Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Hôm nay, Lôi Kì đưa hàng hóa xong, lão bản đột nhiên thần bí gọi hắn qua.

“A Lôi, tôi hỏi cậu, Lâm ca đối đãi với cậu thế nào?”

“Tốt lắm a! Vài năm nay nếu không có anh chiếu cố, chỉ sợ tôi sẽ rất thảm!” Não Lôi Kì chứa đầy nghi vấn, không rõ vì sao lão bản đột nhiên lại hỏi như vậy.

“Như vậy a, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lão bản như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy thì, A Lôi, cậu có sẵn lòng giúp Lâm ca một chuyện được không?”

“Lâm ca mời nói, nếu có thể hỗ trợ tôi sẽ tận lực giúp.”

“Là như thế này, tôi có một người chú bán thuốc Đông y, gần đây ông ấy muốn tìm người chụp quảng cáo ở kênh mua sắm số bốn để quảng bá ra ngoài, ông ấy phó thác tôi tìm xem có chọn được người nào thích hợp với nhân vật chính hay không, tôi nghĩ tới nghĩ lui, toàn công ty cũng chỉ có cậu là tương đối thích hợp, cho nên tôi mới tới hỏi xem cậu có sẵn sàng giúp đỡ hay không thôi.”

“Chụp quảng cáo?” Lôi Kì có chút kinh ngạc, “Lâm ca, tại sao lại tìm tôi chứ? Mặt tôi……” Vết sẹo trên mặt hắn có thể lên màn ảnh sao?

“Cái này a?” Lão bản chỉa chỉa vết sẹo trên mặt hắn, “Không thành vấn đề! Nói cho cậu biết, thực ra trên mặt có vết sẹo này mới tốt! Người ta mới có thể cảm thấy cậu thực dũng mãnh nha!”

Dũng mãnh?

“Lâm ca…… rốt cuộc đây là quảng cáo gì?” Tại sao trong lòng hắn lại có dự cảm xấu nha?

“Chính là quảng cáo thuốc Đông y bình thường thôi, có thể khoẻ mạnh bổ máu a! Cậu yên tâm, thù lao của quảng cáo sẽ không thiếu phần của cậu đâu!”

“Lâm ca, thù lao không phải là vấn đề……” Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng lão bản đã đánh gãy lời nói của hắn.

“A Lôi, liền quyết định như vậy đi! Đến đây, tôi cho cậu biết địa chỉ bên kia, hôm nay sau khi tan tầm cậu phải đi tìm chú của tôi nhé!”

Lôi Kì cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị lão bản nhà hắn “Bán” đi.

Sau khi tan tầm, Lôi Kì trước tiên là gọi điện thoại về nhà, nói cho Diệp Miêu biết tối hôm nay hắn sẽ về trễ một chút, muốn nàng không cần chờ hắn.

Bây giờ Diệp Miêu hầu như mỗi ngày đều chạy tới nhà hắn, Lôi Kì hỏi nàng không đi làm hoặc lên lớp sao? Nàng chỉ le lưỡi, nói hiện tại trường học đang nghỉ hè, cho nên không sao.

Thỉnh thoảng Diệp Miêu cũng sẽ ở lại qua đêm, nhưng mà Lôi Kì luôn tuân thủ nghiêm ngặt việc nam nữ cho đúng mực, tự mình đi ngủ sofa, để cho Diệp Miêu ngủ ở giường của mình. Vài lần sau đó, Diệp Miêu mặc dù rất thất vọng, nhưng lại bị phong độ thân sĩ của hắn hấp dẫn, có đôi khi nàng thừa dịp Lôi Kì ngủ say, vụng trộm trèo vào trong lòng hắn, thỏa mãn nghe tiếng tim đập của hắn mà đi vào giấc ngủ.

Có đôi khi Diệp Miêu cũng sẽ ở nhà làm cơm chờ Lôi Kì về nhà cùng nhau ăn cơm, tuy rằng tay nghề của nàng vô cùng thê thảm, nhưng Lôi Kì vẫn rất cao hứng, luôn đem đồ ăn nàng tự tay làm ăn sạch sẽ, cùng lắm là sau khi ăn thì ống mấy liều thuốc bao tử là được.

Diệp Miêu nghe thấy hắn nói tối nay trở về trễ, lập tức oán giận làm nũng, Lôi Kì nghe xong tâm cũng mềm nhũn, năm lần bảy lượt cam đoan nhất định sẽ nhanh chóng trở về, Diệp Miêu mới ngoan ngoãn gác điện thoại.

“A Lôi, cậu nghe điện thoại sao lại cười?” Đồng sự A Hổ đột nhiên dùng sức đánh một cái lên lưng hắn.

“A? Ta có sao?” Hắn lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra khóe miệng của mình đã giương lên hồi lâu, cơ bắp còn có chút cứng ngắc nữa!

“Điện thoại này rất buồn cười sao?” A Hổ cầm lấy điện thoại, nhăn lại hàng lông mày rậm, thực nghiêm túc nghiên cứu.

Nhóm lái xe của công ty đa phần đều giống hình dáng của A Hổ, lưng hùm vai gấu, người cao như ngựa lớn, vừa tan tầm mọi người liền tụ cùng nhau uống rượu, tán gẫu trao đổi xem cây cau Tây Thi đứng bên đường nào tươi đẹp nhất, quần áo ăn mặc ít nhất (NTK: gái… -.-). Tuy rằng lời nói cùng động tác của bọn họ đều có phần thô lỗ, nhưng tâm địa lại không xấu, cũng rất quan tâm Lôi Kì.

A Hổ buông điện thoại, lại nhìn Lôi Kì, đột nhiên nở nụ cười làm lộ ra hàm răng đầy nhựa cau, “A Lôi, có người trong lòng nha! Nhìn cậu bây giờ vừa tan tầm liền trở về nhà, cũng không ở lại đi uống rượu cùng huynh đệ chúng ta, có phải trong nhà có nữ nhân không?” Vừa nói vừa dùng sức đập lưng của Lôi Kì, hại hắn thiếu chút thở không được.

Nhưng mà hắn nhưng cũng không phủ nhận.


Người trong lòng…… Diệp Miêu có phải là người trong lòng của mình không?

Phải đi? Nếu không thì vì sao cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, hắn vẫn ước gì có thể nhanh chóng về nhà để gặp nàng? Nếu không thì vì sao nàng làm đồ ăn khó ăn như vậy, hắn vẫn xem như món ngon mà ăn hết, chỉ đơn giản là vì không đành lòng khi nhìn thấy nàng lộ ra bộ dáng thất vọng sao?

Diệp Miêu…… Con mèo hoang nhỏ từ trên trời rơi xuống này, chẳng những làm cho hắn vô cùng trân trọng tư vị tình yêu, cũng làm cho kẻ cô độc gần như đã thành thói quen như hắn lại có thêm một người ấm áp thân thiết cùng hắn làm bạn.

A Hổ thấy hắn không nói, trên mặt lại lộ ra ngơ ngác, vừa nhìn thấy đã biết là đang tươi cười nhớ tới người trong lòng, lập tức hiểu được Lôi Kì thật sự đã gặp được nữ nhân mình thích.

“A Lôi? A Lôi?” Hô to vài tiếng, vẫn không phản ứng.

Oa, xem ra nữ nhân này thật sự lợi hại nha! Nói không chừng chính là người mà buổi sáng mấy ngày hôm trước A Lôi mang đến công ty, nhưng nhìn sơ qua đó lại là một tiểu nữ sinh nha! Nhưng nhìn nàng thanh thuần như vậy, có vẻ như rất nhỏ tuổi, A Lôi làm sao có thể thích nàng? Chẳng lẽ hắn thích trâu già gặm cỏ non?

A Hổ gãi gãi đầu, hắn vẫn cảm thấy so với nàng thì cây cau Tây Thi kia có vẻ xinh đẹp hơn nha, hơn nữa vóc người lại đẹp, ăn mặc lại ít vải, nghĩ lại thì máu mũi sẽ chảy ra.

“Tráng, dương, dược?” Lôi Kì không biết nên khóc hay nên cười.

“Ai nha! Đừng nói khó nghe như vậy, đây là tinh lực canh (NTK: tráng dương thì tráng dương, việc gì phải ngại nha… *mặt dày vô đối*), cậu có biết nam nhân ở bên ngoài bôn ba cả một ngày, về nhà nếu không bồi bổ tốt một chút, buổi tối làm sao có thể tiếp tục “sống về đêm” đây?” Chú của lão bản là một ông già gầy gò, tuổi mặc dù hơi lớn một chút, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận như trước, nói chuyện cũng trung khí mười phần.

“Ách…… Lâm bá bá, tôi……”

“Chính là cậu! Tôi bảo A Tiêu tìm giúp tôi một nam nhân vừa anh tuấn lại vừa cường tráng, tuy rằng trên mặt cậu có sẹo, nhưng mà không quan hệ, dù sao cũng rất nhạt, hoá trang là tốt rồi” Lâm bá bá đột nhiên lại vỗ cái trán sắp trọc một nửa của mình một cái, “Ai nha! Không hoá trang cũng tốt, vết sẹo kia nhìn qua rất có khí khái nam tử! A Tiêu thật sự là tìm đúng người!”

“Lâm bá bá…… Tôi……” Lôi Kì cố gắng nghĩ cách để cự tuyệt mà không đắc tội người khác, hắn còn xuống dốc đến tận tình trạng này, ngay cả quảng cáo tráng dương dược cũng chụp!

“Làm sao vậy? Ngại tiền không đủ sao? Tôi sẽ tăng thêm năm ngàn cho cậu.”

“Lâm bá bá, tiền không phải là vấn đề.” Hắn căn bản không muốn chụp loại quảng cáo này a!

“Ai nha! Coi như giúp đỡ một chút thôi! Tôi cũng biết tiền không được nhiều lắm a! Nhưng là A Tiêu nói hắn rất chiếu cố cậu, chẳng nhẽ cậu không thể hỗ trợ một chút sao?”

Lôi Kì ảo não gãi gãi đầu, không sai, lão bản rất chiếu cố hắn, nhưng mà…… Vụng trộm liếc qua, nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Lâm bá bá, hắn liền cười khổ, quên đi, coi như trả lại là nhân tình cho lão bản là được rồi, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, đây lại là quảng cáo nhỏ ở kênh hạng tư, hẳn là không có người nào chú ý tới hắn đi?

“Được rồi! Lâm bá bá, nhưng mà ta có một điều kiện.”

“Nói đi, chỉ cần có thể chụp, điều kiện gì cũng được.” Lâm bá bá cười hơ hớ trả lời.

“Cho ta đeo kính râm chụp đi!” Ít nhất như vậy mặt của hắn không cần phải xuất hiện trọn vẹn ở trước màn ảnh.

Bởi vì chỉ là cái quảng cáo nhỏ, cũng không cần hao tốn tâm tư chuẩn bị, Lôi Kì học thuộc vài câu lời kịch, mang một cái kính râm, đã bị đẩy lên trước màn ảnh, trưng khuôn mặt tươi cười uống xong “Tinh lực canh”, rồi mới lớn tiếng khen ngợi uống thật tốt.

Dù sao trước kia xuất thân là giới điện ảnh, hắn nhanh chóng nhập cảnh, tinh lực canh kia khó uống muốn chết, hắn cũng có thể xướng vài câu làm cho nó trở thành là nhân gian mỹ vị, nguồn nước sức sống của nam nhân, làm cho Lâm bá bá vô cùng vừa lòng.

Quảng cáo chụp xong, ông chẳng những nhét ba ngàn đồng tiền thưởng cho Lôi Kì, còn kèm thêm hai tá tinh lực canh, cho hắn trở về uống đủ!

Lôi Kì thịnh tình không thể chối từ, đành phải đem hai tá đồ uống về nhà.

Mới mở cửa ra, Diệp Miêu lập tức từ phía sau cánh cửa chạy đến, đang định nhào vào trong lòng hắn, lại bị hai tá “Đồ uống” trên người hắn ngăn cản.


“A? Đây là cái gì?” Nàng tò mò hỏi.

“Đồ uống của người lớn, không thích hợp cho trẻ em.”

“Tôi đã trưởng thành rồi!” Nàng không phục nói, chìa tay muốn lấy một hộp để xem thử.

Lôi Kì cười giải thích một chút về sự việc đã xảy ra.

Diệp Miêu nghe xong ánh mắt mở thật lớn, “Đây là tráng dương dược?” Nàng nâng cái bình ở trên tay lên, cẩn thận nghiên cứu trước sau.

Cái thứ đáng xấu hổ này thật sự kì lạ như vậy sao?

Nhật Bản kỳ thực cũng có rất nhiều loại đồ vật này, nào là “Hoàng đế dịch”, “Hồi xuân thủy”, người người đều quảng cáo rùm beng nam nhân sau khi uống xong sẽ dũng mãnh như hổ, tuyệt đối làm cho nữ nhân vừa lòng.

Nhưng mà nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Lôi Kì cư nhiên cũng đi chụp loại quảng cáo này.

Bả vai Diệp Miêu bắt đầu run run, Lôi Kì sau khi buông đồ uống lại thấy bộ dạng này của nàng, có chút lo lắng, đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, Diệp Miêu đột nhiên cười ầm ĩ–

“Ha ha ha ha…… Lôi Kì, anh lại có thể đi bán thứ này……”

Lôi Kì trợn trừng mắt, hắn vô cùng không đồng tình tư tưởng của mèo hoang nhỏ!

“Cô còn dám cười! Nếu không thiếu nhân tình của người ta, tôi cũng không cần “xuống biển” đi chụp loại quảng cáo này!” Hắn nhéo nhéo đôi má Diệp Miêu, bàn tay có cảm giác trơn mịn, không nhịn được lại tiếp tục sờ sờ.

“Nhưng mà…… Nhưng mà……” Diệp Miêu cười đến chảy nước mắt, “Nhưng mà thực sự rất buồn cười a! Thế nào tôi cũng không nghĩ tới anh sẽ……” Cười được một nửa, nàng đột nhiên ngừng lại.

Nếu trên mặt Lôi Kì không có vết sẹo kia, có phải hắn sẽ không “lưu lạc” đến mức phải đi chụp quảng cáo thuốc Đông y kỳ quái này không?

Cảm giác tội ác lại lặng lẽ dâng lên, lúc này nàng cảm thấy thật có lỗi vì hành vi vui sướng khi người gặp họa của mình.

“Lôi Kì, thực xin lỗi, lúc nãy tôi không nên cười anh…… A? Sắc mặt của anh sao tại sao lại là lạ nha?”

Lôi Kì chỉ cảm thấy trên người khô nóng, ngực cũng thình thịch đập không ngừng, trong thân thể có một loại cảm giác kỳ quái, làm cho hắn quả thật không thoải mái.

“Có phải là không thoải mái hay không?” Diệp Miêu lo lắng hỏi, một mặt còn vươn tay đi sờ trán của hắn.

Nhưng mà tay nàng vừa mới chạm vào Lôi Kì, cả người hắn liền nhảy dựng lên.

“Lôi Kì?”

Tại sao đột nhiên hắn lại trở nên kỳ quái như vậy?

Có phải bởi vì lúc nãy nàng cười nhạo hắn hơi quá đáng nên hắn mới biến thành như vậy không?

Lôi Kì cũng không rõ vì sao thân thể đột nhiên biến thành như vậy, trong xương cốt giống như có một loại ham muốn bất mãn đang thôi thúc, không ngừng kêu gào muốn đi ra ngoài.


“Miêu Miêu…… tôi hình như có phần không được thoải mái……” Hắn miệng khô lưỡi khô, thân thể nóng, có thể là phát sốt đi?

“Thực sao? Có muốn nhanh chóng nghỉ ngơi không? Có nghiêm trọng không? Có muốn đi bác sĩ không?”

“Không cần, không cần……” Thân thể hắn luôn luôn tốt, cho dù là cảm mạo phát sốt, chỉ cần ngủ một buổi tối sẽ không có chuyện gì, “Ta nghĩ nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

“Ta sẽ ở lại chăm sóc ngươi.”

Lôi Kì thấy ánh mắt nàng lo lắng, trong lòng đột nhiên chấn động.

Hiệu quả của cái này cũng thật là mạnh quá đi? Hắn chỉ mới uống có ba bình thôi nha!

Không xong không xong, đúng là canh thuốc Đông y kỳ quái kia đang quấy phá, nói thế nào thì Diệp Miêu cũng không thể ở lại! Bằng không hắn đến lúc đó nhất định sẽ kích động, đem nàng ăn mất thì làm sao bây giờ? Tuy rằng muốn cùng người trong lòng có quan hệ thân thể thân mật hơn là ham muốn rất bình thường, nhưng hắn và Diệp Miêu mới quen biết không bao lâu, nếu nhanh như vậy mà đã biến thành đại sói hoang, lỡ như làm hại nàng thì làm sao bây giờ?

“Không được, hôm nay cô vẫn nên ngoan ngoãn trở về.” Quyết tâm, Lôi Kì đẩy Diệp Miêu đi ra ngoài cửa.

“Lôi Kì! Vì sao? Tôi lo lắng cho anh a! Vì sao không cho tôi……” Còn chưa nói xong, cửa đã đóng lại, Diệp Miêu chỉ có thể trừng mắt hờn dỗi nhìn cửa lớn.

Cái quái gì đây! Nàng là thật sự lo lắng mà! Vậy mà lại đuổi nàng ra!

Hừ hừ, chẳng lẽ Lôi Kì quên thật ra nàng có chìa khóa nhà hắn sao? Chỉ là một cái cửa lớn làm sao có thể ngăn cản nàng?

Nhưng mà…… Hình như nàng vừa mới đặt cái chìa khóa ở trong phòng nha……

Làm sao bây giờ? Diệp Miêu lại cắn cắn ngón tay mình.

Đúng rồi! Khi đó nàng sợ bản thân sẽ quăng mất chìa khóa nhà Lôi Kì, đã đánh hai cái dự phòng giấu ở trong nhà cậu!

Diệp Miêu lập tức kích động chạy về nhà Đồng Hân đi lấy chìa khóa dự phòng.

Thời điểm Diệp Miêu trở lại nhà Lôi Kì, hắn đã trèo lên giường ngủ.

Nhưng bởi vì tác dụng của thuốc Đông y, hắn ngay cả ngủ cũng không an ổn, trên người toát ra mồ hôi, thân mình cũng trở nên mẫn cảm, thỉnh thoảng ở trên giường lăn qua lộn lại.

Diệp Miêu thấy bộ dạng này của hắn, thực sự lo lắng, nàng trèo lên thân mình Lôi Kì giống như mọi ngày, lúc muốn cúi đầu nhìn xem rốt cuộc là hắn bị làm sao, hai mắt Lôi Kì đột nhiên mở ra.

“Tại sao cô lại quay lại?” khẩu khí của hắn đúng là không kiên nhẫn, dường như thực sự rất mất hứng.

Chết tiệt! Con mèo hoang nhỏ này chẳng lẽ không biết rằng nàng đang chui đầu vô lưới sao?

“Tôi chẳng qua là lo lắng cho anh thôi!” Diệp Miêu trả lời đúng lý hợp tình, mặt khác thân mình còn không ngừng vặn vẹo. Nhưng những động tác làm nũng thường ngày này đối với Lôi Kì trong lúc này, chính là những động tác sống động nhất. (NTK: rầu rầu, sói hoang lộ mặt rầu… Ta đi thắp nhang cho Diệp tỷ đây)

“Cô đang làm cái gì…… Mau xuống dưới……” Lôi Kì nổi giận, phát hiện thanh âm của mình đã bắt đầu trở nên khàn khàn.

Mèo hoang nhỏ này không cần lại tiếp tục cọ, tôi không chịu nổi a!

Lôi Kì nuốt một ngụm nước miếng, muốn ngồi dậy đem Diệp Miêu đuổi đi, nhưng động tác này làm cho thân mình nàng chênh vênh, ngã về phía sau một chút, cái mông nhỏ rắn chắc tròn trịa của nàng liền như vậy dựa vào phía trên nam nhân tinh thần sáng láng bừng bừng phấn chấn.

Ngay tại thời khắc đó, Lôi Kì đang vất vả duy trì lý tính, giống như nhà lớn bị động đất, trời sụp đất nứt, nháy mắt tan rã.

Mèo hoang nhỏ! Đây là cô tự tìm!

(NTK: *la lối om sòm* Rating rating rating…… 16+…O.o?)

Cổ họng Lôi Kì phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, nghiêng người đem Diệp Miêu đặt ở trên người, bàn tay to nóng như thiêu đốt khẩn cấp luồn vào bên trong áo sơ mi rộng thùng thình của nàng.


Diệp Miêu hoảng sợ, nàng bản năng muốn né ra, Lôi Kì lại hôn lên môi của nàng, cuồng dã hôn sâu làm cho thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, hai tay muốn giãy dụa lại không hề có tí khí lực nào, chỉ có thể tượng trưng để ở trước lồng ngực nam nhân cường tráng.

Hơi thở nóng cháy thuộc về nam nhân không ngừng mạnh mẽ đi vào trong miệng, Diệp Miêu phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, đôi mắt mị hoặc nửa nhắm, bộ dáng kia đúng là phong tình quyến rũ nói không nên lời.

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Miêu, Lôi Kì hưng phấn đến mức thiếu chút nữa là chảy máu mũi.

Hắn cúi đầu, cuồng nhiệt lại ngấu nghiến hôn đôi môi của Diệp Miêu, vị giác tràn đầy hương vị tươi mát thuộc về thiếu nữ.

“Ân…… Ân…… Lôi Kì……” Diệp Miêu toàn thân vô lực tùy ý để Lôi Kì sắp đặt, từ trước nay nàng chưa từng trải qua tình dục, mỗi một tấc da thịt, mỗi một cái tế bào trên người đều bị hắn trêu chọc kêu gào lên, giống như có hàng trăm con thỏ nhỏ không an phận ở phía dưới làn da của nàng nhảy lên.

Nàng yêu Lôi Kì, nàng yêu nam nhân này.

Nàng chỉ cần hắn, hơn nữa từ rất lâu rất lâu trước đây, nàng cũng chỉ muốn hắn mà thôi.

Môi ẩm ướt thuần thục hôn từ đôi môi sưng đỏ hôn xuống, đầu tiên là ở trên cổ mềm mại lưu lại vài quả dâu tây, lúc này mới lưu luyến không rời dời xuống, nhẹ nhàng cắn cắn xương quai xanh.

Da thịt trẻ trung nhẵn mịn bóng loáng, làm cho hắn yêu thích không buông tay, quả thực giống như trái cấm, phát ra mùi hương mê người, hơi thở lại che giấu một tia nguy hiểm.

Mèo hoang nhỏ thật mỹ lệ……

“Lôi Kì…… Tôi muốn anh……” đôi môi kiều diễm sưng đỏ của nàng nhẹ nhàng nói, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, hoàn toàn không thể tin được mình sẽ chủ động nói ra điều này.

Dây thần kinh cuối cùng đang suy xét của Lôi Kì cứ như vậy “Ba” một tiếng bị chặt đứt.

Hắn quyết định làm một dã thú hoàn hoàn toàn toàn. (NTK: Hoàn toàn x2…-.-)

Diệp Miêu thét lớn một tiếng, nhẫn nhịn cắn chặt răng, cỗ xé rách đau đớn trong nháy mắt chà đạp thân hình bé bỏng của nàng, nhưng mà nàng không có khóc cũng không có kêu.

“Lôi Kì…… Em rất yêu anh……”

Từ năm năm trước nàng vẫn luôn yêu hắn như vậy, bây giờ dâng lên thân mình cho hắn, nàng một chút cũng không hối hận, thậm chí còn có một loại thỏa mãn.

“Miêu Miêu…… Em thực sự rất đáng yêu……”

Thân thể hai người bắt đầu toát ra mồ hôi, Diệp Miêu ở trong công kích kịch liệt của nam nhân yêu kiều liên tục, hoàn toàn không xác định được là thật hay là ảo.

Cuối cùng, hai người đồng thời vô lực ngồi phịch ở trên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Qua một hồi lâu, Diệp Miêu mới chậm rãi bò đến bên thân thể Lôi Kì, hoạt động thân mình đang đau đớn, ngoan ngoãn nằm ở bên người hắn, ôm một cánh tay của hắn, ở trên đó cọ cọ.

Lôi Kì nhìn động tác nàng làm nũng giống hệt như mèo con, trong lòng lại là khẽ động, dục vọng vừa phát tiết xong dường như lại rục rịch dâng lên.

“Miêu Miêu?”

“Ân?” Diệp Miêu ánh mắt đã đóng một nửa, đáp lại hắn chính là giọng mũi lười nhác.

“Em có mệt hay không?”

“Hoàn hảo……” Nghĩ một đằng nói một nẻo, còn ngáp một cái thật lớn.

“Chúng ta lại làm một lần nữa được không?”

Cái gì?! Hắn có lầm hay không? Hắn là quái vật a?

Nhưng nàng còn chưa kịp kháng nghị, Lôi Kì đã xoay người hôn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui