“Chúng ta chưa ly hôn.” Anh nhẹ nhàng nói.
Câu nói này chẳng khác nào một quả bom gây chấn động khiến cho Tiểu Nhược trở nên thẫn thờ, anh, anh ta nói cái gì? Không ly hôn? Kia, kia –
“Nếu như điều em bận tâm chính là chuyện này, muốn tìm cớ để phủ nhận, vậy để anh nói cho em biết, chúng ta chưa từng ly hôn, trong hai năm qua, quan hệ hôn nhân của chúng ta vẫn luôn tồn tại, lúc ấy, anh không ký tên.”
Nhìn ra sự ngờ vực của cô, Thẩm Hạo Ngôn tốt bụng giải thích. Chết tiệt nếu như cô khăng khăng lấy lý do ly hôn không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, như vậy hắn đành phải nói ra sự thật này, trêu cợt cô so với nguy cơ có thể mất cô cái nào quan trọng hơn. Giờ phút này, mặt mũi chẳng quan trọng nữa, hắn không thể buông tay được, xa cách đã hai năm. Hai năm, với tính cách của hắn nhất định là muốn hoàn lại gấp đôi, quan trọng là phải hoàn lại như thế nào mới thỏa đáng. Khóe miệng lộ ra ý cười thâm trầm. Gian thương đúng là gian thương, nếu như Tiểu Nhược biết rõ ý nghĩ của hắn, nhất định cảm thán như vậy.
“Tôi, tôi, anh — chúng ta, không có – không có – ly hôn -?”
Tiểu Nhược lắp bắp hỏi, cô thực sự nghi ngờ, một vấn đề đơn giản mà cứ ngây ngốc hỏi lại nhiều lần. Chỉ là hắn vừa mới lơ đãng nói ra một câu như vậy, nhưng lại khiến cho những bi thương đã ngủ yên từ lâu bông nhiên quay lại.
“Đúng vậy. Không ly hôn. Cho nên về luật pháp quan hệ hai chúng ta vẫn là vợ chồng, mà em –”
Hắn nhìn biểu hiện ngây ngốc của người con gái trước mặt, trong lòng không khỏi vui vẻ một trận, bộ dạng ngây ngốc này muốn đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Khiến cho hắn vô thức nổi cơn thú tính, khụ, cô thật là có bản lãnh kích thích tiểu ác ma trong lòng hắn.
“Mà em, vẫn là vợ của anh! Bà xã ạ –”
“A –”
Tiểu Nhược lòng hoảng sợ, không cần phải hắn lại đùa giỡn hoa chiêu gì. Nhưng hắn cố ý từ từ không đem lừoi nói cho, cứ như vậy treo khẩu vị của cô.
“Bà xã, cho nên em phải tận tình thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, mà tối qua chỉ có thể coi là phần lãi hai năm trước em thiếu anh. Anh muốn lấy cả vốn lẫn lời! Bây giờ trả đủ cả hai năm đi!”
“A –” Lời còn chưa nói hết, người nào đó liền thừa dịp kéo cô lại, chiếc chăn trên người cũng bị kéo ra, nhanh như cắt cả người Tiểu Nhược đã bị giam vào trong ngực, hắn mỉm cười đặt Tiểu Nhược dưới thân. Tiểu Nhược thét chói tai không thôi, đáng tiếc mấy giây sau tiếng kêu đã bị chặn lại, chỉ còn tiếng ngâm nga như có như không.
Tiểu Nhược trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói kia “Chúng ta không ly hôn.” “Không ly hôn là sao, vẫn còn là vợ của anh ư, vậy, chẳng phải là anh và tình nhân cũ tái hợp hay sao, lẽ nào cô lại là người thứ ba, là Tiểu Tam sao? Không đúng a, dường như là –“Bởi vì một câu nói của anh khiến cho đầu óc của cô mơ mơ hồ hồ thế nên khi hắn nhào tới cô phản ứng chậm mất nửa nhịp, nếu như cô phản ứng nhanh, ít nhất, ít nhất còn có thể nói một câu như thế này “Sao anh có thể nhào đến như vậy!” Lần này cô muốn tránh đi, né khỏi hắn, không phải đã toi công rồi sao? Vậy năm đó anh phản bội cũng không tính ư? Có thể xem như không có việc gì mà quên đi ư? Có thể im lặng chịu đựng sao? Tất nhiên là không thể, cô bây giờ cũng không thể tùy tiên? Đương nhiên là không được, cô bây giờ cũng không thể tùy tiện nói tha thứ liền tha thứ! Nhưng căn bản là cô bây giờ đến phòng thân cũng không thể làm được, không thể làm cho hắn di chuyển một chút nào! Chỉ có thể tức giận mà thôi!
Hai ngày, suốt hai ngày, Tiểu Nhược không còn sức lực cũng không còn cơ hội bước ra khỏi nhà trọ của cô một bước, Cô cứ như thế bị tên ác ma Thẩm Hạo Ngôn nghiền ép đến mệt chết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Muốn chửi bới hắn cũng chỉ có thể rủa thầm trong bụng, bởi vì cổ họng của cô đã khản đặc. Nhìn cái tên đó ăn mặc chỉnh tề, tinh thần rất tốt, khóe miệng cười cười khiến trong lòng cô càng bực bội, Tiểu Nhược ở trong lòng thầm mắng hắn ngàn vạn lần. Mà Thẩm Hạo Ngôn dường như cảm thấy được, đang chỉnh lại trnag phục liền dừng lại, quay người bước đến phía dường, cúi người nắm lấy cằm Tiểu Nhược mà dùng sức hôn lên, cho đến khi hắn thỏa mãn mới chậm rãi quay người đi đến công ty..
Bị hắn hôn đến mức gần nghẹt thở, Tiểu Nhược ủy khuất ôm một góc chăn thầm nghĩ không thể để cho hắn tùy tiện chà đạp như vậy được, không lẽ hai năm vất vả của cô trở nên uổng phí sao, hại cô chịu cảnh tha hương, thương tâm trốn đi thật xa, loanh quanh một vòng, cuối cùng lại dây dưa không rõ với nhau, đây không phải là điều cô muốn. Cô bây giờ đã có thể một mình sống mạnh mẽ hơn rồi..
Mấy ngày sau đó, Tiểu Nhược cũng không thấy Thẩm Hạo Ngôn đâu, nhưng cô vẫn bị câu nói ngày hôm đó của hắn làm cho rối bời, làm việc liên tục mắc sai lầm. Ngay cả Jane cũng nhìn ra tâm trạng của cô, hỏi cô có chuyện gì rắc rối cần giúp đỡ không. Nhưng Tiểu Nhược không muốn nói, cô ấy cũng không ép. Tiểu Nhược nhìn cô ấy trong lòng thực cảm động, nhưng rắc rối lần này thật sự không biết nói thế nào.
Chuyện này thật rắc rối nha, Tiểu Nhược yếu ớt thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...