“Nếu Sa Hiên thúc thúc muốn mời khác, thì chúng ta phải đến ‘Thính Phong’ một chuyến, cũng tiện thể ăn bù cho ba ngày này đã không được ăn uống đầy đủ luôn.” Chỉ Yên gian xảo cười, nhân cơ hội đả kích, đề nghị.
“Hạ Vũ Thính Phong? Là hai tửu lâu trí danh, một cái ở phía tây, một cái ở phía đông. ‘Thính Phong’ lầu cao, vị trí xa, được đặt mở một nơi rất yên tĩnh, thanh nhã. ‘Hạ vũ’ thì được làm bằng trúc, mỗi khi mưa xuống lại giống như nghe được một khúc nhạc của thiên nhiên vậy.”
(đoạn trên chém triệt để, cắt câu lấy nghĩa vì bạn nó không có raw, cũng chả hiểu đoạn trên nó mô tả như thế nào =.=!!)
“Hạ Vũ và Thính Phong, có thể nói là nơi hội tụ của chúng quý tộc quyền thế, mỗi một lần đi vào không mất một nghìn kim tệ là không thể, quả thật rất xứng với danh khí của nó.”(??)
Mặc dù Sa Hiên không để ý một chút bạc vụn này, nhưng vẫn không nhịn được co giật khóe miệng: Tiểu nha đầu này lúc nào cũng không quên xảo trá mà. Bất đắc dĩ lắc đầu, tầm mắt lại lần nữ dừng trên người vật nhỏ trong lòng: “Toa Nhi không lên tiếng, tiểu thúc thúc xem như ngươi cam chịu nha?”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng vươn ra, Sa Hiên nâng cằm Sa Toa lên, khiến ánh mắt nàng phải đối diện với mình.
Da trắng như ngọc, môi hồng như hoa đào, đôi mắt trong suốt sáng ngời như mỹ ngọc, lúc này lại bao phủ một tầng hơi nước, lông mi run run, giống như một con thú nhỏ bị thương, uất ức mà ẩn nhẫn, người luôn có vẻ tùy tiện như nàng dường như chưa bao giờ xuất hiện vẻ mặt như thế này cả.
Trái tim Sa Hiên hung hăng thắt chặt lại, con ngươi co rụt, bàn tay đang nắm cằm nàng bỗng nhiên dùng sức, mày kiếm nhăn thành hình chữ xuyên(川).
“Toa Nhi?” Giọng nói hơi khàn khàn, ám ách, mang theo vạn phần thương tiếc, trong ngực lại quanh quẩn một loại cảm tình xa lạ. Nhìn thấy ánh mắt ướt át của Sa Toa, không hiểu sao trong lòng hắn như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đớn vô cùng.
Sa Long nhíu mày, im lặng đứng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Yên phát lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lạc Ánh Tuyết cũng không che giấu sự chán ghét và khó chịu của mình: “Nơi này không có chuyện của các ngươi nữa, các ngươi có thể đi rồi.” Giọng nói lạnh lẽo, mang theo áp lực không cho phép kháng cự, giống như một vương giả đang ra mệnh lệnh cho thần dân của mình vậy.
“Hừ, chúng ta đi!” Ánh mắt Lạc Ánh Tuyết run lên, khuôn mặt yêu kiều xẹt qua một tia căng thẳng, phất tay áo, hừ nói với đồng bạn, nhưng trong lòng cũng âm thầm lăng trì Chỉ Yên hàng trăm hàng ngàn lần: Con nhóc này luôn phá hư chuyện tốt của nàng, tính luôn lần trước, sẽ có lúc nàng tìm được cơ hội đòi lại tất cả. Hừ, đã đắc tội Lạc Ánh Tuyết nàng, thì đừng hòng nghĩ được yên ổn!
Sau khi đám người Lạc Ánh Tuyết rời khỏi, lúc này, ở đây chỉ còn lại bốn người Chỉ Yên, Sa Long, Sa Toa và Sa Hiên.
Không khí rất vi diệu.
Rốt cuộc nước mắt trong mắt Sa Toa cũng không nén được chảy ra, thân thể nàng co lại, vùi sâu trong lòng Sa Hiên, khóc rất thương tâm.
Kiên cường như nàng, lại không thể ngăn được cảm giác đắng chát trong ngực. Đối với tiểu thúc thúc, từ rất nhỏ rất nhỏ, nàng đã nảy sinh dục vọng chiếm hữu rất mạnh với hắn, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi giây, nàng đều muốn quấn lấy hắn, bên cạnh hắn, trở thành cái đuôi của hắn.
Uất ức của nàng, che giấu của nàng, còn có sự sợ hãi không muốn người khác biết, đều không lúc nào không tra tấn nàng.
Tình cảm nhiều năm che giấu, trong nháy mắt này đã hoàn toàn bùng nổ. Nhìn nữ nhân khác quấn lấy hắn, nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, nàng lập tức nghĩ đến chính mình, sợ rằng nếu không phải bởi vì bọn họ có quan hệ thúc cháu, có phải hắn cũng sẽ đối xử với nàng như vậy không?
Nhiều lúc nàng nhịn không được nghĩ muốn nói cho hắn biết mọi chuyện nhưng cuối cùng lại thất bại mà về. Nàng không sợ người ta cười nhạo, không sợ miệng lưỡi người ngoài, nhưng lại sợ ánh mắt hắn nhìn nàng không còn ấp áp, không còn cưng chìu như trước nữa, nàng sợ từ nay về sau biến thành một con quái vật trong mắt hắn, biến thành một sự tồn tại khiến hắn phải ghê tởm.
Lúc huấn luyện thể lực, lời nói của Yên Nhi như một tia sáng, chiếu rọi những lo lắng, bất an trong lòng nàng, thậm chí, ở thời điểm ấy, dường như nàng đã nhìn thấy hạnh phúc đang vẫy gọi nàng tiến về phía nó. Đúng vậy, thích thì dũng cảm nói ra, nhưng có điều, giờ khắc này, nàng lại không lấy ra được chút dũng cảm nào, nàng sợ, sợ thế giới của nàng từ nay sẽ không còn bóng dáng của tiểu thúc thúc nữa. Đau khổ của nàng, có ai có thể hiểu được đây?
Con ngươi Chỉ Yên co lại, nhìn bóng dáng đau lòng, cô tịch của Sa Toa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy phiền chán một trận, hận không thể trực tiếp tiến lên, kề dao vào cổ Sa Hiên, lệnh cho hắn yêu thích nàng ấy, cưng chìu nàng ấy, che chở nàng ấy.
Nếu không phải vì nghĩ cho tôn nghiêm của Sa Toa, nàng đã nói ra nguyên nhân Sa Toa đau khổ như vậy rồi. Vì cớ gì người bị tổn thương luôn là nữ nhân, vì cớ gì nam nhân không thể thông minh hơn một chút, hy sinh hơn một chút?
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Chỉ Yên lại lần nữa trở về kiếp trước, cái gã luôn lời ngon tiếng ngọt nói yêu nàng, cuối cùng cũng là người tổn thương nàng sâu nhất. Tình yêu luôn là như thế này, đã định sẵn người yêu trước nhất định sẽ bị tổn thương. Nàng chỉ hy vọng, Sa Toa không cần dẫm vào vết xe đổ của nàng, hy vọng nàng ấy có thể thật sự hạnh phúc.
Con ngươi như ngọc lục bảo của Sa Long hiện lên một tia mê mang: Sa Toa không hiểu sao lại đau lòng, sau đó gương mặt của Yên Nhi cũng bị u sầu bao phủ, các nàng làm sao vậy?
Chua xót và cô tịch lơ đãng trên mặt Chỉ Yên, cái loại biểu tình giống như đã trải qua tang thương, xem thấu lòng người dễ thay đổi, nó như một bàn tay to đang hung hăng bóp chặt tim hắn, khiến khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc của Sa Long cũng dần lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Sa Toa tỷ tỷ.” Chỉ Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, thu lại cảm xúc trong mắt, khóe môi gợi lên một nụ cười mê người, cả người như được bao phủ trong một tầng hào quang lóa mắt giống như được sống lại, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Ừm.” Sa Toa hừ nhẹ, từ trong lòng Sa Hiên ló đầu ra nhìn, khuôn mặt đỏ gay, hai mắt cũng xưng lên, khiến Sa Hiên nhìn thấy trong lòng cũng không nhịn được căng thẳng, hận không thể hung hăng ôm chặt nàng vào lòng một lần nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Chỉ Yên chủ động vươn tay, im lặng đứng, tươi cười trên mặt như có ma lực, khiến cảm xúc phập phồng trong ngực Sa Toa thoáng bình ổn lại, giống như chỉ cần có nàng ở đây, thì tất cả đều không là vấn đề.
Sa Toa sững sờ, ngẩn ngơ một khắc, buông bàn tay luôn nắm chặt vạt áo trước ngực của Sa Hiên ra, nắm lấy tay Chỉ Yên. Ngay một khắc rời khỏi Sa Hiên, nàng(Sa Toa)hơi nhẹ nhàng thở ra, khúc mắc vẫn rối rắm lúc này giống như được tháo gỡ hoàn toàn, ngay cả tìm cảm vốn di động ở ngoài mặt cũng dần trầm xuống đáy biển: Có lẽ, tất cả đều do nàng cưỡng cầu, cưỡng cầu đến mức bị lạc mất chính mình.
“Được.” Tươi cười sáng lạn, Sa Toa nắm chặt tay Chỉ Yên, đáy mắt trào ra một tia cảm kích: Đúng vậy, nàng là ai, nàng là người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là Sa Toa công chúa xinh đẹp, sao có thể vì chút khó khăn này mà đã chán nản không có tinh thần được. Hơn nữa, người thích nàng có thể xếp hàng từ đầu đường đến cuối đường thì nàng còn lo không có người yêu sao?
Có lẽ là thần giao cách cảm, Sa Toa và Chỉ Yên đồng thời liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều toát ra hào quang mê người. Hai người dáng người khác nhau, tuổi khác nhau, bề ngoài khác nhau nhưng lại giống nhau ở tính tình cuồng vọng, thích làm theo ý mình, mang theo thiên tính của ác ma. Đúng vậy, hai người kia chính là ác ma, che giấu dưới lớp da xinh đẹp là bản tính tà tác, một khi tỉnh lại sẽ gây họa cho nhân gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...