Tiểu Mãn

Đúng là lần đầu hắn thấy có người ăn... tận sáu quả trứng cho bữa sáng.

════ ⋆★⋆ ════

Chuông reo rồi mà phòng học ầm như cái chợ vẫn không yên tĩnh nổi, hơn mấy phút đồng hồ trôi qua, tiếng ồn vẫn không có ý định giảm bớt.

"Chủ nhiệm lớp chúng ta là ai thế? Vẫn chưa đến sao?" Lý Mãnh đi vệ sinh xong vào lớp từ cửa sau, ban đầu cậu ta khom lưng xuống đi như mèo, vừa thấy trên bục giảng không có ai thì lập tức đứng thẳng lên đi.

Bên ngoài hành lang đã khá yên tĩnh, không biết lớp học thần tiên nào thậm chí đã vang lên tiếng đọc sách, cứ như chỉ còn riêng lớp bọn họ không được ai để ý.

"Không phải Hoàng Tứ Hải chứ?" Lý Mãnh hỏi, miệng cứ chóp cha chóp chép không biết đang nhai gì.

"Không đâu." Bạn cùng bàn của cậu ta lắc đầu, "Ban nãy tôi vừa mới thấy thầy ấy vào lớp 13 mà."

"Ổng vào lớp 13 rồi hả? Xem ra nhà trường vẫn bảo vệ chúng ta." Lý Mãnh móc mấy viên kẹo ra khỏi cặp sách, trái phải trước sau ném mỗi phía một ít.

Lúc quay đầu đưa cho Liễu Tiểu Mãn, cậu ta lại liếc sang chỗ Hạ Lương, vừa trống không vừa sạch sẽ, thế là không quăng lên trên nữa mà đặt cả hai viên lên mặt bàn cậu.

"Cảm ơn." Liễu Tiểu Mãn không cầm lên ăn, chỉ cảm ơn trước một câu.

"Như lời ông nói." Bạn cùng bàn của Lý Mãnh thì không khách sáo như cậu, "soạt" một tiếng xé rách vỏ kẹo, nhai răng rắc trong miệng giống Lý Mãnh, "Cả lớp 13 đều là học sinh nghệ thuật và thể thao, không cùng một đơn vị với chúng ta. Năm nào Hoàng Tứ Hải cũng dạy lớp Thể dục, qua lớp 13 xong rồi đến hành hạ chúng ta thì đúng là không còn gì để nói."

"Cũng đúng." Lý Mãnh gật đầu, gác một cánh tay lên lưng ghế dựa, xoay cả người lẫn đầu lại nói chuyện với Liễu Tiểu Mãn, "Nè Liễu Tiểu Mãn, thành tích của cậu rất tốt nhể?"

"Đúng đấy, tôi cũng nhớ thế." Bạn cùng bàn của cậu ta cũng chống cánh tay quay đầu lại, bày ra tư thế y chang Lý Mãnh soi gương, người trái kẻ phải hỏi Tiểu Mãn, "Sao cậu lại lưu lạc đến tiểu đội của bọn tôi?"

"Tôi nhớ năm ngoái cậu tham gia thi tháng hay thi giữa kỳ nằm trong top, còn nhận được bảng vàng danh dự nữa." Lý Mãnh còn nói.

"Thi giữa kỳ." Bạn cùng bàn của cậu ta nói tiếp, "Chủ nhiệm lớp bọn tôi còn khen lấy khen để."

Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, Liễu Tiểu Mãn chỉ cười, lắc đầu nói: "Không, đúng dịp thôi."

Nói xong, cậu tiếp tục lật sách đọc từ vựng tiếng Anh.

Thật ra tôi cũng rất muốn biết.

Liễu Tiểu Mãn nghĩ thầm.

Bên tai cậu lại vang lên câu "Rất tốt" của Phàn Dĩ Dương ban sáng, giờ lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí sôi nổi của bạn học mới nên tâm trạng cậu có phần sa sút.

Một lớp chọn như lớp của Phàn Dĩ Dương, những lúc thế này chắc chắn đã tiến vào trạng thái học tập từ lâu rồi, nào có thời gian cười đùa nhốn nháo như vậy.

Dường như khoảng cách giữa con người được ông trời đo bằng thước, sẽ bị đủ thứ chuyện nới rộng ra, vĩnh viễn không thể bù đắp được trong khoảng thời gian một sớm một chiều.

