Tiểu Muội Đừng Sợ

CHƯƠNG 10 DỊCH BY: ZUZU YUNJAE
Lén lút, cẩn thận mở cửa phòng, Vân Tiểu Muội nhìn trước ngó sau, không thấy ai liền vội vã chạy ra cửa phòng. Đang muốn bước ra sân thì phía sau truyền tới tiếng hừ lạnh.
“Muốn đi đâu?”
Vân Tiểu Muội cả kinh. Biết là mình đã bị phát hiện, thoắt cái liền biến thành bộ dạng khóc lóc thảm thương.”Đại tỷ…” Ánh mắt tha thiết nhìn về phía Vân Thanh Long.
“Muốn đi tìm Chử Nhật Dương?” Vân Thanh Long lập tức đoán đúng mục đích của nàng.
Vân Tiểu Muội không dám nói gì, chỉ có thể cúi thấp đầu, rụt tay lại.
Đã hơn nửa tháng rồi, Chử Nhật Dương vẫn chưa có đến tìm khiến nàng trở nên bất an, không khỏi bắt đầu suy nghĩ.
Hắn… Có phải là đã còn cần nàng nữa? Cho nên mới không đến thăm nàng…
Thấy Tiểu Muội bày ra khuôn mặt ủy khuất, Vân Thanh Long hừ lạnh, trên khuôn mặt có chút không thỏa. “Hừ! Cái tên tên trộm đó thì có cái gì tốt mà khiến muội thích hắn như thế?”
“Huynh, huynh ấy rất tốt…” Vân Tiểu Muội nhịn không được đỡ lời cho Chử Nhật Dương.”Mặc dù huynh ấy luôn trêu muội, khiến muội khóc, nhưng huynh ấy đối với muội rất tốt,ở trong mộ thất, nếu không phải là huynh ấy đã cứu muội, sợ rằng muội sớm đã chết ở bên trong rồi…”
“A! Nghe muội nói như thế thì xem ra chúng ta yêu thương muội còn kém xa so với hắn nha!” Vân Chu Tước đi vào trong sân, nhướn mày.
Thấy nhị tỷ, Vân Tiểu Muội chỉ biết nhún vài, không dám nói gì nữa.
Vân Chu Tước nhìn Tiểu Muội, “Tiểu Muội, muội rất thích hắn sao?”
Vân Tiểu Muội chau mày, sợ hãi nhìn hai vị tỷ tỷ, cẩn thận gật đầu.”Ân, rất thích rất thích.” Trông bộ dáng của nàng rất thành thực. Mặc dù nhát gan, nhưng mắt lại ánh lên sự chắc chắn, khiến cho hai tỷ tỷ thấy được kiên định của nàng.
“Hừm! Nữ đại bất trung lưu*.” Vân Thanh Long lắc đầu.
(Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ ở trong nhà. Ý nói là phải gả đi a~)
“Vậy hắn cũng thích muội phải không?” Vân Chu Tước hỏi.
Vân Tiểu Muội cắn môi, “Huynh, huynh ấy nói thích muội, chỉ động tâm với mình muội thôi.”
“Muội tin lời hắn?” Vân Chu Tước lại hỏi.
“Muội…” Cắn cắn môi, Vân Tiểu Muội nhìn về phía nhị tỷ, gật đầu. “Vâng! Muội tin tưởng huynh ấy.”

Thấy khuôn mặt Vân Tiểu Muội không khỏi lộ cười, Vân Chu Tước cũng cười, tiến đến dịu dàng xoa đầu Vân Tiểu Muội.”Tiểu Muội, muội lớn rồi, đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
“Đúng thế! Người thì cũng đã bị người ta ăn sạch sẽ rồi, đâu còn là trẻ con nữa!” Vân Thanh Long không vui vẻ mà hừ lạnh. Nghĩ đến Tiểu Muội nhà mình bị tên trộm kia trộm đi, Không tránh khỏi cảm thấy khó chịu!
Tiểu Muội của họ dễ thương như thế, họ đã nâng niu, yêu thương, chăm sóc mười sáu năm trời ── tuy là cũng có bắt nạt không ít! Nhưng mà vẫn là rất yêu thương .
Ai ngờ được mới mười sáu tuổi đã bị tên trộm kia trộm đi mất, Vân Thanh Long càng nghĩ càng không cam lòng! “Tiểu Muội, lời của nam nhân nói thì nghe xong nên bỏ qua, không thể tin tưởng được.” Nàng nhịn không được nói cứng.
“Đại tỷ.” Vân Chu Tước bật cười.
“Chử Nhật Dương sẽ không lừa muội!” Vân Tiểu Muội phản bác. Vẻ mặt kiên định.”Huynh ấy mặc dù luôn ức hiếp muội, chọc tức muội, thế nhưng huynh ấy tuyệt đối sẽ không lừa muội.”
“Hừ!” Ly gián không thành, Vân Thanh Lung lại càng không chịu được nữa. “A! Ta sẽ kêu Lão Tam đi giết chết cái tên trộm kia.” Chướng mắt!
“Đại tỷ!” Nghe Vân Thanh Long nói, Vân Tiểu Muội kinh hoảng trợn mắt.
Thấy khuôn mặt Tiểu Muội kinh hoảng thất thố, Vân Thanh Long bĩu môi.”Nói giỡn với muội thôi! Gấp gáp cái gì chứ?” Hư! Khó chịu.
“Tiểu Muội, muội đừng để ý.” Vân Chu Tước lắc đầu bật cười.”Nhưng mà muội cũng không được ra khỏi nhà. Ngoan ngoãn mà ở trong nhà đi.”
“Nhưng mà…” Vân Tiểu Muội muốn nói lại thôi.
“Tiểu Muội, muội chẳng phải là rất tin tưởng Chử Nhật Dương ư?” Vân Chu Tước ngăn lời của nàng lại.”Nếu tin tưởng hắn, thì hãy ở nhà chờ hắn đến.”
“A!” Không có biện pháp phản kháng, Vân Tiểu Muội không thể làm gì khác, cúi thấp đầu.
Lúc này, Vân Huyền Vũ chậm rãi đi đến.”Ý? Mọi người đều ở đây a!” Vừa lên tiếng, là thanh âm trong trẻo.
“Có việc ư?” Vân Thanh Long lên tiếng.
“Ừm…” Vân Huyền Vũ gật đầu, chậm rãi nói: “Cái tên Chử Nhật Dương tới rồi, bây giờ người đang ở đại sảnh.”
“Chử Nhật Dương tới rồi?!” Vân Tiểu Muội kinh hỉ hai tay ôm má, vui vẻ nhìn về phía đại tỷ. “Đại tỷ, huynh ấy đến rồi!”
Nàng Vui vẻ cười to, vội vàng chạy về hướng đại sảnh.

Chử Nhật Dương đứng ở đại sảnh, ngượng ngùng nhìn Nhâm Vân gia nhị lão.

“Ngươi chính là Chử Nhật Dương a…” Vân phụ nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, chẳng đáng khẽ hừ.”Cái tam bất ngũ thì lướt qua giới lai thần trộm mộ?”
“Ấy! Bá phụ đừng nói như thế.” Chử Nhật Dương ngượng ngùng sờ mũi mình, “Ta hôm nay đã mang tất cả đồ mà lúc đó ta đã không cẩn thận lấy đi tới, người xem.”
Hắn vội vã mở ba rương đồ phía, bên trong tất cả đều là kỳ trân dị bảo khó thấy, mà tất cả đều là do hắn trước kia từng trộm ở nhà Vân gia.
Ai! Sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, lúc đó hắn sẽ không có trộm đồ của Vân gia thực sự là hối không kịp nha!
Vân phụ liếc nhìn ba rương đồ, cười nhạt. “Tiểu tử, ngươi tưởng mang ba rương đồ người đã ăn trộm ở đây trả lại là có thể mang đứa con gái bảo bối của ta đi sao, ngươi có nghĩ mọi chuyện có dễ dàng quá không thế?”
“Nhưng mà, lão đầu tử, tên tiểu tử này nhìn rất tuấn tú, là nhân tài, xem ra cũng không tệ nha!” Vân mẫu nhìn Chử Nhật Dương, càng nhìn càng hài lòng.
“Hừ! Nhìn đẹp thì có tác dụng gì?” Nghe thê tử khen Chử Nhật Dương, Vân phụ càng không thích. Hắn trừng Chử Nhật Dương, không hài lòng lên tiếng.”Bà chưa nghe qua, nhìn tuấn tú thì chính là thường phong lưu sao? Cái tính phong lưu của tên họ Chử trên giang hồ chắc bà cũng đã từng nghe qua không chỉ một hai lần. Tiểu Muội theo hắn, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành cô phụ.”
“Tuyệt đối sẽ không!” Chử Nhật Dương vội vàng lên tiếng, “Bá phụ, ta xin thề, đời này kiếp này ta sẽ không có phụ Tiểu Muội!”
Vân phụ không bị lời nói của hắn lay động! “Bớt nói những lời thừa thãi đi,nếu như thề mà được thì trên đời đã chẳng còn có kẻ nuốt lời!” Hừ, muốn cướp Tiểu Muội của ta ư, đừng hòng!
“Lão đầu tử, người sao lại làm như thế? Người ta dù sao cũng là khách mà!” Vân mẫu khinh xích, đối với thái độ ấu trĩ của chồng không khỏi cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.
“Khách?” Vân phụ tức giận nhảy ngược.”Cút! Cái loại khách này lão tử không hoan nghênh, ngươi cút xa ra một chút, sau này không được phép tới nhà của ta, nếu không ta…”
Lời chưa nói hết thì có một thân ảnh chạy vào đại sảnh.
“Chử Nhật Dương ──” Vân Tiểu Muội vui vẻ nhào vào lòng của Chử Nhật Dương, rất phấn kích mà ôm lấy hắn, liên thanh nói: “Huynh đến rồi huynh đến rồi… Muội còn tưởng huynh không đến, không cần muội mữa, khiến muội lo lắng chết đi được!”
“Đứa ngốc này.” Chử Nhật Dương ôm nàng, ôn nhu nở nụ cười.”Trái tim của ta ở đây, ta làm sao có thể không đến lấy đi?”
Nghe hắn nói, Vân Tiểu Muội vui vẻ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên niềm vui. “Huynh nói trái tim của huynh ở đây… Ở trên người muội sao?”
“Thế muội nói nó ở đâu?” Chử Nhật Dương hỏi lại.
“Xì~!” Vân Tiểu Muội tiến vào long hắn, chậm rãi nói: “Chử Nhật Dương,muội nói với huynh, trái tim của muội ở trên người huynh!”
“Tiểu Muội!” Phụ thân ở bên cạnh không thể nghe nổi nữa, tức giận rống to: “Con đường đường là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, khuê nữ mà giữa thanh thiên bạch nhật lại ôm một tên con trai, còn ra thể thống gì nữa? Lại đây cho ta!”
“Đa!” Vân Tiểu Muội bị tiếng hét dọa cho hết hồn, thấy cha đang nổi giận, vội vã rời khỏi lòng Chử Nhật Dương, sợ hãi đi về phía song thân.

Chử Nhật Dương kéo nàng, gấp gáp cầm tay nàng, ánh mắt chính kinh nhìn Vân phụ.”Bá phụ, ta muốn lấy Tiểu Muội làm thê tử.”
“Ngươi… Ngươi đừng hòng!” Vân phụ rống to hơn: “Ngươi buông tayTiểu Muội ra cho ta!” Hắn tức giận với tay về phía trước muốn bắt Tiểu Muội quay về.
“Cha!” Vân Tiểu Muội ôm lấy Chử Nhật Dương. Mặc dù rất sợ nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định nhìn về phía song than. “Cha, ta muốn ở bên Chử Nhật Dương.”
“Con…” Vân phụ trừng mắt nhìn nữ nhi, tức đến không nói lên lời.
“Lão đầu tử, được rồi! Được rồi!” Vân mẫu vỗ vỗ tay của chồng mình.”Ông xem hai đứa chúng nó cũng là tình cảm song phương, thôi đừng cấm cản chúng nữa.”
“Nhưng, nhưng mà…” Vân phụ vẫn không cam lòng.
“Tên trộm đáng chết, muốn lấy Tiểu Muội nhà ta không đơn giản đâu!” Vân Thanh Long tiến vào đại sảnh, phía sau còn có các tỷ muội.
Chử Nhật Dương nhìn về phía họ, “Các tỷ xem ta đã mang lễ vật đến rồi.”
Vân Chu Tước nhìn về phía ba rương đồ, nhíu nhíu mày.”Chỉ với ba rương đồ này mà ngươi đã đòi lấy Tiểu Muội của nhà ta ư, Chử công tử, ngươi nghĩ mọi việc quá đẹp rồi đấy!”
“Vậy mọi người muốn thế nào?” Chử Nhật Dương cũng nhíu mày dò hỏi. Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý. Hắn biết Vân gia tứ quỷ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“Ba rương đồ kia vốn là của Vân gia chúng ta, là tên trộm nhà ngươi đã trộm đi, làm sao có thể coi là lễ vật? Cái này gọi là vật quy nguyên chủ.” Vân Thanh Long hừ lạnh, từ trong long lấy ra một bức địa đồ quăng cho hắn.
“Cái này là…” Chử Nhật Dương tiếp lấy địa đồ, nghi hoặc mở ra.
“Cái này là địa đồ mộ của vua, chỉ cần ngươi có thể vào lấy được Kiền Tương kiếm và Hạ Bảo kiếm, Tiểu Muội sẽ là của ngươi.” Vân Chu Tước giải thích.
“Chỉ cần lấy được hai bảo kiếm này là có thể?” Chử Nhật Dương nhìn về phía họ, chờ đợi một sự xác định chắc chắn. Hắn không hy vọng đến lúc lấy được hai bảo kiếm rồi thì họ sẽ đổi ý.
“Đúng vậy.” Vân Thanh Long gật đầu.
“Làm gì có cái chuyện…” Vân phụ còn có ý kiến, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của bốn cô con gái, hắn lập tức im miệng, không dám nói gì nữa.
Ô… tiểu nữ nhi của hắn…
“Được, ta sẽ mang kiếm tới.” Chử Nhật Dương giữ lấy địa đồ, cúi đầu nhìn về phía Vân Tiểu Muội.”Tiểu Bất Điểm, hãy ở đây chờ ta quay trở lại.”
“Đừng mà!” Vân Tiểu Muội lắc đầu, bàn tay nhỏ bé vội vàng giữ lấy hắn.”Muội muốn đi theo huynh!”
“Cái gì?!” lời vừa nói ra ra, tất cả đều giật mình đánh thót.
Thật là như vừa gặp ma vậy! Tiểu Muội sợ nhất bóng tối và sợ nhất ma tự nhiên lại chủ động nói muốn đi trộm mộ?
“Tiểu Bất Điểm?” Chử Nhật Dương nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.”Muội nói là thật? Đó là mộ! Mộ của vua! Hơn nữa còn là mộ cổ!”
“Ân! Muội khẳng định!” Vân Tiểu Muội thành thực gật đầu, nhìn về phía người nhà, rất thành thực mà nói: “Con muốn đi cùng Chử Nhật Dương!”

Vân gia đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, không có ý kiến. Hắc hắc! Để cho Tiểu Muội đi cùng, Chử Nhật Dương trộm mộ chỉ có càng thêm phiền phức. Bọn hắn ước gì Chử Nhật Dương không lấy được kiếm, không lấy được Tiểu Muội nha!
“Tiểu Muội, muội không sợ ư?” Chử Nhật Dương nhìn nàng.
Vân Tiểu Muội cụng nhẹ trán vào cằm hắn cười, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối. Nụ cười ngọt ngào khiến hắn lâng lâng “Có huynh ở bên, muội không sợ.”
Chỉ cần có hắn ở bên, nàng sẽ không sợ!
Vĩ thanh
Ô… Nàng nhầm rồi!
Nàng vẫn rất sợ…
Vân Tiểu Muội hai chân run rẩy, trợn mắt nhìn vách núi, giọng như sắp khóc hỏi: “Tại, tại sao mộ của vua lại phải xây dưới vách núi này thế?”
Cao như thế, sâu như thế sẽ chết người a!
Chử Nhật Dương không còn đường lựa chọn nhìn nàng.”Nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai đây! Mau xuống phía dưới thôi!” Hắn lấy dây thừng đưa cho nàng, muốn nàng xuống trước.
Vân Tiểu Muội run rẩy, sợ hãi nhìn dây thừng.
Thấy tình hình đó, Chử Nhật Dương thở dài, không thể làm gì khác hơn là nói: “Hay là nàng trở về quán trọ trong thành chờ ta, ta một mình xuống phía dưới là tốt rồi.”
“Đừng mà!” Vân Tiểu Muội lắc đầu.
Chử Nhật Dương trở mình cá bạch nhãn, hết kiên trì rồi, “Nếu không thì nàng muốn ta phải làm sao? Mau chóng quyết định đi. Muốn xuống phía dưới hay là quay về thành? Mau chọn một!”
Hắn tức giận gào to. Bọn hắn đã đứng ở đây rất lâu rồi nhưng nàng vẫn cứ do dự. Tính nhẫn nại của hắn cũng đã đến cực hạn.
“Ô… huynh hung dữ quá.” Vân Tiểu Muội khóc.
“Vân, Tiểu, Muội!” Đừng có ép hắn bóp chết nàng!
“Muội…muội xuống dưới là được chứ gì?” Vân Tiểu Muội chu cái miệng nhỏ nhắn, nắm dây thừng, hít sâu một hơi, chuẩn bị xuống phía dưới.
“Tiểu Bất Điểm.” Chử Nhật Dương nắm tay nàng, cúi đầu hôn nàng.”Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây, có ngã xuống thật, ta sẽ nhảy suống, sẽ nằm ở phía dưới nàng.”
Vân Tiểu Muội trừng mắt nhìn hắn, sợ hãi trong long cũng dần lui, hướng hắn tươi cười, “Ừm, có huynh ở bên,muội không sợ!” Nàng rướn người lên, chạm môi vào môi hắn.
Không sợ! Không sợ! Nàng không sợ.
Bởi vì, có hắn ở bên…
-Toàn Văn hoàn -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui