Thẩm Hạo Ngôn đem người đuổi ra ngoài, bởi vì cảm giác đau đớn nơi miệng vết thương, lại phải trông thấy người không muốn gặp nên trong lòng rất khó chịu, muốn tìm người trút giận.
Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh, hắn tức giận đấm xuống giường.
” Thật là hiếm thấy nha, tổng giám đốc Thẩm, hiếm khi có thể nhìn thấy được hình ảnh này của cậu” Đi kèm với giọng nói trêu tức là một vị nam tử cao lớn, tuấn mĩ dị thường bước vào phòng bệnh.
“Cậu, tên lang băm chết tiệt này!” Không thấy thì không sao, vừa xuất hiện liền bày ra vẻ mặt đáng ăn đòn, hắn tiện tay ném qua một cái gối.
“Ồ, tức giận không nhỏ, xem ra sức khỏe không tồi, nếu biết sớm tôi đã đem vết thương của cậu mở ra lần nữa rồi khâu lại, rèn luyện tay nghề kĩ thuật của tôi, để lâu cũng vô dụng!”
Nếu biết sớm như thế này thì đã không cho cậu ta sống dễ chịu, lãng phí thuốc quý của mình, thật là không đáng yêu!
Nam tử tuấn mĩ tiếp nhận “Ám khí” của hắn, vẫn còn bày ra bộ dáng mỉm cười, không mảy may đem “con sư tử” bệnh tật này để vào mắt.
“Không thành vấn đề, nhân tiện tôi cũng luyện nắm đấm một chút, cậu cũng biết, để lâu cũng vô dụng, tay lại đang ngứa ngáy, bây giờ lấy xương sườn của cậu để luyện tập cũng được lắm! ” Giọng nói bình tĩnh, không thấy dấu hiệu của sự tức giận, thế nhưng giọng nói kia lại quá mức trầm thấp khiến cho nam tử tuấn mĩ lạnh cả sống lưng. “Ha ha, nói đùa thôi, tôi thích nhất chính là khua môi múa mép.” Cười khan vài tiếng, anh rất rõ ý nghĩa sâu xa đằng sâu vẻ mặt này, tốt nhất là không nên chọc tức cậu ta, bằng không chết lúc nào cũng không biết!
“Có điều, hắc, bộ dáng của cậu bây giờ thật sự là đủ “đặc sắc” nha”. Mạo hiểm với tính mạng, anh cố gắng nặn ra từng từ. Nói đùa, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, không cười nhạo cậu ta một tý đúng là rất có lỗi với bản thân mình.
“Cậu muốn chết đúng không?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, tốt nhất cậu ta không nên kích thích hắn lúc này, bằng không hắn cũng mặc kệ hắn có phải bác sĩ thiên tài hay là bạn bè gì thì cũng đều phải tính sổ.
“Bản thân tôi trước đó không lâu vừa mới đi xem bói, sư phụ của ông thầy tướng số kia nói mệnh tôi rất tốt, sẽ sống rất lâu nha!” Ai bảo anh người gặp người thích chứ.
“Ừm hứ! Tôi rất muốn uy hiếp ông ta một chút xem ông ta nói thật đến mức nào.
Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, cậu nhìn cậu xem, cậu như bây giờ thì còn oai phong cái gì, thuộc hạ của cậu mà nhìn thấy không rớt mắt kính mới là lạ”. Râu ria mới mọc, con mắt hằn lên những tia máu, cùng với tính tình nóng nảy, đừng nói y tá, con kiến nhỏ đi qua còn muốn ngoan ngoãn về nhà. Thế mà cậu ta còn chết vì sĩ diện không để cho người ta giúp tân trang lại bề ngoài.
” Bệnh viện này sắp đóng cửa đúng không, cậu ăn no quá rửng mỡ sao? ” Hỏi nhiều như vậy, sẽ không phải là bị rối loạn tiêu hóa chứ.
“Yên tâm, tôi là thiên tài mà, làm sao có thể đóng cửa chứ, hơn nữa bây giờ chăm sóc cậu là thuộc trách nhiệm của tôi. ”Hắc, bắt được cơ hội này thì phải liều mạng dùng mà tận dụng, ai bảo trước kia đều bị cậu ta bắt nạt đến chết chứ, thật là hiếm khi ông trời mới cho cơ hội đùa giỡn với cậu ta.
“Cậu tin không, sắp đến tôi sẽ khiến cho cậu nhận ra sai lầm ngớ ngẩn của mình? “. Bây giờ thấy hắn cái gì cũng không làm được nên không thèm kiêng nể gì cả! Đúng là đáng giận!
“Một giây nữa thôi, tôi sẽ làm cho cậu ngủ say đó, con mèo nhỏ ạ ” Hắc hắc, đành phải nói mấy câu độc ác vậy, huống chi, bây giờ anh đang quyết định sinh tử của cậu ta, hắc. Trên gương mặt ưu nhã từ đầu đến cuối luôn mang theo ý cười, khiến cho người ta cảm thấy vô hại mà không biết rằng giấu đằng sau đó là bao nhiêu tà ác
Đáng lẽ ra anh đã đi công tác tại thành phố B, tham dự một buổi tọa đàm,nhưng lại bị trợ lí của người này khẩn cấp triệu hồi, anh đúng là mệnh khổ. Anh tuy thế nhưng lại là đại soái ca người gặp người thích, người ta coi anh như bảo bối, cũng chỉ có cậu ta coi anh là cỏ, nhẫn tâm bóc lột anh.
Ai bảo anh thiếu cậu ta một đoạn nhân tình cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...