Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Một năm sau

Dưới sự kiên trì của Diệp Miêu, dì của nàng cuối cùng cũng đồng ý cho nàng về Đài Loan thi liên khảo đại học, nếu nàng thực sự có thể đỗ được Đại học ở Đài Loan thì sẽ cho nàng ở Đài Loan đi học.

Diệp Miêu lấy lý do chuẩn bị cho cuộc thi, vừa nghỉ học trung học xong liền yêu cầu đến Đài Loan ở nhà Lôi Kì, tưởng rằng Đồng Ninh Ninh sẽ phản đối, nhưng không ngờ dì vừa nghe xong, không nói hai lời mà lại sảng khoái đáp ứng.

Đồng Ninh Ninh dù sao cũng là người từng trải qua kỳ thi liên khảo Đại học, bản thân mình thi còn chưa tính, năm đó Đồng Hân muốn thi liên khảo Đại học, tình cảnh cả nhà nhốn nháo ầm ĩ cãi nhau nàng còn nhớ rõ, đây chính là cái gọi là “Nhà có một thí sinh, cả nhà không an tĩnh”, nàng cũng không muốn nuôi dưỡng một thí sinh ở nhà, cho nên nàng cực kỳ vui mừng ném Diệp Miêu cho Lôi Kì chăm sóc.

Thế nhưng……

“A? Hủy bỏ thi liên khảo Đại học?” Diệp Miêu kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Đã sớm bỏ rồi.” Lôi Kì thấy nàng ngạc nhiên như vậy, có chút buồn bực, “Tin tức cũ rích của em ở đâu mà ra thế? Bây giờ làm gì còn cái Đại học liên khảo nữa? Học đại học quan trọng là phải xin xỏ, phải thi khảo sát, nếu không thì phải thi tuyển Đại học, rồi điểm mới được phân phát đến các trường học.”

Đồng Ninh Ninh và Diệp Miêu đã ở tại Nhật Bản nhiều năm, đối với những cải cách Giáo dục của Đài Loan không hiểu rõ cho lắm, đó là lý do vì sao Diệp Miêu cho rằng chỉ cần trở lại Đài Loan, lấy bằng cấp ngang nhau đi thi liên khảo Đại học là được.

“Vậy…… em học Trung học ở Nhật Bản, làm sao để được đi học Đại học ở Đài Loan đây?”

Lôi Kì cũng không rõ lắm, không thể làm gì khác hơn là đi hỏi em trai Lôi Tường vừa mới tốt nghiệp xong không bao lâu.

“Nếu không học Trung học ở Đài Loan, vậy chỉ có thể dùng cùng cấp học lực đi ghi danh thi tuyển Đại học thôi!” Lôi Tường đẩy đẩy mắt kính, “Nhưng mà Miêu Miêu, tuy rằng là thi tuyển Đại học, nhưng thực chất bên trong cũng giống y như thi liên khảo vậy! Thi cả quốc văn, Tiếng Anh, Toán học, Lý, Hoá, những môn cơ bản… vân vân, không cần lo lắng lắm đâu.”

“Thì ra là vậy!” Diệp Miêu vỗ vỗ ngực, tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện ghi danh dự thi cuối cùng cũng được giải quyết.


=== ====== =======

Trước kì thi tuyển Đại học một tháng.

Ở trong nhà Lôi Kì, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng mèo hoang nhỏ không ngừng oán giận –

“Lôi Kì, nóng quá nha!”

Lôi Kì lập tức bật điều hòa nhiệt độ.

“Lôi Kì, em mệt quá!”

Lập tức có người đến giúp nàng mát xa.

“Lôi Kì, em đã đói bụng.”

Mười phút sau, bốn món mặn, một món canh được bưng lên bàn ăn.

“Lôi Kì, đề toán này em không giải được.”

Người nào đó lập tức gọi điện thoại kêu em trai bảo bối của hắn hỏa tốc* tới giải đề.

*Hỏa tốc: tốc độ của tàu hỏa. Ý nói nhanh chóng cực kì.

“Lôi Kì……”

Dạ dạ dạ, hắn lập tức tới ngay.

Buổi tối, sau khi học xong bài một lúc, Diệp Miêu chuẩn bị ngủ.

Tên nam nhân cả ngày tận tâm tận lực đương nhiên cũng trèo lên giường theo, hy vọng có thể thu hồi lại một chút vốn.

“Lôi Kì, không cần a, mỗi lần làm xong, ngày thứ hai em cũng chỉ muốn đi ngủ, như vậy em sẽ không học bài được. Không học bài được, em sẽ không thi tốt, không thi tốt, em sẽ phải quay về học Đại học ở Nhật Bản, em không muốn đâu! Cho nên trước khi cuộc thi kết thúc, anh vẫn phải “cấm dục” !”

Lôi Kì cực kì đáng thương đành phải yên lặng đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, rồi mới ai oán ôm gối đầu đi ngủ trên sofa ở phòng khách, đem căn phòng duy nhất trong nhà có máy điều hòa để lại cho vị thí sinh vất vả ôn thi.

=== ====== ====== ======

Thật vất vả mới đến cuộc thi hôm đó, Lôi Kì còn đặc biệt xin nghỉ ở công ty ba ngày, đi đến trường thi.

Chỉ thấy ở trong trường thi đều là những nhóm cha mẹ đưa con cháu đi thi, chỉ có hắn là một nam nhân trẻ tuổi tay cầm báo* và nước khoáng, còn không quên để chừa hai ngón tay cầm cây quạt quạt cho Diệp Miêu.


“Miêu Miêu, thi tốt không?”

“Không biết nữa…… Mấy câu hỏi đều khó hết…… có mấy câu em không biết làm.” Diệp Miêu chu miệng lên, đưa tay nhận lấy hồng trà mà Lôi Kì đưa.

Mặt Lôi Kì tái lại.

Đề khó? Không làm được? Vậy chẳng phải công lao của hắn hơn một tháng nay đều là uổng phí?

“Lôi Kì, em nóng quá.”

Dạ dạ dạ, trên tay lập tức tăng sức mạnh, cố gắng quạt.

“Lôi Kì, thi xong, chúng ta ra ngoài dạo được không?”

“Được!” Hắn cố gắng bày ra nụ cười dịu dàng quan tâm.

Đương nhiên được, nhưng mà trước khi ra khỏi cửa, hắn phải ăn nàng cho đến khi đã ghiền mới được.

Hắn đã cấm dục đến độ sắp nghi ngờ mình có phải nam nhân hay không!

“Lôi Kì, cám ơn anh, anh chăm sóc cho em thật tốt. Em hi vọng sau này anh cũng vẫn như thế.” Diệp Miêu khờ dại nói, hoàn toàn không biết sau khi thi xong đại nạn sẽ giáng xuống đầu nàng.

“Đây là đương nhiên, chỉ cần là chuyện có lợi với em, anh đều sẵn sàng làm.”

Chẳng qua là sau này hắn sẽ đòi lại nàng mà thôi. >.<

=== ====== =========

Cuối cùng cũng thi xong.


Diệp Miêu vừa về đến nhà liền vô lực ngã xuống giường.

Lôi Kì đi phía sau nàng buông toàn bộ bao lớn bao nhỏ đồ uống, báo chí, sách tham khảo, đồ ăn vặt, sau đó cũng trèo lên giường, bàn tay to không an phận khẩn cấp vói vào áo trong của nàng, xoa da thịt mịn màng của nàng.

“Lôi Kì, em mệt lắm……”

Hả? Bình thường nàng nói như vậy, hắn sẽ ngoan ngoãn đi vào phòng tắm xả nước a! Nhưng sao hôm nay hắn ngược lại càng sờ càng hăng say?

“Lôi Kì!” Nàng làm bộ tức giận.

Cũng vô dụng!

“Lôi Kì?!” Lần này nàng có chút kinh hoảng.

“Miêu Miêu ngốc! Bây giờ đã thi xong rồi, ngày lành của em cũng đã hết!”

“Oa –” Tiếng kêu thảm thiết chỉ kêu được một nửa, sau đó bị gián đoạn một cách cực kì mờ ám.

“Mèo hoang nhỏ này, hại anh cấm dục lâu như vậy, tối hôm nay anh nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời, cho em ba ngày không xuống giường được!”



Toàn văn hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui