cấp, chỉ sợ còn “xịn” hơn y phục của thị thiếp. Nhưng kiểu cách thập phần trang nhã, đơn giản mà tinh xảo, hoa lệ. Nàng không khỏi bội phục tay nghề thủ công của cổ nhân. Quả nhiên là tiền bối!
Bên trong phòng, nước nóng cũng đã được chuẩn bị sẵn. Uyển Nhu khoan khoái thoát xiêm y, nhẹ nhàng ngâm mình trong làn nước ấm. Thật thoải mái! Lâu lắm rồi nàng không được tận hưởng cảm giác tắm rửa nhàn nhã như vầy. Hình như là từ khi nàng xuyên tới đây.
Bất quá, đã lâu như vậy rồi, mà thân thể này xuất xứ như thế nào nàng còn chưa biết. Không khỏi bội phục trình độ điều tra của mình kém quá đi!
Thay vào lam y, Uyển Nhu lấy gương ra soi. Ưm… làm cách nào để dịch dung nhỉ? Nàng nhớ là từ trước đến giờ mình chưa xem kỹ đống hàng lý của chủ nhân đời trước. Nàng chỉ mới phát hiện ra hũ kem bôi mặt cho đen da, cùng vài bộ quần áo cũ kỹ… Trong đó có một cái bọc vải mà nàng không chú ý lắm. Rốt cuộc, ở trong bọc vải đó có cái gì?
Nàng vội vã lục tìm tay nải. Lấy ra bọc vải in hoa văn nhỏ, nàng tò mò mở ra xem. Bên trong đó… là những miếng da mỏng như tờ giấy. Đây… chẳng lẽ chính là thuật dịch dung?
Nàng nhớ ra, trên mặt nàng có vết bớt màu hồng nhìn y như thật! Hình như chất liệu giống nhau, hèn gì…
Nàng cầm lên một miếng da, đôi tay tự nhiên thao tác thuần thục. Một lúc, nàng mới giật mình nhận ra, nàng vừa thực hiện thuật dịch dung mà không gặp phải trở ngại nào cả. Xem ra, thân thể này có quá nhiều bí mật đang chờ nàng khám phá đây!
Chọn một khuôn mặt thanh tú, Uyển Nhu hài lòng đứng dậy. Lam y phiêu dật, tóc dài thả ngang thắt lưng, một búi nhỏ được cài bạch ngọc trâm, dung nhan thanh tú, quả thật thanh nhã thoát tục, thu hút lòng người. Rồi nàng đứng dậy, hướng ngự thư phòng đi tới.
Nam Cung Lâm thoáng giật mình khi nghe tiếng nàng bước vào. Nhìn người trước mặt phiêu dật như tiên tử, hắn có chút rung động. Bất quá, nếu ngay từ đầu nàng dịch dung thành bộ dáng này, có khi hắn đã không chú ý. Sai lầm của nàng, chính là để cho hắn phát hiện ra dung mạo thật, phát hiện ra tài năng, cũng như khí chất không giống ai của nàng.
“Đi đến thu dọn kệ sách!”
Nam Cung Lâm chú tâm vào tấu chương trên bàn, lạnh giọng phân phó.
Uyển Nhu nhìn giá sách khổng lồ trước mặt, tay run run. Đây là công việc của nha hoàn thiếp thân sao? Sao nàng chưa từng nghe qua!
Mà thôi, hắn đã nói vậy, thì cứ y mà làm, tội gì cãi lại cho rách việc!
Nghĩ vậy, Uyển Nhu bước đến, lau lau xếp xếp lại kệ sách.
Làm việc được một lúc, lưng tê mỏi, phần eo vì cúi lên cúi xuống quá nhiều mà muốn gãy đôi. Uyển Nhu mệt mỏi đứng dậy, đấm đấm sau lưng. Bất chợt, một hình ảnh đập vào mắt khiến nàng ngây dại.
Nam Cung Lâm ngồi trước bàn, trong tay cầm tấu chương, một tay chống cằm, khuôn mặt đăm chiêu. Đôi mày anh khí chốc chốc khẽ cau lại, đôi mắt âm lãnh đôi lúc lại lóe lên tinh quang, bạc môi mỏng thỉnh thoảng lại nhếch lên đầy tàn nhẫn… Bất quá, hắn như vậy quả thật rất hấp dẫn! Không giống bộ dáng lạnh lùng hay bá đạo thường ngày, lần này hắn lại rất có uy nghiêm, có âm lãnh… Quả nhiên người ta nói đàn ông lúc làm việc mới hấp dẫn nhất là không sai! Uyển Nhu khẽ nuốt nước bọt. Hai mươi năm, nàng tự nhận là nhìn qua không ít soái ca, tiếp xúc với không ít hotboy, nhưng mà Nam Cung Lâm này… thật sự quá mỹ! Là loại soái ca mà ngàn năm mới gặp một lần, hoàn mỹ vô khuyết!
