Bầu trời Thiên Lang Tinh tối tăm, không thể tìm thấy một chút ánh sao.
Mơ hồ có thể nghe thấy một trận quỷ khóc sói gào.
Bùi Thanh Hà lại biến trở về bộ dáng chó con đáng yêu.
Mắt chó con đều rũ xuống, như quả nho nhỏ.
Nhưng Yến Giang đã học được hai chữ thông minh.
Cậu lùi lại hai bước, hung hăng hỏi: "Anh là ai!"
"Bùi Thanh Hà."
"Đừng tới đây," Yến Giang trừng mắt, lông tơ xù lên, "Bùi Thanh Hà là ai!"
Bùi Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi tại chỗ: "Là chó con của Yến Giang."
Yến Giang không tin.
Bùi Thanh Hà không phải là chó, mà là sói.
Cậu ủ rũ đi lên trước, đến bên cạnh phần rìa cá voi trắng.
Chó con khẩn trương: "Yến Giang!"
Anh đứng ngồi không yên, rất nhiều lần muốn tiến lên, nhưng lại tự ép mình dừng lại.
Yến Giang cúi đầu, nhìn mặt biển.
Nước biển đen nhánh, mơ hồ có thể nhìn thấy một khối lại một khối xác chết đỏ rực chết trôi.
Thi thể này có thể đã ngâm trong nước rất lâu, mũi miệng mọc đầy chồi non, hoa lá xanh mướt.
Yến Giang cảm thấy thật kỳ lạ, bèn vươn móng vuốt lông xù xù khuấy động mặt nước.
Một con cá đỏ tươi như máu đột nhiên nhảy khỏi mặt biển, miệng há to như hố đen không đáy.
"Cẩn thận!" Chó con một bước chạy tới, đem Yến Giang đè dưới thân.
Cá voi trắng bị một con phi ngư màu đỏ xé rách một khối huyết nhục, máu xanh sẫm phun ra, hệt như quả cầu nước vỡ tung.
Mùi máu tanh tựa như một cái ám hiệu, thi thể đỏ tươi xung quanh sôi nổi thoái hóa thành dạng cá.
Khấp nơi hướng đến cá voi xâu xé.
Yến Giang lúc này mới nhìn rõ, chúng là cá nhưng lại không giống cá, ngược lại giống phôi thai chưa phát triển trong bụng mẹ, vẫn còn đuôi cụt và đôi mắt chưa hoàn toàn phát triển.
Vũ điệu của chúng như một cơn mưa, lấy đà nhảy lên rồi lại rơi xuống, nện ở trên mặt nước, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch.
Sau một hồi, trận mưa cá cuối cùng cũng dừng lại.
Yến Giang bàng hoàng quay đầu nhìn lại, cậu run rẩy kêu, "Bùi Thanh Hà?"
Bùi Thanh Hà không thấy.
Từ khi Yến Giang phá vỏ trứng, người đầu tiên nhìn thấy chính là Bùi Thanh Hà.
Cậu chưa từng nghĩ một ngày nào đó chó con sẽ rời xa cậu.
"Bùi Thanh Hà!" Mèo con tại chỗ kêu to, "Anh ở đâu? Bùi Thanh Hà."
Yến Giang một bên khóc, một bên hướng phía trước chạy, thế giới trống rỗng đột nhiên ồn ào tiếng người.
Trên mặt đất lộ ra hai cái hố trũng, trời vừa mưa, chúng liêng động đầy nước.
Dòng người như chết lặng lướt qua cậu.
Yến Giang đưa mắt nhìn bốn phía, thấy tấm biển trên đỉnh đầu: Chợ nông sản phố Trường Bình.
Cậu từ bé đã được nuông chiều, chưa bao giờ đi qua chợ nông sản.
Trời vừa mưa xong, nơi này làm cậu có cảm giác vừa ồn ào vừa dơ bẩn.
Trước quầy thịt, đại tràng lợn trắng bóng tùy ý treo lên móc sắt, nước tuyết lẫn máu đỏ hồng chảy xuống nền gạch trắng xóa.
Gà được mổ bụng, đặt trên thớt hai chân lộn ngược.
Khách hàng cùng chủ quầycò kè mặc cả, nói chuyện đều dùng thứ tiếng địa phương mà cậu không hiểu.
Mèo con theo dòng người, lang thang không có mục tiêu, hướng phía trước mà đi.
Nơi này giống một ngã tư chật chội.
Tổng thể tựa như hình chữ "điền*".
*Điền (田): ruộng lúa, cánh đồng lúa.
Ở góc chữ "điền" thứ nhất, Yến Giang tìm được Bùi Thanh Hà.
Bùi Thanh Hà mặc một cái tạp dề không thấm nước, ngồi xổm trước mấy cái ghế đẩu, tranh thủ làm bài tập về nhà trước khi trời tối.
Nhìn qua đại khái mười hai, mười ba tuổi.
Trước mặt anh là hai cái chậu nhựa lớn, một cái đựng cá tươi, cái còn lại là những con lươn đang ngoe nguẩy.
Sau lưng là cửa hàng nhỏ hẹp, bán lẻ TV cũ cùng đồ khô đã phân loại.
Dây điện không biết từ đâu, mắc với bóng đèn, ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Khí gas bên trong gần như cháy hết vẫn luyến tiếc không đổi.
Bùi Thanh Hà lớn lên rất đẹp.
Quần áo của anh bẩn thỉu, đôi giày làm bằng nhựa sáng màu.
Tóc cắt lung tung rối loạn.
Tay chân như trúc, mảnh khảnh mà tinh tế.
Mà Yến Giang cư nhiên từ Bùi Thanh Hà nghèo túng như vậy nhìn ra vài phần thanh tú tuấn tiếu.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên cao lớn ôm một sọt cá từ trên xe ba bánh bước xuống.
Vẻ ngoài người này rất đáng sợ, như là Diêm Vương trong điện cung phụng đại la kim cương.
Bùi Thanh Hà đứng lên: "Ba."
Anh bước lên hai bước, giúp đỡ lấy xọt cá.
Người đàn ông một chân đá vào ngực anh: "Giáo viên chủ nhiệm của mày gọi cho tao, nói mày đánh nhau trong trường?"
Bùi Thanh Hà lộn ngược bay hơn nửa mét, chiếc áo bạc màu dính đầy bùn.
Chủ quầy xung quanh lập tức kinh hô: "Lão Bùi! Ông làm gì? Đừng đánh nhãi con!"
Người đàn ông trung niên xấu hổ, đem Bùi Thanh Hà kéo vào nhà, đóng kín cửa.
"Tao con mẹ nó làm gì có tiền để trả tiền thuốc men? Mày biết mày đánh ai không? Là con của đội trưởng đội quản lý thành phố!"
Nói xong, lại một chân đá tới.
Bùi Thanh Hà bị đá đau, anh che bụng, một lời cũng không nói.
Chính là đau tới phát run.
Nhưng lại không chịu rơi dù chỉ một giọt nước mắt.
Yến Giang tức khắc đau lòng.
Cậu tức giận duỗi móng vuốt, hướng vào đùi người đàn ông cào một cái: "Không được bắt nạt chó con của tôi!"
Đáng tiếc, cậu căn bản không có thực thể.
Tự nhiên cũng không thể tạo thành thương tổn.
Người đàn ông càng nghĩ càng giận, thuận tay túm lấy gậy gỗ đánh lên người Bùi Thanh Hà.
Âm thanh đánh ra vừa trầm buồn vừa nghẹt thở.
Y mắng Bùi Thanh Hà, nhưng càng nhiều hơn chính là cuộc sống không như ý của chính mình.
Cuối cùng đánh đến mệt.
Người đàn ông hung hăng phỉ nhổ xuống đất: "Học, học đến đầu óc đều hư.
Vô dụng.
Cấp ba tao không có khả năng cho mày đi học."
"Tự mày lo liệu đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...