44
Hiện giờ Chồng Cũ ở tại kí túc xá của công ty, cơ sở vật chất không thể tầm thường hơn được nữa, ưu điểm duy nhất chính là tiện đi làm.
Đương nhiên công ty sẽ cấp nhà cho anh, ngặt nỗi mặc dù điều kiện khu kí túc của ban lãnh đạo khá hơn so với nhân viên bình thường, nhưng so với căn hộ chung cư hai tầng họ từng sống trước đây thì vẫn kém rất nhiều.
Vừa bước vào nhà, Tiểu Mĩ Nhân khẽ cau mày.
“Hơi lộn xộn một chút, em đừng để ý.”
Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy “lộn xộn” trong lời nói của anh và trong suy nghĩ của cậu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Chồng Cũ luôn sống rất kỉ cương, chăn đệm gấp gọn đâu ra đấy, sàn lau sạch sẽ, nhà cửa ngăn nắp, thậm chí thùng rác cũng rỗng không.
Có lẽ “lộn xộn” ở đây là chỉ mớ giấy tờ chưa được sắp xếp gọn trên bàn.
“Nhà anh có chỗ nào lộn xộn, chỉ giỏi lừa tui.” Tiểu Mĩ Nhân xách túi đồ, treo từng món vào trong tủ quần áo, “để đây khi nào anh muốn mặc thì đem giặt qua một nước, vậy mới đỡ dị ứng.”
Chồng Cũ toàn thân khỏe mạnh, chỉ trừ mỗi làn da mẫn cảm, hơi dính bẩn chút xíu thôi là ngứa ngáy mẩn đỏ.
Gì chứ cái này Tiểu Mĩ Nhân đã từng chứng kiến tận mắt.
Hồi trước ở trường không có máy giặt, cuối tuần nào cậu cũng đi theo người ta đi giặt ga trải giường, tuần nào không thay ga thì chỉ mấy ngày sau là phải làm một liều thuốc chống dị ứng.
Tiểu Mĩ Nhân nhặt nhạnh sắp xếp, coi như cơ bản đã xử lí xong, bèn chuẩn bị đánh bài chuồn.
“Ở đây không có việc gì nữa, tui đi đây.”
Chồng Cũ đứng dậy.
“Ăn cơm đã.”
Tiểu Mĩ Nhân sững sờ thoáng chốc rồi giương mắt nhìn anh chằm chằm, đến mức Chồng Cũ lạnh toát sống lưng.
“Sao vậy…”
“Tui phát hiện ra nếu chỉ thay đổi tạo hình của anh cũng vô dụng.” Tiểu Mĩ Nhân hết sức rầu rĩ.
“Cả ngày anh còn chẳng thèm nói đến nửa câu.”
Đáng sợ muốn chết luôn, ai muốn ăn cơm cùng anh chứ?
45
Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy khả năng ngôn ngữ của chồng cũ nhà cậu quả thực có vấn đề rất lớn, anh hoàn toàn không biết cách nói chuyện.
Đã li hôn rồi nên Tiểu Mĩ Nhân chẳng sợ gì nữa, dùng vẻ mặt lạnh tanh chỉ đạo: “Anh phải biết sau này về hưu rồi mình sẽ không còn là lãnh đạo, mà bây giờ cũng chẳng phải ngày xưa, người với người đều bình đẳng, giọng điệu lúc nói chuyện của anh có phải là nên lịch sự hơn không?”
“… Lịch sự?” Chồng Cũ tỏ vẻ hơi nghi hoặc, “tôi bất lịch sự lắm à?”
“Anh đâu chỉ không lịch sự, anh rất là hung dữ í!” Tiểu Mĩ Nhân tức giận co chân lên, “từ giờ trước khi nói chuyện với người khác, anh nghĩ kĩ một chút được không? Anh mà cứ như vậy, ai nhát gan chắc sẽ bị dọa phát khóc mất.”
“Thật à?” Ánh mắt anh dừng lại trên đôi chân co quắp của Tiểu Mĩ Nhân, lông mày cau lại, giọng lạnh lùng nói, “bỏ chân xuống.”
“Đó thấy chưa?!”
Tiểu Mĩ Nhân nhảy dựng lên ba thước, mới tức thì lại bắt đầu nạt nộ cậu rồi đấy.
Tủi thân khủng khiếp.
46
“Anh còn nói là mình không dữ!” Tiểu Mĩ Nhân bất mãn vô cùng, “ngày nào cũng mắng tui xơi xơi như vậy mà còn bảo là không hung dữ!”
“Cái đó…” Chồng Cũ cảm thấy hơi đau đầu, “vậy tôi phải nói ‘làm ơn’ trước à?”
“Thế lại quá khô khan, nói chuyện kiểu đó người ta nghe nhiều sẽ khó chịu lắm.” Tiểu Mĩ Nhân ngẫm nghĩ, “anh phải nói là —— đừng nên bắt chéo chân, làm vậy không tốt cho xương hông.”
“Đừng nên bắt chéo chân, làm vậy không tốt cho xương hông.” Chồng Cũ lặp lại một lần.
Tiểu Mĩ Nhân hài lòng gật đầu: “Chuẩn chuẩn chuẩn.”
Chồng Cũ nhìn Tiểu Mĩ Nhân tí tởn gác chân lên, trừng mắt với cậu: “Vậy em bỏ chân xuống đi.”
Tiểu Mĩ Nhân mím môi, miễn cưỡng thả chân xuống.
Sao lại mắng cậu nữa rồi?
Người đâu mà khó dạy quá đi.
47
Dạo này Tiểu Mĩ Nhân bận đến mờ mắt.
Mới đây cậu đã kí hợp đồng với công ty, bắt tay vào thành lập xưởng vẽ truyện tranh riêng.
Hết việc này đến việc khác ập đến, chẳng còn thảnh thơi thoải mái nhưng trước, hôm nào cũng có chuyện phải lo.
Lại được thêm Chồng Cũ nữa chứ, học sinh tối dạ quả là cực khó dạy.
Mỗi ngày cậu đều nói đến rã bọt mép mà vẫn không sửa nổi cách ăn nói của đối phương.
Hôm nay hai người ăn một bữa đến là vất vả, Tiểu Mĩ Nhân nỗ lực dạy Chồng Cũ lúc ăn cơm đừng câm như hến, phải nhớ nói đôi ba câu để bầu không khí bớt căng thẳng.
“Hẹn hò ăn cơm xong rồi thì phải làm gì?” Tiểu Mĩ Nhân nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Đưa người kia… về nhà?”
“Về nhà cái gì mà về nhà!” Tiểu Mĩ Nhân nộ khí xung thiên, chỉ muốn xách cổ áo Chồng Cũ lên mà lắc điên cuồng, “tui đã định nói từ lâu rồi, trước khi chúng ta kết hôn, bữa nào ăn xong anh cũng ném thẳng tui về nhà, anh coi tui là cái bọc vải chắc?”
“Tôi… không phải.” Chồng Cũ lắc đầu, mặt tràn đầy vẻ vô tội, đoạn chân thành hỏi lại: “Vậy ăn cơm xong nếu không về nhà thì ở bên ngoài làm gì?”
“Thì… thì…”
Thì không thể ôm hôn rồi thủ thỉ tâm tình à!
Tiểu Mĩ Nhân giận đến đau cả tim.
Bùn loãng thật sự không thể trát tường mà.
48
Hiện nay Tiểu Mĩ Nhân có phòng làm việc riêng, ngày nào cũng phải đến quẹt thẻ điểm danh.
Ngày nào cũng có người tới đưa đón cậu đi làm.
“Anh không phải đến đón tui đâu, tui có thể ngồi xe buýt mà.”
Chồng Cũ hừ nhẹ một tiếng: “Em mà cũng có thể?”
Tiểu Mĩ Nhân cầm chiếc bánh kẹp vừa làm sáng nay nhét thẳng vào miệng Chồng Cũ.
“Ăn nói dễ nghe ghê!”
Chồng Cũ đành chịu thua, vừa ăn bữa sáng mà cậu chu đáo chuẩn bị vừa lắc đầu đáp: “Sợ em đi đường vất vả thôi mà, được chưa?”
“Cố chịu đi.” Quả nhiên dù là nước lã mình cũng có thể vã nên hồ, Tiểu Mĩ Nhân gật gù, “đưa đón thầy giáo đi làm là vinh hạnh của anh.”
Kế đến, bọn họ vui vẻ cười đùa suốt dọc đường đi làm.
Trợ Lí hoàn toàn bị lãng quên, ngồi một chỗ tự hỏi, đôi cẩu nam nam này bắt hắn ở đây làm gì vậy?
Có tăng lương cho đây không?
Mệt.
49
Tiểu Mĩ Nhân đang ngồi nghe trộm.
Hôm nay là ngày nghiệm thu kết quả giai đoạn một.
Ngồi bàn cách vách chính là Chồng Cũ và Trợ Lí, họ đang cùng nhau dùng bữa tối.
Bầu không khí hiện giờ có phần hơi gượng gạo.
Tiểu Mĩ Nhân gõ tin nhắn cành cạch.
[ Anh đừng lo lắng nha! Mau nói chuyện với người ta, anh là người chủ động theo đuổi mà! Rót cho người ta miếng nước, trò chuyện trên trời dưới bể vào, đừng có im lìm như khúc gỗ…].
ngôn tình hài
Chồng Cũ cúi đầu đọc tin nhắn, mỉm cười.
Đoạn anh đưa tay, toan rót ít nước trà vào cái chén trước mặt.
Trợ Lí giật mình, giành lại chén bằng tốc độ bàn thờ.
“Sếp Lí, làm ơn.”
Sao có thể để sếp châm trà cho mình cơ chứ? Trợ Lí mới hai mươi mấy tuổi đầu cảm thấy mệt mỏi thật sự.
“Ừ.” Chồng Cũ khẽ gật đầu, hớp một ngụm, “vợ tôi bảo tôi nói đùa gì đó cho cậu vui lên.”
“Hả?” Sau lưng Trợ Lí đầm đìa mồ hôi, “ra là sếp đùa, a ha… ha ha ha.”
[Đã rõ, thưa thầy Kha.]
Chồng Cũ nhắn tin xong, đặt di động xuống, đưa mắt nhìn về phía Trợ Lí đang thấp thỏm sợ hãi.
“Vậy để tôi nói một câu…”
“Hả?”
“Về cho cậu thêm tiền thưởng.” Chồng Cũ cười, “đã đủ để vui lên chưa?”
“Đủ đủ đủ!”
Trong lòng Trợ Lí như có muôn hoa đua nở, hắn cảm thấy vợ chồng nhà sếp đúng là bị dở hơi rồi!
Thích vãi.
50
Tiểu Mĩ Nhân trông thấy Trợ Lí vốn khép nép lãnh đạm thình lình tươi cười rạng rỡ, chứng tỏ cuộc trò chuyện đang diễn ra rất thành công.
Tiểu Mĩ Nhân dỏng tai.
Đáng tiếc là âm thanh đầu bên kia không rõ, cậu chỉ có thể nghe được bập bõm rồi dựa vào đó mà phỏng đoán.
“Sếp Lí này, hay là tôi qua đó giải thích cho phu nhân một chút?” Trợ Lí bất lực nói.
Dù gì năm đó hắn và vị sếp trực tiếp này cũng là bạn học, thế giới tình cảm của anh trống trải lạnh giá ra sao hắn đâu còn lạ gì nữa.
“Bọn tôi đều biết, trong lòng sếp chỉ có phu nhân.”
Nào chỉ là biết.
Trợ Lí không thể quên rằng vào đêm trước ngày kết hôn, sếp lớn sáng suốt anh minh nhà mình đã hạnh phúc nhường nào, thậm chí uống say đến phát điên.
Anh sung sướng tới độ vòng tay ôm mấy người bạn mà nức nở khóc rống, làm vai áo hắn ướt đầm một mảng.
Thiếu điều bá cáo với cả thế giới rằng cuối cùng anh và cục cưng cũng ở bên nhau.
Trợ Lí đưa tay đẩy cặp kính thời trang không độ, tâm trạng rơi tõm vào hố sâu phiền muộn.
Dẫu là nô lệ tư bản thì người ta cũng muốn yêu đương ngọt ngào lắm chứ bộ.
Ầy!
51
Kế hoạch cải tạo của Tiểu Mĩ Nhân đã tiến hành hơn hai tháng.
Chồng Cũ tiến bộ vượt bậc, chí ít khi anh mở miệng cũng không khiến cậu ói ra máu như trước nữa.
Tiểu Mĩ Nhân hiện giờ sáng đi làm chiều về nhà cùng Chồng Cũ, tối hẹn ăn cơm, cuối tuần gặp gỡ, thành thử đôi khi cậu có những ảo giác rất chân thật.
Thế nhưng cậu không thể nào thích Chồng Cũ được, ảo giác chỉ là ảo giác thôi.
Tiểu Mĩ Nhân ngắm nghía dáng vẻ tất bật trong bếp của Chồng Cũ, nghiền ngẫm suy đoán lí do cho những khoảnh khắc trái tim mình lệch nhịp.
Chắc chắn là mình muốn yêu đương, Tiểu Mĩ Nhân bừng tỉnh nhận ra.
Xem ra mình muốn có người yêu.
Tìm được người yêu rồi, tim mình sẽ không đập lung tung khó hiểu khi nhìn Chồng Cũ nữa!
Tiểu Mĩ Nhân hài lòng gật đầu.
“Tới cầm đồ ăn này.”
“Qua liền đây.” Nghe tiếng Chồng Cũ gọi, Tiểu Mĩ Nhân hớn hở chạy tới hỗ trợ.
Cậu thấy mình quả là thông minh tuyệt trần đời mà.
Siêu đỉnh luôn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...