Sau khi Thẩm Hạo Ngôn rời đi không lâu, Tiểu Nhược chậm rãi tỉnh lại, khi cô mở mắt ra, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô sợ hãi đưa tay sờ lên bụng mình khẽ vuốt, nỗi đau lại trào lên, cô bết rõ ở nơi đó đã từng tồn tại một sinh mạng nhỏ bé, mới chỉ hôm qua thôi, cô còn cùng nó tâm sự thế mà hôm nay… nó đã lặng lẽ rời bỏ cô, cô không cho phép, không cho phép—bàn tay cô nắm chặt ga giường màu trắng, cố gắng kiềm chế bản thân mình, cô gắng không cho mình khóc ra tiếng, nhưng cảm giác đau khổ đó, cảm giác tuyệt vọng đó cô không thể nào chịu được, bờ vai run run như tiết lộ nỗi đau của cô, những giọt nước mắt đã không kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt trào ra thành tiếng nức nở.
Đúng ra con của cô có thể giữ lại, cô biết rõ chỉ cần không kí vào giấy đồng ý phẫu thuật thì tốt rồi, là hắn, hắn đã kí, hắn thật sự không muốn đứa bé. Là hắn, phải, chính hắn đã giết con của hai người— tâm trạng cô lúc này cực kì kích động, che dấu mình dưới chăn rồi khóc lớn riêng! Nhưng cô lại không biết được rằng, trong hoàn cảnh ấy Thẩm Hạo Ngôn không có lựa chọn nào khác, đứa bé kia căn bản không thể giữ lại nữa, nếu tiếp tục giữ lại đứa bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô, mà điều này hắn không bao giờ thỏa hiệp, chỉ là cô không biết…
Dì Vương cùng Thẩm lão phu nhân vừa bước qua cửa liền nhìn thấy bộ dáng đau thương của Tiểu Nhược- đem chăn che kín mình lại, việc cô cố gắng đè nén tiếng khóc của mình không có tác dụng, tiếng khóc nức nở ấy vẫn bay vào trog tai của hai người vừa bước vào kia, dù sao họ đều đã từng làm mẹ, tất nhiên có thể hiểu được cảm giác của Tiểu Nhược lúc này, dì Vương khổ sợ gạt đi từng giọt nước mắt, Thẩm lão phu nhân ngồi trên xe lăn cũng lấy khăn chấm chấm nước mắt. Bà nhìn dì Vương có ý bảo đẩy bà tới bên giường Tiểu Nhược.
Duỗi đôi tay mà chỉ qua một đêm đã gầy gò, nhăn nheo, vỗ vào tấm chăn bông:
“ Tiểu Nhược, không sao cả, con từ từ lại có, ngoan…”
Thẩm lão phu nhân cũng nghẹn ngào,có trời mới biết bà mọng đợi đứa bé này như thế nào, sau khi biết Tiểu Nhược mang thai, bà vui mưng giống như một đứa trẻ, bà vui như chính mình được làm mẹ vậy, bà hưng phấn gọi bạn bè đi mua sắm, đến cửa hàng nào bà cũng mua quần áo sơ sinh, quần áo trẻ con, nôi, tất… còn mời người chuyên bố trí phòng cho trẻ nhỏ, bởi vì không biết là bé trai hay bé gái nên mọi thứ đều chuẩn bị hai phần, một cho bé trai, một cho bé gái, hơn ai hết bà là người vui vẻ nhất, thế mà hết lần này tới lần khác bị giội cho một gáo nước lạnh, nguyện vọng của bà cuối cùng cũng tan thành mây khói, hỏi làm sao mà bà chịu được đây?
Tiểu Nhược nghe tiếng mẹ chồng, lắc lắc đầu, mở miệng phản bác:
“ không có nữa, mẹ ơi, không thể nào có nữa.. bởi vì căn bản anh ấy không muốn có con…chỉ cần không phải là con của con, không phải do con sinh ra, anh ấy nhất định sẽ muốn, trước kia là bất đắc dĩ, hiện tại đã có cơ hội nên anh ấy mới kí vào tờ giấy đó, nhất định là như vậy..” cô vừa nói vừa khóc, cô khóc như chưa từng được khóc, nếu như không có cuộc nói chuyện với Amaris thì con của cô nhất định sẽ còn, mặc kệ hắn có muốn con hay không, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho nó, chỉ là ông trời không cho cô cơ hội…
Thời gian trôi qua thật lâu, Tiểu Nhược từ trong chăn chui ra, nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi giường bên cạnh, còn ngồi trên xe lăn, trong tâm cô nhói lên, thấy có lỗi với mẹ chồng, cô nhỏ giọng: “ mẹ…”, có lẽ khóc lâu quá nên giọng cô có chút khan khàn
“Tiểu Nhược, ngoan nào…” lão phu nhân nghiêng người, ôm lấy cô, cả hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng ôm chặt nhau, một già một trẻ lại khóc nấc lên:
“ Xin lỗi mẹ, con…”
“ Đừng nói nữa, mẹ biết mà, mẹ biết mà…” Tiểu Nhược chưa kịp nói hết câu đã bị lão phu nhân cắt đứt.
Hai người phụ nữ, một già một trẻ an ủi nhau, đến khí Tiểu Nhược khuyên bà trở về nghĩ ngơi, cô không đành lòng nhìn một bà lão vì quan tâm mình mà mệt mỏi, huống hồ bệnh tim của bà mới tái phát, cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, với lại, cô cũng cần yên tĩnh một chút
Sự việc lần này khiến cho trái tim của Tiểu Nhược trở nên băng giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...