Chợt Uyển Nhu lại nghĩ đến mình. Tại sao người ta xuyên qua được làm công chúa, vương phi, hoàng hậu, hay chí ít cũng là tiểu thư khuê các, bằng không thì là giang hồ nữ hiệp… Tại sao nàng xuyên qua lại làm một cái nha hoàn không rõ thân phận, cả tuổi tác, danh tính cũng không biết! Lại còn một kho bí ẩn… Lỡ đâu thân thể này là sát thủ của một tổ chức nào đó trà trộn vào vương phủ để ám sát vương gia, hay là một kẻ bị giang hồ truy sát nên mới dịch dung trốn vào vương phủ, hay là tân nương đào hôn… Ách, nàng tuyệt đối không muốn làm mấy thứ đó! Cho xin đi, chẳng lẽ cuộc đời nàng không thể bình thường như bao người khác sao?
Nam Cung Lâm hứng thú nhìn nàng đang xuất thần. Ban đầu thì nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, ngay cả hắn nhìn lại mà cũng không biết, lại còn nuốt nước bọt, sau đó ánh mắt lại xa xăm như đang nghĩ gì đó, xịu mặt, cau mày, rồi hoảng hốt,… tóm lại, thủy chung không nghĩ tới trong căn phòng này còn có một hỷ nộ vô thường Thành vương gia!
Hai người đang trôi nổi theo những suy nghĩ của chính mình, bỗng bị một thanh âm kỳ dị đánh thức…
Uyển Nhu xấu hổ xoa xoa bụng mình.
Nam Cung Lâm nhìn ra ngoài, trời cũng đã quá trưa.
“Nghỉ, dùng bữa thôi!”
“Tạ vương gia!”
Uyển Nhu nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa đặt chân ra khỏi cửa đã bị kêu giật lại.
“Ngươi đi đâu?”
“Đi ăn trưa?” Uyển Nhu không có lễ độ trả lời.
“Ăn trưa? Ở lại đây bồi bổn vương dùng bữa!” Nam Cung Lâm không khách khí vung tay áo.
Uyển Nhu tròn miệng nhìn hắn. Tên này… có tình người không? Vừa rồi rõ ràng nghe bụng nàng đánh trống mà còn bảo nàng bồi hắn ăn cơm? Không cho người ta ăn còn bắt người ta nhìn mình ăn? Không sợ chết xuống dưới âm phủ sao? Thật đúng là… biến thái!!!
Nam Cung Lâm bắt được ánh mắt bất mãn của nàng. Bất quá, hắn vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nàng quả nhiên không giống nữ nhi bình thường, rất thú vị!
Bữa trưa nhanh chóng được dọn lên. Uyển Nhu nhìn mà hoa cả mắt. Này… một mình hắn mà sao ăn nhiều thế? Đếm đi đếm lại thế nào cũng trên mười lăm món! Vương gia… ngươi là trư a? Dù là nam nhân cũng không có ăn nhiều vậy a…
Trần quản gia vừa lui ra ngoài. Ánh mắt lão lúc quét qua Uyển Nhu không khỏi ngạc nhiên. Xú nữ nhân khi nãy đã biến thành nữ tử bộ dáng thanh tú dễ nhìn. Hóa ra là nàng ta có thuật dịch dung a ! Hèn gì vương gia coi trọng như vậy ! Đúng là… những kẻ được kề cận vương gia đều là những người hành tung bí ẩn.
Nam Cung Lâm ngồi vào bàn. Uyển Nhu đứng kế bên, ánh mắt ai oán nhìn hắn. A~ Nàng đói bụng lắm rồi! Tên khỉ đột chết tiệt này! Bắt người ta làm việc cật lực rồi còn không cho ăn cơm nữa. Ta sỉ vả mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Người nhà họ Nam Cung, ta…
Đang định mắng tiếp, khỉ đột vương gia nói ra một câu rất dọa người.
“Ngồi xuống, ăn cơm!”
Uyển Nhu dùng ngón trỏ chỉ vào mình, trợn mắt lên. Nhìn thấy biểu tình của nàng, hắn thật sự rất muốn cười. Gật đầu, sau đó khoan khoái gắp thức ăn.
Người ta đã cho phép, tội gì không ăn. Thức ăn không có lỗi a! Nghĩ vậy, Uyển Nhu rất nhanh chóng nhảy vào ngồi đối diện hắn, không kiêng nể gì ăn thoải mái.
Cảm thấy có điểm gì đó không đúng, Uyển Nhu ngẩng đầu lên, phát hiện thấy khuôn mặt đẹp trai kia đang cau mày nhìn nàng, nàng chột dạ.
“Ách… thật xin lỗi… mời vương gia dùng bữa!”
Uyển Nhu làm bộ chủ nhà mời khách, chỉ chỉ vào mấy đĩa thức ăn trên bàn.
Nam Cung Lâm khóe miệng giật giật. Bất quá, nhìn nàng ăn tự nhiên như vậy, tâm tình hắn cũng rất tốt. Hắn lắc đầu, rồi làm như không để ý đến nàng, chăm chú dùng bữa.
Uyển Nhu thấy hắn cúi đầu, liền nhẹ nhàng le lưỡi. Sau đó, chú tâm vào chuyên môn, lấp đầy cái bụng trống rỗng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...