Lại một lần nữa nhận được thư và bức họa được cuộn tròn của Tế Ngưng, Phàn Thiện lúc này đã bắt đầu suy nghĩ xem khi nào thì đưa Bá Nhi đến Cận Thiên Tông.
Trước đó vì Ma Tôn và các Trưởng lão không nỡ đưa hài tử đi sớm như vậy nên chuyện này vẫn luôn kéo dài đến bây giờ.
Mà giờ đây hài tử cũng đã lớn hơn một chút rồi, cũng nên học tự lập.
"Thư của ai vậy?" Câu Nguyệt đi tới, ôm lấy vai nàng từ phía sau, ghé sát vào nhìn.
"Là Tế Ngưng, nàng nói nếu chúng ta không dẫn hài tử đi gặp nàng thì nàng sẽ tự mình đến đây" Phàn Thiện ngồi trên ghế đá buồn cười lắc đầu.
Câu Nguyệt tựa cằm lên vai nàng, tiện tay mở một ống tre khác, ngoài ý muốn chính là hai bức mỹ nhân đồ vô cùng quyến rũ.
- -Lần này thay đổi tư thế đẹp hơn, có thích không?
Thoáng nhìn hàng chữ nhỏ bên góc dưới của bức họa, Câu Nguyệt nhướn mày, cười như không cười nói: "Thế nào, thích tư thế này không, hả?"
Rõ ràng là một bình dấm chua.
Phàn Thiện buồn cười, cố ý nhìn thoáng qua, suy nghĩ nói: "Ừm...!cũng không tệ"
"Ngươi còn dám nhìn chăm chú như thế!" Mỗ mèo giả vờ sinh khí nghiêng đầu sang cắn lỗ tai nàng.
Phàn Thiện cười tránh né, xoay người ôm đối phương ngồi lên đùi mình.
Lúc này Câu Nguyệt mới không làm ầm ĩ nữa, yên tĩnh để Phàn Thiện ôm.
Một lát sau lại nhẹ giọng nói: "Có chút luyến tiếc"
Ý của nàng chính là chuyện đưa Bá Nhi đến Cận Thiên Tông.
Bình thường nàng luôn thấy nữ nhi quá dính lấy Phàn Thiện, nhưng vừa nghĩ đến phải xa nhau, sẽ không được gặp nhau khoảng thời gian rất dài thì trong lòng lại vắng vẻ.
Trong lòng Phàn Thiện cũng chẳng kém hơn, nhưng các nàng chung quy không thể luôn giữ hài tử bên mình, luôn bảo vệ dưới cánh chim của mình.
Bất luận là tiên hay là hài tử Ma giới đều phải trải qua rèn luyện mới có thể thật sự trưởng thành.
"Đưa Bá Nhi đến tiên môn rèn luyện là chuyện tốt, hài tử sẽ trưởng thành và tự lập" Nàng lấy quả quýt trên bàn rồi lột từng lớp vỏ ra, lấy múi xơ đưa vào trong miệng Câu Nguyệt, "Hơn nữa Bá Nhi ở Cận Thiên Tông cũng có người chăm sóc, nghĩ đến cũng sẽ không quá cực khổ, chúng ta cũng có thể thường đến thăm mà"
"Nhưng mà mới vừa đưa đi mấy ngày, đứa nhỏ này nhất định sẽ khóc nhè than nhớ nhà" Câu Nguyệt ủ rũ nói.
"Người khóc nhè không phải hài tử, chỉ là mẹ của hài tử thôi" Phàn Thiện trêu ghẹo người trước mặt.
"Ta sẽ không khóc đâu" Câu Nguyệt thẹn quá hóa giận véo thắt lưng người nào đó: "Không phải ngươi cũng là mẹ của nàng sao, người lén khóc là ngươi mới đúng"
Nhưng mà trong lúc hai người ở bên này yên tĩnh thưởng thức mỹ cảnh thì hài tử của các nàng lại bị yêu nghiệt mỹ nhân ăn đậu hũ cách đó không xa.
"Tiểu bảo bối thật đáng yêu, lâu như vậy không gặp rồi, có nhớ Yến di không? Lại đây cho Yến di hôn vài cái nào" Doãn Bạc Yến ôm Tiểu Thiên Thu, hôn cắn mấy cái lên gương mặt bóng loáng tròn vo kia, vô cùng sảng khoái.
Tiểu tử nhíu mày bĩu môi, hình như có chút không tình nguyện, lại không đỡ được vị lão sắc nữ này giở trò với mình.
Mỗi lần Tiểu Yến di lại đây thì đều sẽ xoa nắn nàng một phen, còn kể chuyện xưa có chút dọa người cho nàng nghe, bây giờ nàng đều không dám ở riêng với đối phương nữa.
Vì vậy Tiểu Thiên Thu chớp đôi mắt to liền quay đầu đi, nhìn xung quanh để tìm hai vị nương thân.
Bộ dáng đáng thương này trong mắt Doãn Bạc Yến càng thêm đáng yêu, nàng nhịn không được mà vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn này một phen, dụ dỗ nói: "Ôi Bá Nhi bảo bối đang tìm gì đó, nhìn xem Yến di đem đồ ăn ngon gì cho con nè"
Thiên Thu thấy nàng lấy một cái hộp ra, do dự thăm dò nhìn qua, khi thấy bên trong có gì đó rất giống tai mèo thì nũng nịu hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
"Haha, đây là đồ ăn vặt tai mèo nha" Doãn Bạc Yến lấy một cái bánh bột ngô hình tam giác lên, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Người ở dân gian thích ăn cái này nhất đó"
Tiểu tử kia đều sắp bị dọa khóc rồi.
"Uy, vậy mà con cũng tin à" Doãn Bạc Yến cũng chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ tiểu tử kia lại đơn thuần, dễ gạt như thế.
"Ôi, đừng sợ nha, Yến di đùa con thôi, cái này không phải lỗ tai, đây là bánh bột ngô mà thôi".
Thấy đối phương bẹp miệng, nước trong hốc mắt đều sắp tròn thành hạt châu, nàng vội ăn thử một miếng: "Nhìn xem, không gạt con đâu, ăn rất ngon"
Không ngờ Tiểu Thiên Thu tròn hai mắt ướt nước, sau khi thấy nàng cắn một cái thì càng mếu hơn, cuối cùng khóc thành tiếng, ôm lấy hai tai của mình nức nở nói: "Những người đó...!những người đó thật đáng sợ"
"Phụt!" Miếng bánh vừa ăn vào miệng thiếu chút nữa đã phun ra hết, nàng vui còn không được nên cũng không dỗ hài tử trước mặt mà quay đầu gọi hai người đang ngồi bên cầu đá kia: "Nè, các ngươi thân thiết đủ chưa, tới dỗ hài tử đi hahaha, ôi không được rồi Tiểu Nguyệt Nguyệt, Tiểu Bá Nhi của chúng ta quá đáng yêu rồi, tính tình thành thật đơn thuần như vậy sau này rất dễ bị người khác ức hiếp!" Không nói đến ai, chỉ cần vừa ra khỏi cửa là ngay lập tức bị yêu tinh trong động nào đó bắt về khi dễ.
Nàng kêu xong thì lấy khăn lụa ra lau mặt cho Thiên Thu, chính mình lại cười đến ứa nước mắt: "Haha, không khóc không khóc, ngoan ~"
"Yến tử chết tiệt, ngươi khi dễ Bá Nhi nhà chúng ta à?" Câu Nguyệt và Phàn Thiện nghe tiếng liền đi tới.
"Nương!" Tiểu tử kia ủy khuất nhào vào trong lòng Câu Nguyệt, "Nương, người phàm trần thật hung ác, thích dùng dây trói mèo, còn cạo lông các nàng, còn...!còn ăn lỗ tai của các nàng nữa!"
Câu Nguyệt: "..."
Doãn Bạc Yến: "Trí nhớ của đứa nhỏ này thật tốt...!Nè, đừng có nhìn ta như vậy, ta không cố ý dọa hài tử, chỉ là...!chỉ là nhất thời vui vẻ nói hố một chút, chọc cho vui thôi mà"
Câu Nguyệt xanh mặt liếc nàng một cái.
Người này bây giờ cũng sắp làm mẫu thân rồi mà vẫn không đáng tin như thế.
Nhìn tiểu tử đang thương tâm trong lòng mình, Câu Nguyệt lắc đầu thở dài, sau đó nói với Đại Cẩu nhà mình: "Chúng ta có nên dẫn hài tử đến nhân gian một chút không?"
Không đợi Phàn Thiện trả lời, Doãn Bạc Yến sáng rực hai mắt xen vào: "A, ta cũng đi!"
"Đi cái gì mà đi, bây giờ Liên Tâm đang mang thai, ngươi tìm đại y quan đem linh đan về bồi bổ cho nàng nhanh đi, đừng có ở đây dạy dư Bá Nhi nhà ta"
"A, khó có khi được tới một chuyến, ta còn chưa chơi với Bá Nhi xong mà!"
"Đi đi đi đi, nhanh lên"
Câu Nguyệt giao hài tử vào lòng Phàn Thiện rồi hối thúc Doãn Bạc Yến ra ngoài.
Doãn Bạc Yến bất đắc dĩ bị đẩy ra khỏi cửa, cuối cùng chỉ có thể oán giận đi đến chỗ đại y quan, chỉ là vừa đi vừa ghen tị nói thầm: "Tâm nhi đều bị đám dì kia chiếm lấy rồi, có chỗ nào còn cần ta đâu..."
Ai, vẫn là Tiểu An Tử các nàng tốt nhất, ở bên nhau như hình với bóng, lại còn tự do tự tại...!
Sau khi tiễn Doãn Bạc Yến đi thì Câu Nguyệt và Phàn Thiện liền dẫn theo hài tử đằng vân ra khỏi Ma giới.
Một nhà ba người ngồi trên mây, cơn gió thổi vào mặt mang theo chút ẩm ướt.
Phàn Thiện biến về nguyên hình ôm lấy Câu Nguyệt và hài tử trong bộ lông mềm ấm của mình.
"Chúng ta xuống nhân gian sao?" Hài tử ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt có chút rối rắm, thấp thỏm.
"Ừm, dẫn con xuống nhân gian chơi" Câu Nguyệt xoa đầu nàng, cười nói: "Người phàm trần có tốt cũng có xấu, nhưng nói chung là không có hung ác như con tưởng tượng đâu.
Hơn nữa phong cảnh ở đó cũng rất đẹp, còn có rất nhiều thứ để chơi"
"Thật sao?"
"Gạt con chính là cẩu"
Mỗ Đại Cẩu: "..."
"Ừm..." Tiểu tử kia cũng yên tâm hơn, sau đó tiến lại gần một chút, theo thói quen mà cọ cọ gương mặt lên bộ lông vàng.
Không quá nửa nén hương, các nàng đã đặt chân xuống bên trong con hẻm nhỏ ở Ung Thành, ba người cùng nhau lên phố.
Xa cách vài chục năm, khi một lần nữa quay lại thì phát hiện nơi này cũng không có quá nhiều thay đổi, vẫn thanh vắng, khắp nơi đều lộ ra hơi thở an bình.
Ánh sáng mặt trời rọi xuống, tạo thành từng mảng sáng lấp lánh dưới táng cây, tấm rèm xanh của trà lâu cũng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Người trên đường không nhiều lắm, bước chân đều chậm rãi, ngẫu nhiên sẽ có lão nhân đem ghế dựa ngồi dưới tán cây trước hẻm hóng mát, kéo một đoạn đàn nhị.
Thiên Thu bây giờ không có quấn quít lấy người lớn đòi ôm nữa, nhưng nàng vẫn muốn được nắm tay.