"Tôi nói cậu nghe nè, học sinh giỏi mấy cậu thú vị lắm nhé." Bạn cùng bàn của Lý Mãnh cong đốt ngón tay gõ cạch cạch lên lưng ghế, "Càng học giỏi thì càng thích vờ vịt, tôi mà đạt được thành tích ấy thì đã leo cây từ lâu rồi, ai hỏi tôi đều..."

"Rầm, rầm!"

Liễu Tiểu Mãn còn đang suy nghĩ vì sao thành tích tốt lại muốn leo cây, hai tiếng đập cửa hết sức mạnh mẽ khiến cả lớp học đang ầm ĩ trở nên im bặt giữa chừng.

Lý Mãnh và bạn cùng bàn vội vã ngồi thẳng về, Liễu Tiểu Mãn nghe thấy Lý Mãnh nhỏ giọng "Đệt" một tiếng, nói nhanh: "Thượng Lương Sơn! Ổng không bằng Hoàng Tứ Hải đâu!"

Liễu Tiểu Mãn có nhớ mang máng cái tên Thượng Lương Sơn này.

Hình như cũng là giáo viên tổ Thể dục, do ông sở hữu cái tên lạ, lên lớp khá nhiều chuyện, lề mề, thẳng thắn... nên từng được bạn học trong lớp nhắc đến mấy lần.

Cậu không cần học tiết Thể dục, cũng không có hứng thú với những lời đàm tiếu về giáo viên, nhưng thi thoảng vẫn nghe đến tên họ dù chưa gặp được người thật.


Không ngờ hôm nay gặp được ở đây.

Liễu Tiểu Mãn nhìn lên bục giảng, thấy một người đàn ông trung niên cao lớn chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớp, mày nhíu sâu cứ như tờ giấy nhám bị vò nhàu nhĩ, ánh mắt nặng nề quét khắp cả lớp.

Ít nhất cũng phải quét đến hai phút.

Sau khi sự im lặng đột ngột qua đi, lại có người——Ví dụ như Lý Mãnh và bạn cùng bàn của cậu ta đang đầu sát bên đầu thì thầm nói chuyện, người thầy này vẫn không thấy nói năng gì, chỉ đứng ở cửa nhìn vào người đang nói chuyện.

Nhìn chòng chọc lần lượt từng người một.

Có lẽ trong lớp có không ít học sinh từng được ông dạy, bị ánh mắt của ông quét qua, nhiều người gãi đầu né tránh ánh mắt ông.

Mãi đến khi nhìn hết cả lớp, đến cả âm thanh dịch ghế và lật sách trong lớp cũng biến mất, ông mới bước đi, hệt như một chú gấu đen sải bước lên bục giảng từ cửa.

Thượng.

Ông viết từng nét chữ lên bảng đen.

"Tôi họ Thượng, trong số các em có không ít người biết tôi, tôi cũng vậy, biết được kha khá các em." Thầy Thượng chống hai tay xuống bệ giảng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

Giáo viên Thể dục thật sự được làm chủ nhiệm lớp sao?

Không ít người trong lớp nghĩ thầm.

Thượng Lương Sơn lập tức trả lời tất cả sự nghi vấn của mọi người.

"Bắt đầu từ bây giờ, tôi, chính là chủ nhiệm lớp các em. Chúng ta——Tôi và các em, toàn bộ lớp 12 này, bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu từ bây giờ..." Ông đang nói thì hơi dừng lại, giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.

"8 giờ 27 phút..." Ông nghiêm túc đọc thời gian lên, "Kể từ giây phút này, tôi yêu cầu mỗi em đều phải hình thành một tư tưởng trong lòng."

"Tư tưởng nào đây?" Thượng Lương Sơn dừng lại, chắp tay sau lưng xoay vài vòng trên bục giảng, giống như đang đợi tri âm.

Tiếc là không ai hiểu rốt cuộc ông muốn nói gì, trong đầu Liễu Tiểu Mãn còn đang mất khống chế chạy phụ đề: Thượng Lương Sơn, cái tên này... Không biết người đàn ông lớn tuổi họ Thượng này có ý định gì đây?

"Tư tưởng này chính là, ý thức..." Không có ai đáp lại nên Thượng Lương Sơn chỉ có thể tự bổ sung nốt nửa câu sau, "——tôn vinh tập thể."

Ông nói câu này với sự nhấn mạnh không thể tin nổi, ngay khi âm cuối cứng nhắc vang lên, không biết ai đang nghẹn trong cổ họng mà bật cười thành tiếng.

Có vài khoảnh khắc là như thế, theo lý mà nói bầu không khí phải căng thẳng mới đúng, giờ lại trở nên buồn cười không nói nổi.

Mà kiểu cười này, từ trước đến nay luôn là một truyền mười, mười truyền trăm.

Thượng Lương Sơn trên bục giảng đã cau hàng mày giấy nhám sâu hơn nữa.

Ông gõ lên mặt bàn giáo viên, "Ai vừa cười đứng dậy ngay cho tôi."

"Các em chỉ còn một năm rưỡi ngắn ngủi nữa là thi Đại học, lúc này có người vẫn còn cười được? Không thể không nói mấy em vô tâm được." Ông lại đi tới đập cửa.

"Nghe đi, khối 12 phía đối diện đang làm gì? Những lớp khác đang làm gì mà mấy anh mấy chị vẫn còn cười được?" Thượng Lương Sơn hỏi.

Ánh mắt Liễu Tiểu Mãn vẫn theo sát ông, nghe vậy, cậu cúi đầu xuống ép bản thân đọc từ vựng tiếp.

"Tôi đang rất nghiêm túc nói với các em thì tôi cũng thử tôn trọng các em, các em cũng nên tôn trọng tôi." Thượng Lương Sơn quay trở lại bục giảng lần nữa, chống hai tay ra trước, "Dù sao sau này tôi vẫn phải dẫn dắt các em đến khi thi Đại học, đừng có ai làm gì quá mất mặt."

"Trong lớp học này, tôi chỉ cần thấy các em học tập, ai không muốn học thì ra ngoài chạy 100 vòng sân trường." Ông rất nghiêm khắc nói.

Nếu là những câu nói trước, Liễu Tiểu Mãn còn cảm giác được đây là điều một chủ nhiệm lớp cấp ba sẽ nói, nhưng đến câu này, cuối cùng cậu cũng hoàn toàn cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng về cách sắp xếp giáo viên cho những lớp cuối cùng.


Như thế này đâu có giống một chủ nhiệm lớp giàu kinh nghiệm nên nói.

Có lẽ các bạn học trong lớp cũng nghĩ như cậu, trong nháy mắt lại xì xào bàn tán.

"Im lặng, im lặng." Lông mày Thượng Lương Sơn sắp cắt được cả bánh gato, ông đứng trên bục giảng vỗ bàn một phát.

Lý Mạnh dựa vào động tác vò tóc xoay nửa mặt qua, biểu cảm ra chiều "Tui phục rồi".

Liễu Tiểu Mãn nhìn cậu ta, đột nhiên thấy con đường phía trước trở nên mờ mịt.

Dù khiến cậu hoang mang thì nó vẫn đang tiếp tục.

Thượng Lương Sơn đã quen giờ Thể dục của mình, đối chiếu danh sách điểm danh từng người một, học sinh được gọi tên phải đứng dậy giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Ông gọi một cách hoa mỹ thì đây là để tăng tốc độ làm quen giữa các học sinh lớp mới với nhau.

Hình thức tốn thời gian khiến người ta ngại giới thiệu bản thân trước tập thể như này, Liễu Tiểu Mãn mới chỉ chính thức được trải nghiệm một lần, là hồi khai giảng cấp hai.

Thế nhưng cậu vẫn nghiêm túc lắng nghe bài giới thiệu của từng bạn một rồi ghi nhớ.

Cho dù là lớp học nào thì phần lớn học sinh đều bình thường, có thể khiến người ta nhớ kỹ chỉ có vài cá nhân sôi nổi nhất.

Trong lớp 12 hiện tại có lẽ chỉ có ba người, Hàn Tuyết Bích, Đầu cá và bản thân Liễu Tiểu Mãn.

Hàn Tuyết Bích cứ như đi diễn thuyết, tự giới thiệu bản thân khiến cả lớp choáng luôn. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, rành rọt đọc hết mấy chức vụ lớp mình từng đảm nhiệm năm lớp 10, cuối cùng còn không quên nhắc đến chiến hữu đắc lực Đầu cá của mình.

"Tốt lắm." Thượng Lương Sơn gật đầu lia lịa, đánh dấu vài nét vào tên Hàn Tuyết Bích, chỉ định cô làm lớp trưởng luôn cho đến khi chính thức triển khai tranh cử ban cán bộ lớp.

Hàn Tuyết Bích nghiêm túc tiếp nhận nhiệm vụ này, cằm bạnh ra.

Trái ngược lại là Lý Mãnh, đến khi thật sự thể hiện trước mặt mọi người, cậu ta y như đứa trẻ con, miệng cứ như ngậm quả táo, đọc đúng một câu "Tôi là Lý Mãnh" rồi rụt người đặt mông ngồi xuống.

Còn về phần Liễu Tiểu Mãn, cậu cũng quen rồi, ngay giây phút tên cậu được gọi, ánh mắt của cả lớp đồng loạt tập trung lại, cậu chỉ nói một câu "Chào mọi người, tôi tên Liễu Tiểu Mãn" rồi không nói gì thêm.

"Trước đây em học lớp 8 sao?" Ánh mắt Thượng Lương Sơn chuyển từ danh sách lên mặt cậu, cánh tay đảo qua đảo lại.

"Vâng." Liễu Tiểu Mãn gật đầu.

"Em ngồi chỗ đó có nhìn thấy rõ không?" Thượng Lương Sơn hỏi.

Liễu Tiểu Mãn vẫn nhìn được rõ ràng chữ "Thượng" trên bảng, gật đầu nói: "Có ạ."

"Ngồi xuống đi." Thượng Lương Sơn vẫy tay với cậu.

"Hạ Lương." Nhắc đến cái tên cuối cùng, rõ ràng Thượng Lương Sơn hơi khựng lại.

Ông quét mắt từ danh sách nhìn xuống cả lớp, lông mày lại xoắn vào.

"Hạ Lương đâu?" Ông hỏi.

Ánh mắt của tất cả mọi người lại đồng loạt nhìn xuống hàng cuối cùng.

Liễu Tiểu Mãn cảm thấy cả học kỳ trước mình cũng không xuất đầu lộ diện nhiều bằng một tiết học hôm nay.

Cậu nhìn cặp sách của Hạ Lương, chỉ có thể đứng bật dậy nói: "Anh ấy tới rồi, xong lại ra ngoài rồi ạ."

"Em ấy đi đâu?" Rõ ràng Thượng Lương Sơn không vui, vừa mới hỏi xong lại tiếp tục: "Em với em ấy ngồi cùng bàn sao?"


Liễu Tiểu Mãn lắc đầu trước, "Em không rõ nữa."

Rồi lại gật đầu, "Vâng ạ."

"Khi nào Hạ Lương về thì bảo em ấy đến phòng làm việc tìm tôi." Thượng Lương Sơn không nói thêm gì nữa, khi chuông tan học vang lên, học sinh các lớp khác đều đứng trên hành lang dáo dác ngó vào trong lớp.

Ông cuộn tờ danh sách thành hình ống, chắp tay sau lưng ra khỏi phòng học.

Tiếng kêu rên vang lên khắp lớp.

Mãi đến khi hết tiết thứ hai Hạ Lương mới về lớp.

Liễu Tiểu Mãn ngửi thấy mùi của hắn trước, sau đó nghe thấy động tĩnh kéo ghế bên cạnh, lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn người kia ngồi xuống cạnh cậu.

Không phải mùi gì hay ho, là mùi thuốc lá.

Sáng nay còn chưa ngửi thấy, bây giờ cũng không nồng lắm, nhưng vẫn theo từng động tác, như ẩn như hiện chui vào mũi.

Hai tiết không vào học là để đi hút thuốc sao?

Hạ Lương ngồi ghế rất chấp chới, hắn kéo ghế ra sau rộng thêm nửa đoạn so với cậu, hai chân dài không đặt xuống mà gác lên cổ chân nhau, một tay hắn cầm điện thoại đánh chữ không nhanh không chậm, một tay còn lại thò vào ngăn bàn móc được cái túi gì đó.

Liễu Tiểu Mãn vô thức nhìn theo tay hắn, thấy cái tay kia khựng lại dưới ngăn bàn một lát, sau đó móc ra được một túi nhỏ đựng trứng luộc nước trà.

Lần này Liễu Tiểu Mãn cũng khựng lại.

Hạ Lương nhìn trứng, cũng khựng lại.

Ăn trứng luộc nước trà cho bữa sáng không có gì lạ, nhưng đúng là lần đầu hắn thấy có người ăn... tận sáu quả trứng cho bữa sáng.

Hạ Lương dùng ánh mắt đếm nhanh một lượt.

Con số này cũng nhiều quá rồi đấy.

"Của cậu à?" Hắn quay đầu nhìn Liễu Tiểu Mãn.

"Ừ." Liễu Tiểu Mãn đáp, cậu quên không cất trứng luộc nước trà đi.

Bút bi cầm trên tay rơi xuống mặt sách, cậu bấm thu ngòi bút lại, muốn vươn tay lấy lại trứng nhưng thấy ngại quá.

Liếc thấy hai viên kẹo Lý Mãnh cho cậu để ở góc bàn, cậu hơi do dự, mở miệng nói: "Anh muốn ăn thì cứ ăn đi."

Hạ Lương khó hiểu nhìn cậu, quăng túi trứng sang mặt bàn của Liễu Tiểu Mãn.

Thấy lòng bàn tay mình dính vệt nước, hắn lại không nhịn nổi hỏi Liễu Tiểu Mãn, "Có giấy không?"

"Có." Liễu Tiểu Mãn nhét trứng luộc nước trà vào trong ngăn bàn, vội kéo cặp sách ra lấy giấy bên trong.

Cậu không mang theo bịch giấy nhỏ mà là loại giấy cuộn dùng ở quán cơm.

Ít nhất năm năm qua Hạ Lương chưa từng thấy ai mang theo loại giấy này đến trường học.

Trứng luộc nước trà kết hợp với giấy cuộn.

Trên người còn thoang thoảng mùi dầu mỡ không nói rõ được.

Hắn nhìn Liễu Tiểu Mãn luống cuống tay chân xé giấy ra mãi, cứ như trong cặp sách có cất bánh xe, kéo mãi mà vẫn không thấy đầu dải giấy đâu. Hắn nhíu mày, tự xé một đoạn ngắn, vò trong lòng bàn tay vài lần rồi tiện tay vứt lên mặt bàn.

Liễu Tiểu Mãn lại xé thêm vài mẩu, lau luôn cả ngăn bàn của Hạ Lương, nhặt cục giấy trên bàn mang xuống góc vệ sinh vứt đi, quay lại ngồi ngay ngắn nhét nửa mẩu giấy thừa vào cặp sách.

"Chủ nhiệm lớp bảo anh đến phòng làm việc tìm thầy." Đang nhét dở, cuối cùng cậu mới nhớ ra chuyện quan trọng.

"Ai?" Hạ Lương giơ tay đẩy cửa sổ ra.

"Thầy Thượng." Liễu Tiểu Mãn ngẫm lại, bổ sung thêm: "Thượng Lương Sơn."


"Ờ." Hạ Lương như không quan tâm, không ngước mắt cũng chẳng nhấc mông lên, lấy tai nghe trong cặp ra nhét vào tai, kéo mũ áo khoác lên nằm bò ra bàn.

Như này là không có ý định đi sao?

Liễu Tiểu Mãn nhìn chằm chằm gáy hắn qua lớp mũ, cũng không muốn nói nhiều với hắn, nhẹ nhàng nhấn ngòi bút ra làm bài tiếp.

"Cộc cộc."

Còn chưa đọc xong một câu hỏi trắc nghiệm, cửa sổ kính lại bị gõ.

Liễu Tiểu Mãn nghĩ thầm có phải mình cũng nên đeo tai nghe không, chỉ nghe thấy tiếng Phàn Dĩ Dương gọi cậu xen lẫn ý cười, "Tiểu Mãn."

Cậu ngẩng phắt đầu lên, Phàn Dĩ Dương đang chống hai cánh tay lên bệ cửa sổ bên ngoài, mắt cong cong nhìn cậu.

"Anh Dương Dương." Liễu Tiểu Mãn cũng cười, ngồi thẳng người dậy, nghiêng người về phía trước, "Sao anh lại đến đây?"

Phàn Dĩ Dương nhấc chiếc dây màu xanh lam đeo trên cổ, cầm thẻ kiểm tra trực nhật cho cậu xem.

"Đi ngang qua." Anh nói: "Tiện thể xem chỗ ngồi mới của em."

"Thần tiên tạt ngang qua." Anh chàng cộng sự đi cùng anh phe phẩy bảng kiểm tra trong tay, lớn tiếng nói: "Bọn học sinh giỏi toàn rẽ ngoắt vào một tầng xong gọi là đi ngang qua."

Phàn Dĩ Dương không để ý tới anh ta, chớp mắt nhìn Liễu Tiểu Mãn.

Liễu Tiểu Mãn ngượng ngùng mỉm cười.

"Lần này em không ngồi sát cửa sổ sao?" Phàn Dĩ Dương nhìn Hạ Lương đang nằm bò ra bàn không thấy mặt đâu, hỏi.

"Vâng, không ngồi." Liễu Tiểu Mãn không muốn nhắc đến những chuyện này, thuận miệng đáp.

Lần này cậu không dám quên trứng luộc nước trà nữa, lấy một cái túi nilon nhỏ chưa dùng lần nào từ trong cặp sách, bọc túi trứng để trong ngăn bàn đứng dậy muốn đưa cho Phàn Dĩ Dương.

"Anh Dương Dương, cho anh này, ông nội bảo em mang cho anh." Giữa cửa sổ và chỗ ngồi của cậu vướng Hạ Lương, cậu sợ đụng vào hắn nên vươn thẳng cánh tay qua đầu Hạ Lương, định đưa ra bên ngoài.

"Không cần đâu, anh ăn rồi, em ăn đi." Phàn Dĩ Dương không hề nhìn, khua tay đẩy thẳng về cho cậu.

"Em cũng ăn rồi." Liễu Tiểu Mãn vẫn muốn cho anh.

"Gì đấy?" Nam sinh đằng sau nghển cổ nhìn sang, "Tao còn chưa ăn nè."

"Sao mày lại chưa ăn? Chẳng phải vừa mới lượn qua hai căng tin à?" Phàn Dĩ Dương quay đầu nhìn anh ta.

"Còn chẳng phải do rẽ qua tầng này nên bị tiêu hóa hết rồi sao?" Anh chàng kia hay đi cùng Phàn Dĩ Dương nên từng gặp Liễu Tiểu Mãn vài lần, cũng không khách sáo, lướt qua bả vai Phàn Dĩ Dương thò vào cửa sổ nhận lấy.

Còn vừa lấy vừa cười, nói: "Anh Dương Dương là anh, anh Hàng Hàng cũng là anh, anh nào ăn mà chẳng được."

"Mày không cần mặt mũi à?" Phàn Dĩ Dương cười cản anh ta lại.

Đưa cho bạn bè của Phàn Dĩ Dương cũng được, Liễu Tiểu Mãn không tiếc.

Thế nhưng cửa sổ rộng quá, ba người họ tay lỡ tay, ông anh Hàng Hàng kia một ngón tay không kịp túm chặt, túi trứng luộc nước trà trượt khỏi tay Liễu Tiểu Mãn rơi xuống dưới.

"Bịch!"

Thật khó để miêu tả được tiếng vang trầm thấp này, nói nhẹ không nhẹ bảo nặng cũng không nặng, Liễu Tiểu Mãn ngẩn người, nhìn Hạ Lương bị trứng rơi trúng gáy vẫn chưa phản ứng kịp.

Âm thanh này vẫn chưa dừng ở đây, bọc trứng nhỏ đập vào gáy, sau đó lại lăn xuống mặt bàn, tiếng "cộc cộc" vang lên liên hoàn.

Phàn Dĩ Dương nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng nhấc bọc trứng luộc nước trà lên trước.

Mấy người cứ cứng đờ ra vài giây, cuối cùng Hạ Lương đang gục mặt xuống bàn cũng giơ cánh tay lên, kéo tụt dây tai nghe ra, ngồi dậy từ mặt bàn.

___

Lời editor: Mình đã check kỹ lại raw rồi nên chắc không phải edit nhầm, vẫn chưa rõ hồi lớp 10 Tiểu Mãn học lớp 3 hay lớp 8. Để mấy chương nữa hiểu rõ hơn, sai ở đâu thì mình sẽ bổ sung sau.

Với lại mình cũng hơi phân vân vụ xưng hô, không biết nên để Tiểu Mãn gọi Hạ Lương là anh hay cậu, tại sau này mình sợ lại có mấy khúc "gege" hỏn lọn thì chết dở =))) Nhưng thôi, hiện tại mình cứ để TM gọi anh cho đúng với bối cảnh thực tế là HL đang bị lưu ban nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận