77
Ngắm bình minh cũng chẳng dễ dàng gì, thân thể Tiểu Mĩ Nhân rệu rã như sắp tan thành từng mảnh.
Ngắm bình minh gì chứ, chẳng bằng ở nhà cho đến khi mặt trời mọc còn hơn.
Tất nhiên, những lời này cậu cũng chỉ dám nghĩ trong đầu.
“Sắp tới nơi rồi, chịu khó chút nữa thôi.”
Dù đi tay không nhưng Tiểu Mĩ Nhân vẫn mệt đến bủn rủn hai chân.
Cậu thở hồng hộc, khoát tay với Chồng Cũ – lúc này đang đeo trên vai chiếc ba lô leo núi cồng kềnh: “Anh đi trước đi, tui không gượng nổi nữa.”
Nếu chiếu theo lệ cũ thì lúc này thầy Lí sẽ sầm mặt giáo huấn cậu lười nhác vận động, chỉ biết bỏ cuộc giữa chừng.
Tiểu Mĩ Nhân đã soạn sẵn bản thảo mắng chửi của thầy Lí trong đầu, sẵn sàng đưa vào tai trái ném ra tai phải.
“Kha Mộng Nghiêu, tôi bảo em ra sao?” Chồng Cũ thở dài đi đến bên cậu, chìa tay ra, “đưa tay cho tôi.”
“Tui biết rồi… Hở? Cái gì?” Tiểu Mĩ Nhân tròn mắt, ngờ rằng mình vừa mới nghe nhầm.
“Tôi đỡ em.” Cánh tay Chồng Cũ vô cùng vững vàng, tựa như một cây gậy bền chắc nhất.
“Em thiếu rèn luyện quá, người làm việc ở nhà lâu như em quả thật thể chất không theo kịp, sau này chúng ta từ từ luyện tập thêm là ổn thôi.”
Tiểu Mĩ Nhân chớp chớp mắt, gượng gạo lắc bàn tay đối phương.
“Tui không ưa vận động…”
“Nên tôi mới đi cùng em.”
Chồng Cũ thản nhiên trả lời, sau đó lặng lẽ dìu Tiểu Mĩ Nhân leo lên.
Mặt trời chậm rãi ló dạng, sắc vàng óng ả phủ khắp một vùng.
Tiểu Mĩ Nhân quay sang ngắm nhìn nửa bên mặt Chồng Cũ, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng cậu, ngọt đến mức Tiểu Mĩ Nhân không kìm được mỉm cười.
“Đến nơi… Em cười ngốc gì thế?” Chồng Cũ quay đầu, trông thấy Tiểu Mĩ Nhân đứng đó hớn hở một mình thì lấy làm kì quặc hỏi: “Có gì mà vui đến vậy?”
“Không nói cho anh đâu.” Lên tới đỉnh núi, Tiểu Mĩ Nhân bắt đầu vui vẻ trở lại, lượn lờ đây đó vài vòng.
“Giờ leo lên rồi, có được thưởng không?”
“Có.” Chồng Cũ trải thảm dã ngoại, vừa lấy bữa sáng ra ngoài vừa gọi Tiểu Mĩ Nhân lại.
“Thưởng gì?”
“Một ông chồng cũ.”
“Có cái quần á, tui đây không thèm… Ha ha ha ha ha, không được cù tui!” Tiểu Mĩ Nhân phá lên cười, rúc vào ngực Chồng Cũ, đưa tay quàng qua vai anh.
Chồng Cũ hỏi cậu: “Bắt em phải nhận, được không?”
Tiểu Mĩ Nhân chu môi.
“Sao thế? Miệng em bị đau hả?”
Đàn ông mà chu môi tức là muốn anh hôn người ta chứ sao!
Siêu ngốc!
78
Kế hoạch chu môi của Tiểu Mĩ Nhân thất bại.
Thầy Lí ngốc nghếch không hiểu chuyện yêu đương nhìn cậu thật lâu rồi cất giọng: “Em cứ chu môi như vậy, trông như đang đánh…”
R — —
Từ còn lại chẳng phải lời hay ý đẹp gì cho lắm nên đã bị kiểm duyệt.
“Anh!”
Tiểu Mĩ Nhân tức hộc máu, đứng dậy lao vèo một mạch xuống chân núi bằng tốc độ kinh hồn.
“Bác tài!! Cho tui về nhà!!”
Tiểu Mĩ Nhân chui vào băng ghế sau, cậu thật sự không muốn ở cùng người kia thêm một phút nào nữa!
“Nghiêu Nghiêu…” Chồng Cũ cũng theo cậu vào xe.
“Gọi cái gì mà gọi?!” Tiểu Mĩ Nhân thiếu điều muốn hét lên.
“Đừng giận tôi, lúc nãy là tôi sai, tôi không nên nói như vậy với em.” Gần đây thầy Lí rất dễ nhượng bộ, anh ôm Tiểu Mĩ Nhân đang tức giận vào lòng: “Lúc nãy trên kia còn có người.”
“Cái gì mà có người với không có người, anh… ưm…”
Hiện giờ mới là thời điểm thích hợp.
Chồng Cũ nghĩ thầm.
Vợ mình, ngọt quá.
79
Nỗi lo âu lớn nhất của Chồng Cũ đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Trên băng ghế tương đối rộng rãi, Kha Mộng Nghiêu ngồi ngây ngốc một chỗ, được anh âu yếm ôm trong lòng rất lâu.
Cục cưng của anh thật ra cũng thích anh, phát hiện ấy khiến Chồng Cũ vô cùng hạnh phúc.
Nói cho cùng, từ lâu thật lâu trước kia, người này đã chiếm giữ trái tim anh rồi.
——————
Chồng Cũ cũng từng rất sợ hãi.
Trong quan niệm đó giờ của Lí Chính, điều anh nên làm là học hành chăm chỉ, siêng năng làm việc, sau đó tìm một người vợ xứng đôi rồi xây dựng gia đình, cùng nhau sống hết cuộc đời mà chẳng cần tình cảm – như cha mẹ anh đã từng.
Hôn nhân mà, cũng chỉ nhằm trao đổi lợi ích, chẳng khác nào một thỏa thuận hợp tác kinh doanh.
Anh chưa từng mong đợi tình yêu, song rốt cuộc trái tim lại không kìm nén được rung động.
Tình cảm thời niên thiếu thật đơn giản xiết bao.
Chỉ cần người ta mập mờ tỏ ý thích mình đôi chút là trái tim đã ấm áp vô ngần.
Nhưng làm sao anh có thể thích một cậu con trai được?
Lí Chính mang tâm trạng hoài nghi nhốt mình trong phòng vài ngày tra cứu tài liệu, sau đó lờ mờ nhận ra có lẽ mình đã thực sự yêu người ta.
Anh quyết định đẩy người ấy ra xa, không để cậu bị vũng bùn là mình vấy đục.
Một thiếu niên đáng yêu như thế càng nên tìm một cô gái khả ái thì hơn.
——————
Lí Chính rời đi thật xa, nhưng tình yêu vẫn còn ở lại.
Đông qua xuân tới, cả hai xa nhau thấm thoắt chín năm.
Suốt những ngày tháng bận bịu ấy, trong những giấc mơ ngọt ngào của anh luôn thấp thoáng gương mặt người kia rạng rỡ tươi cười.
Lúc đó anh chỉ thấy nực cười.
Rõ là bởi vì không có được, nên kí ức mới phủ một tầng hào quang lung linh vô hạn lên hình bóng đối phương.
Trước ngày gặp lại, Lí Chính vẫn luôn tự nhủ như thế.
Nào đã hẳn là mình thật sự yêu Kha Mộng Nghiêu, chẳng qua là không chiếm được nên mới tiếc nuối chưa quên.
Thế nhưng anh lại gặp được cậu.
Chàng trai ấy ngồi hết sức ngay ngắn trước mặt anh, dáng vẻ tuy khác xa song cũng lại giống hệt cậu thiếu niên năm nào.
Bấy giờ Lí Chính mới hiểu tất cả những kiên trì cố chấp lâu nay vô nghĩa đến nhường nào.
Vốn dĩ anh tới đây để từ chối cuộc hôn nhân ngớ ngẩn này.
Từ lâu gia đình đã không thể làm gì được anh.
Anh đã đủ lớn mạnh để không cần phải chấp thuận sự sắp đặt của bất kì ai, bao gồm cả cuộc hôn nhân phi lí do mối tình ngang trái của ông bà mang lại.
Ấy thế nhưng khi đối tượng kết hôn biến thành người này, trái tim Lí Chính chỉ còn biết ngợp trong niềm vui bất ngờ.
Dường như chỉ cần khẽ vươn tay là anh có thể có được người kia.
——————
Sau đó Kha Mộng Nghiêu tuân theo nghĩa vụ kết hôn với anh, tựa như một đóa hoa tươi bị ngắt vào sáng sớm.
Nụ hoa tươi đẹp mới chớm nở còn ướt đẫm sương đêm bỗng chốc trở nên âm u vô hồn, chẳng còn chút nhựa sống.
Thật ra quan hệ hôn nhân vốn cũng không có mấy tình cảm, bình thường lãnh đạm với nhau âu cũng là điều dễ hiểu, song Lí Chính lại nhận ra mình bắt đầu lâm vào khủng hoảng.
Từ nhỏ được rèn luyện trong môi trường áp lực cao, anh đã tỏ ra rất kiên cường.
Sau này dù bị cả cha lẫn mẹ bỏ rơi, Lí Chính cũng không hề sợ hãi.
Sóng gió cuộc đời và công việc hành hạ, anh vẫn vô cùng bình tĩnh đối mặt.
Vậy mà giờ đây anh thật sự khủng hoảng.
Dù thực sự đang ở bên người mình thương, nhưng Lí Chính vẫn không nén được nỗi lo trong lòng.
Y như rằng, người anh yêu bắt đầu lên kế hoạch rời bỏ anh.
Cậu áp dụng vài thủ đoạn nho nhỏ, quả thực ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Kì thật chỉ cần Lí Chính nhấc một ngón tay, lập tức có trăm phương nghìn cách giữ người kia ở lại.
Thế nhưng anh vẫn buông xuôi, quyết định thả tay khỏi sợi dây trói buộc mang tên hôn nhân.
Thực tế là, anh rất sợ bị bỏ rơi.
Song điều anh sợ nhất là người đầu ấp tay gối không yêu mình.
80
Tiểu Mĩ Nhân bị người ta hôn.
Chồng Cũ hôn cậu, tựa như đang mút một viên kẹo hoa quả ngọt ngào.
“Được rồi, được rồi mà…” Tiểu Mĩ Nhân cố đẩy vai Chồng Cũ, cậu không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Môi tui sắp rách luôn rồi, anh đừng hành hạ tui nữa mà.”
Kể từ ngày cưới, họ chưa bao giờ có một nụ hôn nào vừa dài vừa ngọt đến vậy.
Những nụ hôn thầy Lí dành cho cậu luôn mang nặng kiềm chế, cho dù hôm nào anh cũng hôn lên trán cậu chào buổi sáng, nhưng luôn tạo cảm giác lịch sự khách sáo, không mảy may khiến người ta liên tưởng đến điều gì khác.
Lí Chính giống một ông chồng có trách nhiệm hơn là một người yêu ngọt ngào.
Anh là lựa chọn an toàn và phù hợp với cậu, song lại chẳng hề có chút gắn bó thể xác nào.
Vì điều này mà suốt một thời gian dài, Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy mình thật thất bại.
Chung quy lại, thầy Lí không ưa cậu, kết hôn với cậu chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ.
Chỉ là bởi con người anh cao thượng, cho nên mới chấp nhận gánh vác trách nhiệm hôn nhân mà thôi.
Trước khi li hôn, Tiểu Mĩ Nhân luôn nghĩ như vậy đấy.
Còn bây giờ thì…
Tiểu Mĩ Nhân nhích mông, lùi xa khỏi món hàng nguy hiểm dễ cháy nổ kia một chút.
“Về nhà đã!”.
Cập nhật truyện nhanh tại || trumtruy en.м E ||
Anh đang làm gì vậy hả, chả biết ngại gì cả.
Ghét thế chứ lị.
81
Về đến nhà Tiểu Mĩ Nhân, Chồng Cũ chu đáo giúp cậu chuyển toàn bộ đồ đạc mang đi dã ngoại hôm nay vào nhà.
“Này…”
“Anh…”
Tiểu Mĩ Nhân nhìn Chồng Cũ đỏ mặt tía tai đứng giữa phòng khách.
“Anh muốn nói gì thì nói đi.”
“Không có gì, tôi… Tôi về đây.” Ánh mắt Chồng Cũ nồng nhiệt xiết bao, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại lãnh đạm, nhạt nhẽo.
“Sắp trưa rồi, anh định về đâu?” Tiểu Mĩ Nhân sững sờ hồi lâu, sau đó mới bật hỏi như vậy.
Cậu không hiểu ý anh ra sao cả.
Bầu không khí lúc nãy rõ ràng là kiểu kia cơ mà, vì lẽ gì mà về đến nhà một cái lại quay lưng muốn rời đi? Nhưng nếu cậu phải mở miệng giữ người kia ở lại thì thật đáng giận.
Làm vậy chẳng hóa ra trong đầu mình chỉ chứa toàn chuyện kia à, mất giá quá chừng.
Tiểu Mĩ Nhân không vui.
“Anh đi đi, sau này đừng tới nữa, cũng đừng theo đuổi tui làm gì, đổi người khác đi.”
Còn lâu cậu mới giữ lại nhé, muốn lặn thì lặn luôn đi.
Thấy sắc mặt Tiểu Mĩ Nhân lúc trắng lúc đen, Chồng Cũ không nhịn được ôm chầm lấy cậu.
Cơ thể anh nóng rẫy như sắt nung, làm Tiểu Mĩ Nhân hốt hoảng giật mình.
“Tôi không muốn tỏ ra quá đường đột.”
Trước kia hai người tiến triển quá vội vã, không có hẹn hò chẳng có niềm vui, chỉ có cuộc hôn nhân thẳng thừng giam cầm tình yêu của cả hai vào lồng, chẳng ai nhìn rõ được ai.
Nhưng giờ đây Lí Chính sẵn sàng từng bước bù đắp cho người thương tất thảy những tiếc nuối đã qua.
Nói cho cùng, điều anh hằng khát vọng đâu phải là hạnh phúc sớm nở tối tàn.
Trước khi tạm chia tay, Lí Chính đặt một nụ hôn lên mí mắt Tiểu Mĩ Nhân.
“Hôm nay cứ vậy đã…”
Năm tháng còn dài rộng.
82
Mấy ngày nay Chồng Cũ bận tít mù, mỗi lần Tiểu Mĩ Nhân gửi tin nhắn wechat cũng phải mất vài tiếng đồng hồ mới nhận được hồi âm.
Cậu lủi thủi ăn cơm tối một mình liên tục ba ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa, chạy tới chung cư của công ty Chồng Cũ.
“Nghiêu Nghiêu, sao em lại tới đây?” Chồng Cũ ra mở cửa, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Anh… Mấy hôm nay anh làm gì thế?”
Tiểu Mĩ Nhân vốn muốn tức giận, nhưng khi mở lời giọng điệu toàn là chua xót tủi thân.
Chẳng lẽ mới đó còn nói sẽ theo đuổi mình mà đã lập tức hết hứng thú rồi sao?
Chồng Cũ đứng đó hồi lâu rồi thở dài thườn thượt, kế đó dẫn cậu vào nhà.
“Thầy Kha tới cũng tốt…” Anh cảm khái.
“Giúp tôi một tay nào.”
“Giúp chuyện gì?” Tiểu Mĩ Nhân ngờ vực.
“Tôi muốn tỏ tình với người thương, muốn nhờ thầy Kha cho ý kiến…”
Chồng Cũ mỉm cười.
“Xem nên đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
83
Tiểu Mĩ Nhân tự thấy mình không dễ theo đuổi chút nào.
Vừa gấp quần áo bỏ vào vali, cậu vừa ngẩn người nghĩ thế.
“Em thích ra biển không?” Chồng Cũ rời mắt khỏi cuốn sách hướng dẫn, ngẩng đầu hỏi cậu.
“Thích!” Hai mắt Tiểu Mĩ Nhân sáng trưng, cực kì sung sướng chạy đi tìm mấy chiếc quần đùi hoa.
“Lấy cho tôi nữa nhé.” Chồng Cũ nói với theo.
“Ô kê!” Tiểu Mĩ Nhân nhanh nhẹn đáp.
Còn cả áo sơ mi hoa với nón rơm rộng vành nữa chứ!
Dù sao thì cậu cũng tuyệt đối không dễ theo đuổi đâu, hê hê!
84
Chồng Cũ lấy hết ngày nghỉ phép của cả năm, đưa Tiểu Mĩ Nhân ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Tiểu Mĩ Nhân hớn hở vượt đại dương, đặt chân lên bờ cát vàng lấp lánh nơi đất khách quê người, để rồi phát hiện Chồng Cũ đã đặt trước một căn biệt thự lớn.
“Mấy hôm tới em cứ ngủ ở đây, tôi đặt hành lí của em ở chỗ này…”
Tiểu Mĩ Nhân sững người chốc lát, đoạn lầm bầm hỏi: “Vậy anh thì sao?”
Chồng Cũ đang bận rộn xếp hành lí, không nghe rõ cậu vừa nói gì, chỉ ừ một tiếng đáp lại.
“Anh bảo gì cơ?”
Tiểu Mĩ Nhân nằm trên ghế sô pha, nhấc chân đạp lên đầu gối Chồng Cũ một cái thật nhẹ như phẩy sợi lông vũ.
Nhưng mà cậu đang cáu thực sự, cố ý lớn giọng chất vấn.
“Nói mau! Anh ngủ chỗ nào?”
Chồng Cũ bật cười.
“Xin tùy ngài sắp đặt.”
85
Cuối cùng Chồng Cũ ngủ ở căn phòng kế bên phòng Tiểu Mĩ Nhân.
Hiềm nỗi giữa đêm Tiểu Mĩ Nhân mộng du, lạch cạch lộc cộc mò sang chỗ anh.
“Nghiêu Nghiêu?”
Tiểu Mĩ Nhân chui tọt vào chăn, nhỏ giọng lầu bầu: “Đừng gọi tui, tui đang mộng du.”
Lúc Chồng Cũ vẫn còn ngẩn ngơ thì ai đó đã lẹ làng rúc vào lòng anh, tay chân mảnh khảnh còn mang hơi lạnh.
Chồng Cũ chỉ đành ôm chặt lấy người ta.
“Ngủ ngon nhé.”
Tui sắp mộng du thật rồi!
86
Tui mộng du vào tận ngực anh mà anh chỉ biết đường nói chúc ngủ ngon thôi hử!
Tiểu Mĩ Nhân phát cáu lên được, cậu rất muốn vươn tay gõ côm cốp vào cái sọ não ngốc nghếch của người này.
Tiểu Mĩ Nhân nghĩ là làm, Chồng Cũ bị gõ ‘cộp’ một phát, mở choàng mắt.
“Mộng du mà còn đánh người à?”
Tiểu Mĩ Nhân tức xì khói, ai không đánh chứ cậu thì sẽ đánh!
Cậu còn định gõ thêm lần nữa, nhưng Chồng Cũ đã nhanh tay giữ lại.
Tay cậu bị đè chặt ở hai bên, không sao đụng đậy được.
“Anh làm gì vậy?!”
“Nhóc hư hỏng đã tỉnh rồi đấy à?” Chồng Cũ bật cười, hôn lên gương mặt bừng bừng nổi giận của Tiểu Mĩ Nhân.
“Anh đừng có mà hôn linh tinh… đừng có giở trò bại hoại với tui đó?”
“Đêm hôm khuya khoắt em bò lên giường tôi…” Chồng Cũ làm bộ nghi hoặc, “vậy rốt cuộc ai mới bại hoại đây?”
“Cái đó… Tui không có…” Tiểu Mĩ Nhân hết đường phản bác, trong lòng ấm ức vô cùng.
Cái con người này xấu xa quá đi mất! Luôn miệng bảo là thích mình, thế mà ngày nào cũng chỉ giỏi bắt nạt mình thôi.
Nhưng cậu còn chưa kịp rớm nước mắt thì Chồng Cũ đã đảo người, vây nhốt cậu phía dưới.
“Nghiêu Nghiêu thương tôi không?”
“Không nhá…”
Chồng Cũ hôn nhẹ lên trán Tiểu Mĩ Nhân.
“Nghiêu Nghiêu có đồng ý ở lại với tôi một lần nữa không?”
“Tui…”
Chồng Cũ hôn nhẹ lên đôi mắt long lanh của Tiểu Mĩ Nhân.
“Nghiêu Nghiêu…”
Tiểu Mĩ Nhân vừa thẹn vừa giận, muốn đạp anh ra, nhưng lại không thể nhấc chân.
“Anh làm gì đó!”
Chồng Cũ hôn nhẹ lên khóe môi mềm mại của Tiểu Mĩ Nhân.
“Tôi thích em lắm.”
“…”
Tiểu Mĩ Nhân thở hồng hộc, chui vào ngực Chồng Cũ cọ cọ.
“Biết rồi.”
Tui cũng… rung động một chút xíu rồi.
——————
Trưa hôm sau, Tiểu Mĩ Nhân nằm dài trên giường, tâm trạng vô cùng bức xúc.
Thầy Lí là đồ quá đáng!
Dám đào hố bẫy cậu nhảy xuống!
Đêm qua chớp mắt một cái đã móc ra abc với xyz ở ngay dưới gối! Chắc chắn là thủ đoạn lưu manh đã toan tính từ trước!
Mà cũng chẳng biết anh ta đã nhịn bao lâu nữa, hành hạ cậu mệt muốn chết luôn!
Đáng ghét!
Hì hì hì.
87
Ánh dương rực rỡ trải rộng khắp bờ biển cát vàng, cùng với những món đồ bài trí trên bãi hôm nay tạo nên một cảnh tượng lãng mạn mê hồn.
Tiểu Mĩ Nhân ôm một quả dừa lớn, vừa uống nước vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
Chồng Cũ dắt tay cậu đi phía trước, thấy cậu mải ngó nghiêng đây đó thì quay đầu lại, hỏi: “Em nhìn gì thế?”
“Chỗ này trang trí đẹp quá, không biết là bạn trẻ nào chuẩn bị cầu hôn đây?”
Tiểu Mĩ Nhân ngắm nhìn con đường trải kín hoa tươi rực rỡ, cảm thấy hết sức tò mò.
Thanh niên bây giờ cũng lãng mạn ghê cơ.
Chồng Cũ dừng bước.
“Là tôi.”
88
Tiểu Mĩ Nhân cứ ngỡ mình nằm mơ.
Sao thầy Lí bỗng dưng lại được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc(1) thế này, còn biết làm người ta vui mừng nữa?
(1) Theo Đông Y, khi đả thông hai mạch Nhâm và Đốc thì khí huyết tự lưu thông.
Trong các tiểu thuyết võ hiệp, đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì võ công có thể tăng lên vượt bậc.
Ý ở đây là Lí Chính đã lột xác, nâng level thành một người hoàn toàn khác.
Tiểu Mĩ Nhân đưa tay sờ trán chồng cũ.
“Nghiêu Nghiêu?” Chồng Cũ lấy làm khó hiểu lên tiếng.
“Anh… Không bị sốt ha.”
Vậy vì đâu mà lại đột ngột đổi tính đổi nết thế này?
Cứ sợ sợ kiểu gì ấy.
Chồng Cũ siết tay Tiểu Mĩ Nhân: “Vậy em có đồng ý kết hôn một lần nữa với tôi không?”
Tiểu Mĩ Nhân mím môi lẩm bẩm: “Coi như là… đồng ý đi.”
Cũng đâu thể để anh uổng phí công sức được.
89
Tiểu Mĩ Nhân lại kết hôn rồi.
Hôn lễ lần này chẳng hề long trọng, hoành tráng như lần trước, khách khứa trừ một vài người bạn thân thiết ra thì không còn ai khác.
Song Tiểu Mĩ Nhân lại vui vẻ tột cùng.
——————
Cậu đã đem lòng yêu người trước mặt từ rất rất rất lâu.
Ngay ngày đầu tiên hiểu được thế nào là tình yêu, cậu đã nhận ra toàn bộ trái tim mình đã bị anh lấp đầy.
Bởi vì yêu anh, nên khi bắt đầu bị Lí Chính lảng tránh cậu mới oán giận.
Bởi vì yêu anh, nên khi gặp lại Lí Chính cậu mới hoảng hốt.
Bởi vì yêu anh, nên khi kết hôn cùng Lí Chính cậu mới sợ hãi.
Bởi vì yêu anh, nên Tiểu Mĩ Nhân mới hết lần này đến lần khác tự dối gạt bản thân, rằng mình hoàn toàn không thích, hoàn toàn không quan tâm, hoàn toàn không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân ràng buộc.
Bởi vì cậu quan tâm đến người ấy rất nhiều, nên mới tình nguyện buông tay, để mọi thứ cứ thế chấm dứt.
——————
Trong làn nước mắt, Tiểu Mĩ Nhân đón nhận từ người cậu yêu một nụ hôn thật dịu dàng, âu yếm.
“Thầy Lí ơi…”
Tiểu Mĩ Nhân vươn tay choàng qua vai chồng cũ… chồng cậu.
“Em yêu anh lắm đó.”
Tiểu Mĩ Nhân và chồng cũ của cậu ấy – ending.
-HOÀN-
Editor lảm nhảm: Vậy là hành trình cố gắng của hai đứa yêu nhau nhưng không bắt được sóng não nhau đã kết thúc rồi, cuối cùng hai bạn cũng bắt được tín hiệu của nhau và hòa cùng một nhịp
Rất cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện và chịu đựng sự nhây của mình.
Sắp tới mình định tập trung cho hai bộ dài còn lại trong nhà, vẫn đang làm nhưng vì vụ report truyện Tấn Giang gần đây nên cũng hơi băn khoăn chút xíu.
Rất có thể mình sẽ lặn tiếp =)))) Chúc mọi người tuần mới vui vẻ ha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...