Phàn Thiện và Câu Nguyệt dắt hai bên tay của nàng, vừa đi vừa kể chuyện ở nhân gian.
Lúc đầu tiểu tử kia có chút nhát, dần dần cũng bị hấp dẫn, mở to đôi mắt tròn nhìn tất cả sự vật mới lạ phía trước.
"Đó là cái gì vậy ạ?" Nàng chỉ vào một vị lão nhân khiêng trụ rơm đứng dưới táng cây cách đó không xạ, trên trụ rơm còn cắm từng chuỗi màu đỏ, trông rất lạ mắt.
"Là mứt quả" Câu Nguyệt trả lời nàng.
Sau đó trên tay mỗi người đều cầm một cây mứt quả.
Phàn Thiện trả tiền, quay đầu lại thì thấy hài tử nhà mình vô cùng cẩn thận cắn một miếng, xong thì híp mắt lại nói thật chua, ngay sau đó lại vui vẻ nói ăn rất ngon, không khỏi làm nàng bật cười.
Người từ trước đến giờ đều không thích ăn đồ ngọt là nàng cuối cùng cũng không có từ chối nữa, cùng một lớn một nhỏ bên cạnh ăn mứt quả, tinh tế cảm nhận, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.
"Cái này lại là cái gì ạ?" Tiểu tử kia phát hiện cái khác vui hơn, liền chỉ vào một con bươm bướm lớn bay lơ lửng trên trời.
"Đó là diều nha" Câu Nguyệt nói, "Khi nào về sẽ mua cho con một cái, cùng chơi với ngoại công có chịu không?"
"Dạ ~" Tiểu tử kia nghe xong vui vẻ lắc tay Câu Nguyệt, lắc xong lại đổi tay khác cầm mứt quả, sau đó tới ôm Phàn Thiện.
Hiện tại nàng rất vui vẻ, khi cười rộ lên thì đôi mắt híp lại tựa như vầng trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền.
Có lẽ một nhà ba người này quá mức chói mắt, người qua đường thỉnh thoảng đi ngang đều không nhịn được mà nhìn vài lần, nhưng nếu như có đối diện với ánh nhìn của các nàng thì cũng sẽ thoải mái nở nụ cười thiện ý.
Đi một hồi tiểu tử kia bị âm thanh nhạc cụ cách đó không xa hấp dẫn.
Nàng chỉ tay lên đài hỏi: "Họ đang làm gì vậy a?"
"Đang hát kịch đó, ừm...!hát kịch tướng quân rời quê hương đi biên cảnh chống giặc" Phàn Thiện ôm hài tử đến gần đài, để nàng nhìn rõ hơn một chút.
"Chống giặc sao..." Tiểu tử cái hiểu cái không.
Lúc này người xem kịch cũng không nhiều lắm, vài vị lão nhân tùy ý ngồi bên dưới rung đùi đắc ý, nghe đến mê mẩn, đến lúc một võ sinh cầm thương hiên ngang lên đài đã dẫn tới một trận vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thiên Thu lại nhìn chằm chằm vào gương mặt được vẽ của đối phương, nhìn một hồi đột nhiên phì cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng muốt: "Thật xấu nha, giống như Đại Tế Ti trong điện của ngoại công, hì hì"
Người ở gần đó nghe được thì kinh ngạc quay đầu nhìn qua.
Câu Nguyệt và Phàn Thiện vội ôm hài tử đi.
Phàn Thiện ôm Thiên Thu đến một cái giếng gần đó, lấy nước rửa sạch đường dính trên tay của nàng.
Mỗi lần rửa tay tiểu tử này đều rất ngoan, xòe hai tay hai chân ra cho người lớn rửa, bộ dạng khiến người ta nhịn không được mà muốn xoa đầu khen.
Trong khi còn chưa lau xong thì có một đoàn mèo trong con hẻm nhỏ bên cạnh đi tới.
Con hẻm này của Ung Thành có rất nhiều mèo hoang, trước đó không gặp chắc là do bọn chúng đều đi ngủ trưa, bây giờ ngủ đủ rồi mới chậm rãi đi ra kiếm ăn.
Sau giờ ngọ, nhóm mèo này có vẻ lười biếng, nhưng không biết vì sao khi chúng nhìn thấy Tiểu Thiên Thu thì bị hấp dẫn đi tới, vây quanh hài tử cọ rồi lại ngửi, vô cùng hưng phấn, thậm chí còn có mấy con còn trèo lên chân nàng.
Tiểu tử ngốc ra, tuy là bản thân cũng thuộc Miêu Tộc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy nhiều mèo như vậy.
Thiên Thu không biết phải làm sao, vội vàng cầm góc quần cầu xin người lớn giúp đỡ: "Nương, mẫu thân"
Phàn Thiện thấy bộ dạng sắp khóc của nàng thì không thể làm gì khác hơn là ôm lấy nàng.
Tiểu tử kia bị ôm lấy thì lập tức biến thành tiểu miêu vùi vào trong lòng nàng, may là người đi đường ít, lại còn ở góc tường nên không có ai thấy.
Câu Nguyệt thấy nữ nhi nhà mình không hề có chút tiền đồ, đường đường là Tiểu công chúa Ma giới mà lại bị đồng loại ở nhân gian dọa.
"Đừng sợ, chúng nó thích con nên mới như vậy" Phàn Thiện nhẹ giọng trấn an.
Cánh cửa ở gần đó bỗng mở ra, một lão nhân bưng đồ ăn loạng choạng đi ra: "Meo meo, đến đây ăn cơm nè...!A?"
Lúc hắn thấy các nàng thì hoảng hốt một chút, trong đôi mắt hơi đục ngầu hiện ra một chút mê man.
Một lát sau hắn lại cười, thần sắc trên mặt hiền lành mà ôn hòa: "Mèo của cô nương thật đẹp"
Phàn Thiện và Câu Nguyệt gật đầu mỉm cười đáp lại.
Lúc này các nàng đã nhận ra lão nhân trước mắt, hắn là vị thư sinh đi thi năm đó mà các nàng gặp được khi lần đầu tiên đến nơi này.
Thời gian mấy chục năm trôi qua, thiếu niên ôn nhuận tuấn tú năng đó nay đã già đi, thế nhưng định cư ở nơi này.
Có thể một lần nữa gặp lại, nói đến cũng là duyên phận.
"Mèo ở đây đều khá hiền" Phàn Thiện nói.
"Đúng vậy, hàng xóm quanh đây đều lấy đồ ăn nuôi chúng nó" Lão nhân thấy đàn mèo tụ đến chỗ mình liền ngồi xổm xuống sờ chúng, một chút hoài niệm từ khóe mắt hiện ra, thấm vào nếp nhăn nơi mi mắt: "Ngược lại bây giờ mèo vằn cũng rất nhiều"
"Đáng tiếc A Hổ không ở đây" Hắn thấp giọng thở dài, giống như đang lẩm bẩm: "Lúc A Hổ đi, rất lâu sau ta đều không có tinh thần.
Trong khoảng thời gian dài đó ta đều cảm nhận được nó vẫn còn ở bên cạnh..."
"Gia gia người ở đây à" Trong lúc hắn đang nói chuyện thì có một nam tử từ bên kia đi tới, trong tay còn cầm một cái hộp dài, "Lý viên ngoại nhờ chúng ta giúp hắn vẽ lại bức họa này, lát nữa người xem thử nha.
Đúng rồi, Đường Tam lão gia gọi người đến thú y quán ngồi một chút, cùng nhau chơi cờ"
"Sao vậy, hôm nay hắn buôn bán không tốt à?" Lão nhân thay bằng ngữ khí nhẹ nhõm, trong mắt cũng hiện ra tia sáng, có chút trêu chọc.
Hắn đứng dậy đi tới cửa, cầm cây gậy ở trong góc phòng ra, "Vậy ta đi thôi"
Nói xong thì xoay người lại nhìn Phàn Thiện và Câu Nguyệt rồi mới lắc đầu rời đi, trong miệng thở dài: Thật sự rất giống, quá giống...!
Nam tử nghe gia gia nhà mình nói như vậy thì thấy không hiểu lắm, nhưng Phàn Thiện và Câu Nguyệt đều có thể hiểu được, hai người liếc nhau mỉm cười.
"Nhị vị cô nương không giống người sống ở đây, là tới dạo chơi sao?" Nam tử là người nhiệt tình rộng rãi, thấy người lạ cũng không xấu hổ, ôm một con mèo béo vào lòng sau đó trò chuyện với các nàng.
"Ừm, tới nơi này...!xem mèo" Câu Nguyệt trả lời.
"Haha vậy thì đúng rồi, ở đây có rất nhiều mèo" Hắn nghe xong thì bật cười, vuốt ve thân thể tròn vo của mèo béo trong lòng: "Ôi đại béo haha, lại mập hơn nhiều rồi, thật nặng.
Lần sau không cho ngươi ăn nhiều như vậy nữa, bằng không đều sẽ ôm không nổi"
Phàn Thiện nghe lời nói trêu đùa này liền thấy nam tử rất giống với gia gia của hắn năm đó, không khỏi có chút cảm khái.
Tiểu Thiên Thu ở trong lòng lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, yên lặng nghĩ sau này nàng không thể quá tham ăn rồi.
Lúc này rất nhiều mèo đều đã ăn no, chúng nó lại lười biếng duỗi lưng, từng con đi đến dưới tán cây ngủ gật.
Nhưng ở bên góc tường có một con mèo vằn hổ không có tản mạn như vậy.
Nó vô cùng thân thiết mà cọ cọ vào mèo trắng, liên tục kêu meo meo, giống như đang làm nũng.
"Con mèo kia đang nói gì vậy" Lời này của Phàn Thiện là hỏi Câu Nguyệt.
Nam tử ở bên cạnh đỏ mặt nói: "Con mèo này...!à, nó đang cầu yêu đó.
Thời tiết này bắt đầu có rất nhiều mèo có đôi có cặp, chúng nó gặp được đối tượng mình thích thì sẽ kêu to như vậy, sau đó không lâu thì nơi này sẽ có thêm rất nhiều tiểu miêu, haha" Nói đến tiểu miêu, hắn không che giấu được hưng phấn của mình, sự ngượng ngùng trước kia cũng giảm đi không ít.
Cầu yêu sao...!Phàn Thiện sinh ra một chút cảm giác kỳ dị, nàng cẩn thận nghĩ lại, ngữ điệu của con mèo kia giống như từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Câu Nguyệt ở bên cạnh dời ánh mắt đi nơi khác, trong lòng âm thầm chột dạ.
Sau đó các nàng tùy ý trò chuyện với nam tử thêm vài câu thì muốn rời khỏi.
Lúc xoay người thì thấy bóng dáng nửa trong suốt ngồi trên mái ngói.
Câu Nguyệt cũng nhìn thấy, đó chính là mèo vằn hổ "A Hổ" năm đó, kia là hồn phách của nó.
Con mèo này hóa ra chưa từng rời đi, vẫn còn canh giữ chủ nhân của nó, canh giữ ở nơi này.
"Kệ nó đi" Một lúc lâu sau Phàn Thiện thấp giọng nói.
Con mèo kia cúi đầu xuống tựa như cảm tạ, sau đó xoay người biến mất.
Câu Nguyệt và Phàn Thiện ôm hài tử rời đi, một nhà ba người tiếp tục đi dạo phố.
Chỉ là đi xa tiểu tử kia lại hối hận vừa rồi không chơi cùng đàn mèo, cả buổi đều rầu rĩ không vui.
Vì vậy đi dạo một chút, cuối cùng lại vòng trở về, thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Thiên Thu ngồi xổm ở bên đường, chơi với đàn mèo đến tối mới bằng lòng về Ma giới.
Trở về tẩm cung, Phàn Thiện dẫn hài tử đi tắm trước.
Câu Nguyệt nhàn rỗi không có việc gì làm thì lấy đồ ăn vặt đặc sản của Ung Thành tự mình đem đến chỗ đại tỷ.
Bây giờ Trọng Diễm đã đến tiên vực tu hành, phần công việc của hắn cũng rơi xuống trên người Trọng Yên Tuyết.
Chuyện này khiến cho hai người kia sau khi thành thân lại không kịp trải qua tuần trăng mặt liền phải quản rất nhiều chuyện trong Ma giới, bận rộn đến mức không thấy người đâu.
Hôm nay lương tâm Câu Nguyệt rốt cục cũng phát hiện, nàng thấy tỷ tỷ nhà mình quá cực khổ nên mới muốn đem đồ ăn ngon tới an ủi một chút, tiện thể thăm Tấn Vân vừa ở biên giới trở về.
Nhưng khi nàng vừa đi vào khuôn viên thì nhìn thấy một màn không tưởng.
Nàng chỉ thấy dưới tán cây Tử La, Tấn Vân một tay chống tường, vô cùng cường thế áp Trọng Yên Tuyết lên tường rồi hôn môi.
Sợi tóc hai người quấn vào nhau, hai thân thể dán nhau chặt chẽ, hôn đến tràn đầy lửa nóng.
Này cũng quá ngọt ngào rồi! Câu Nguyệt đỏ mặt, nhưng không vội che mắt xoay người đi mà ngược lại đứng tại chỗ thưởng thức.
Vợ chồng son tiểu biệt thắng tân hôn, vất vả lắm mới gặp lại nên nhất định sẽ yên hận đan xen, thiêu cháy toàn bộ.
Nhưng không ngờ đại tỷ nhà nàng cũng có lúc sẽ ý loạn tình mê như vậy, chậc chậc, lại còn có thể mảnh mai bị áp lên tường như thế...!Tấn Vân làm quá tuyệt vời!
"Ưm..." Tấn Vân chuyển qua hôn lên má Trọng Yên Tuyết, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Trọng Yên Tuyết ôm chặt lấy cổ nàng, lúc ngưỡng cao cằm lên không nhịn được ưm một tiếng, nhưng cũng lúc này nàng phát hiện sự tồn tại của người khác.
Lập tức mở mắt ra, con ngươi nhiễm tầng hơi nước dày nghiêng đến, tình triều chưa lui, nhưng lại sinh ra hàn ý.
Câu Nguyệt bị phát hiện cũng không thấy ngượng ngùng, còn không biết xấu hổ mà nói: "Ôi, các ngươi tiếp tục đi, đừng dừng lại mà, ta còn chưa có xem đủ"
"Nguyệt nhi, sao ngươi lại tới đây" Trong thanh âm Tấn Vân mang theo một chút khàn khàn, hai bên tai ửng đỏ buông Trọng Yên Tuyết ra.
"Haha phá ngang các ngươi thiệt là ngại quá.
Đây, ta đem đến cho các ngươi này, lát nữa nhớ thử nha" Câu Nguyệt ném túi giấy trong tay vào lòng đối phương, trước khi đi còn liếc mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình, nói: "Các ngươi lúc nào mới sinh hài tử, Bá Nhi của chúng ta thiếu bạn chơi đó ~ haha ~" Sau đó là một chuỗi tiếng cười trêu tức bay xa.
Nàng mang tâm tình tốt trở lại tẩm cung, lúc này phát hiện chỉ có một mình Phàn Thiện ngồi tựa ở đầu giường đọc sách.
Mỹ nhân cầm sách, nghiêng người tựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn thấy nàng thì khóe miệng khẽ nhếch, hình ảnh này thật sự quá đẹp mắt.
Câu Nguyệt nổi lên sắc tâm, nhịn không được đến gần hôn một cái: "Bá Nhi đâu rồi?"
"Bá Nhi nói đói bụng nên ta cho thượng phòng dẫn nàng đi ăn chút gì đó rồi" Phàn Thiện vừa nói vừa để sách xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo Câu Nguyệt kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Câu Nguyệt thuận thế tiến vào trong lòng nàng, vô cùng thân thiết mà cọ cọ hõm vai.
"Mệt không?" Phàn Thiện ôn nhu hỏi.
Câu Nguyệt lắc đầu, ôm thắt lưng nàng làm nũng: "Hôn một cái sẽ không mệt nữa"
Phàn Thiện cười cười.
Nàng nâng tay khẽ vuốt lọn tóc bên vai của người trong lòng, hít ngửi, bỗng nhiên thấp giọng nói: "A Nguyệt, hóa ra miêu tộc các ngươi khi yêu lại kêu to như vậy"
Trong thanh âm trầm thấp ôn nhu nhiễm một chút tà mị, Câu Nguyệt nghe xong cảm thấy có vài phần nguy hiểm.
Nàng bỗng thấy không ổn, ánh mắt bắt đầu liếc nhẹ xung quanh: "Phải, đúng vậy...!Ai nha đi cả ngày mệt quá à, hay là chúng ta đi ngủ sớm một chút đi".
Nói xong vội vàng lăn lên giường lớn, kéo chăn che mình lại.
Phàn Thiện lại không dễ dàng buông tha như vậy, nàng tiến đến ngăn lại, yếu ớt nói: "Ngươi còn nhớ ngươi từng kêu ta học tiếng mèo kêu không, hửm?"
Mỗ mèo trong lòng căng thẳng, bắt đầu vùng vẫy.
Phàn Thiện bắt lấy hai tay nàng đặt lên hai bên gối nằm, nhếch môi, chậm rãi cúi người xuống.
Câu Nguyệt sợ hãi kêu lên: "Ngươi...!ngươi làm gì vậy!"
"Nghiêm phạt ngươi" Phàn Thiện cắn xuống cổ nàng.
"Nè, chờ một chút, Bá Nhi về sẽ thấy đó ưm..."
"Nương, mẫu thân, hai người đang làm gì vậy?" Tiểu hài tử đi vào nội điện nhìn thấy, lập tức nghiêng đầu hỏi, trong thanh âm mềm mại lộ ra nghi hoặc, sau đó có vài phần hưng phấn: "Hai người đang chơi trò bắt kẻ xấu sao?"
Câu Nguyệt đỏ mặt véo thắt lưng Phàn Thiện: "Đều tại ngươi, còn không đứng lên"
Phàn Thiện cười đứng dậy, vẫy tay với hài tử: "Bá Nhi, đến đây"
Tiểu tử kia vốn đang muốn chạy qua nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đứng bất động tại chỗ, trên mặt tràn đầy rối rắm, giống như đang đưa ra một quyết định gian nan.
"Ừm...!đêm nay, đêm nay con không ngủ với hai người đâu, con muốn ngủ một mình" Cuối cùng Thiên Thu nói.
Câu Nguyệt kinh ngạc: "Sao ngoan thế?"
"Dạ!" Thiên Thu nhớ tới những lời Trọng Yên Tuyết vừa nói với mình liền hài lòng đáp: "Dì nói, chỉ cần buổi tối ngủ một mình thì sẽ có rất nhiều muội muội chơi chung" Nói xong còn tủm tỉm chạy tới, hôn lên má hai người mẹ còn đang ngơ ngác xong thì dứt khoát ôm gối đi theo đại thị nữ đang nghẹn cười đi đến Thiên Điện.
Phàn Thiện nhìn Câu Nguyệt.
Câu Nguyệt oán giận cắn góc chăn: Trọng Yên Tuyết, nữ nhân lòng dạ hiểm độc này...!quá biết khi dễ người ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...