Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã là mười ngày sau, hôm nay là ngày tổ chức
tộc hội. Quảng trường tổ chức tộc hội rộng lớn như vậy mà người tới xem
cũng ngồi rậm rạp chật kín hết cả.

Âu Dương thế gia là võ học
thế gia đứng trong hàng ngũ mười gia tộc đứng đầu của đại lục, nên loại
nghi thức như tộc hội này cũng có liên quan đến sự phát triển lớn mạnh
của gia tộc, tất nhiên sẽ hấp dẫn lực chú ý khắp nơi.

Tại Cẩm thành (chương trước gọi là hoàng thành vì nơi đó là nơi hoàng đế đặt kinh đô, thật ra thành này gọi là Cẩm thành) ngoài thế lực của hoàng tộc, còn lấy thế lực của tam đại gia tộc để duy trì, phân biệt là Âu Dương thế gia, Hạ Hầu thế gia cùng Tư Đồ thế gia.

Âu Dương thế gia mặt ngoài thì thế lực ở trên hai đại gia tộc còn lại
nhưng thực tế mỗi bên mỗi vẻ, tranh đấu gay gắt như cơm bữa. Lần này Âu
Dương thế gia tổ chức tộc hội hai đại gia tộc khác không tránh khỏi sẽ
chú ý dò xét một phen. Người đứng đầu Hạ Hầu thế gia và Tư Đồ thế gia
đều cùng Âu Dương Phong ngồi ở trên đài cao, đi theo hai người bọn họ là những người ưu tú, nòng cốt trong chính gia tộc của bọn họ.

Dưới đài, hàng đầu tiên đều là chỗ của các gia tộc khác ở Cẩm thành, liếc
mắt nhìn lại, chừng mười lăm chỗ hay nhiều hơn một chút, bọn họ hoặc
chuyện trò vui vẻ, hoặc châu đầu ghé tai, phần lớn những người còn lại
lại chú ý đến động tĩnh của tam đại gia tộc trên đài cao, lúc này lại
không có tranh đấu gay gắt như họ tưởng tượng mà đám người Âu Dương
Phong biểu hiện hoàn toàn hòa hòa khí khí, khen ngợi lẫn nhau, quan hệ
hòa hảo khiến người khác ghen tỵ đỏ mắt cùng thất vọng.

"Nghe nói Âu Dương tiểu tử nhà các ngươi đã đạt tới trung cấp linh giả thượng

giai?" Tư Đồ Bá nhíu mày, một bên vuốt râu một bên hâm mộ hỏi.

"Nga, tiểu tử nhà ngươi đã tinh tiến đến độ này rồi?" Hạ Hầu Không đang nhàn
nhã lắng nghe ở một bên đột nhiên cả kinh, kinh ngạc nói.

"Ha ha, hai vị chê cười, Cẩn nhi thực lực còn thấp, còn phải tiếp tục cố gắng!" Âu Dương Phong khiêm tốn khoát tay, trên mặt cũng không áp chế được sự
vui mừng. Có việc gì hưng phấn hơn so với việc khoe con cháu nhà mình
rất có tiền đồ với người luôn cạnh tranh với mình đâu?

"Không
riêng gì Cẩn tiểu tử nhà ngươi, nghe nói chất nữ họ hàng xa cũng không
tồi. Xem ra nhân tài Âu Dương gia xuất hiện lớp lớp, Tư Đồ gia ta vẫn là theo không kịp!" Tư Đồ Bá cười cười, giống như cảm thán nói.

"Đúng vậy, nếu nhà chúng ta cũng có hậu bối lợi hại như Âu Dương Cẩn nhà
ngươi vậy thì tốt rồi!" Hạ Hầu Không gật đầu phụ họa, dối trá khen. Âu
Dương Phong vẻ mặt đắc ý, tuy biết những lời đó bất quá chỉ là mấy lời
khách sáo, nhưng nghe vào tai vẫn thấy rất hưởng thụ.

Một tiếng
trống vang lên, tấ cả thiếu niên đệ tử của Âu Dương gia tham gia lần tộc hội này đều được dẫn tới trung tâm quảng trường, dựa theo chiều cao
theo thứ tự sắp hàng ở trên đài cao phía bên phải. Chỉ Yên tuổi nhỏ
nhất, thân người lại nhỏ nhắn, đứng trong đám người gần như bị che lấp
toàn bộ. Chung quanh truyền đến tiếng nghị luận vui đùa không ngừng, sắc mặt nàng cũng không được tốt, người không biết còn tưởng rằng nàng
khiếp đảm trước cuộc chiến, thân thể mềm mại nhưng gầy yếu dưới ánh mặt
trời có vẻ phá lệ đơn bạc, như thể chỉ một trận gió liền có thể đem nàng thổi bay.


"Âu Dương Chỉ Yên, ngươi xác định muốn tham gia tộc
hội?" Mạnh tiên sinh đứng bên cạnh Chỉ Yên, nhìn nàng hoài nghi hỏi. Làm giáo tập của các thiếu niên đệ tử hắn so với bất cứ ai đều khẩn trương
hơn, bởi biểu hiện của đệ tử không chỉ liên quan đến sự hưng thịnh, vinh nhục của gia tộc, cũng phản ánh chất lượng dạy học của hắn, hắn không
muốn từ tay hắn lại dạy dỗ ra một phế vật giống như Âu Dương Chỉ Yên
trước mắt.

“Mười phần tin tưởng, Mạnh tiên sinh có khuyên nữa ta
cũng không đánh mất ý niệm trong đầu, còn không bằng nghĩ làm thế nào cổ vũ mới là thực tế, nói không chừng đến lúc đó sẽ không thua quá thảm."
Chỉ Yên tà nghễ nhìn hắn, khóe môi nhẹ nâng, mang theo châm chọc nói.

"Ai, ngươi, nha đầu này, ta còn không phải vì muốn tốt cho ngươi sao." Mạnh
tiên sinh sắc mặt đỏ lên, có loại thất bại như bị người nhìn thấu.

"Hy vọng đi!" Chỉ Yên thản nhiên nói, nói xong liền nhắm mắt lại không lên
tiếng nữa. Mạnh tiên sinh hung hăng trừng mắt nhìn nàng cuối cùng thở
hổn hển rời đi, Âu Dương Chỉ Yên này quả thực là khắc tinh của hắn...

Tộc hội tổng cộng phân ra hai giai đoạn, thứ nhất là kiểm tra linh hồn lực
của những thành viên trong gia tộc, tức là cấp bậc tu vi, hai là kiểm
tra kinh nghiệm thực chiến từng người. Dựa theo cấp bậc tu vi, đem những đệ tử thực lực tương đương an bài một tổ cùng luận bàn. Giống Âu Dương
Cẩn loại quái vật cấp thiên tài này, trên cơ bản chỉ cần kiểm tra cấp
bậc tu vi liền trực tiếp thông qua, còn kinh nghiệm thực chiến, đại khái trong cùng thế hệ không có người có thể là đối thủ của hắn.

"Cửa thứ nhất, kiểm tra linh lực, người thứ nhất Âu Dương Bảo!" Người trên
đài vừa dứt lời, một thiếu niên mặt y bào màu xanh nhạt liền đi lên đài, ánh mắt hắn khẽ tránh, khẩn trương mà ngại ngùng.


Tại trung tâm quảng trường, Âu Dương Bảo chậm rãi đi về phía khu vực kiểm tra. Một viên thuần sắc thủy tinh cầu (quả cầu thủy tinh trong suốt một màu) bị miếng vải đen bao trùm đang vững vàng đặt ở trên bàn, thủy tinh cầu
trong suốt trong sáng, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ra ánh sáng hoa mỹ sáng bóng.

Âu Dương Bảo xuất thủ, trong sự chờ mong của mọi
người đặt tay lên thủy tinh cầu, ý niệm vừa động, hơi thở mạnh mẽ thả ra ngoài, chỉ thấy thủy tinh cầu vốn trông như bình thường kia thoáng chốc phát ra hào quang, một đạo hồng quang như ánh bình minh trong khoảnh
khắc tỏa ra, dưới sự phụ trợ của miếng vải đen càng thêm chói mắt.

"Sơ cấp linh giả thượng giai, một người. Người tiếp theo Âu Dương Oánh!"
Trên đài người chủ trì gật gật đầu, gọi tên người tiếp theo, thiếu niên
như trút được gánh nặng, từ trên đài đi xuống dưới.

Âu Dương Oánh sắc mặt bị kiềm hãm, đừng nhìn nàng bình thường ngạo khí hay gây chuyện nhưng chân chính đối mặt với nhiều người như vậy,vẫn có chút khiếp đảm. Đi đến trước đài, khẩn trương đưa tay đặt trên thủy tinh cầu, ý niệm
thả ra, thuần sắc thủy tinh nhất thời biến thành màu cam thản nhiên! (thản nhiên này ý nói quả cầu đổi màu một cách bình thường từ từ không rung động kiểu bất chợt lóe sáng gì gì đó)

"Trung cấp linh giả sơ giai, một người!"

...

Lại một đám thiếu niên đệ tử theo thứ tự lên đài, Chỉ Yên nhìn xem đến nhàm chán, bắt đầu vận chuyển âm dương khí trong cơ thể, hấp thu dương khí
xung quanh.

"Âu Dương Cầm!" Người trên đài vừa gọi tên xong, một
bên đầy thâm ý nhìn Âu Dương Cầm phía dưới liếc mắt một cái, trên mặt
mang ý cười theo nhu hòa.

Trên đài đám người Tư Đồ Bá ánh mắt
sáng ngời, hứng thú nhìn xuống. Một xiêm y màu vàng nhạt mặc trên người
Âu Dương Cầm càng lộ vẻ ngạo sắc, tâm cao khí ngạo, nàng ta từ bên cạnh
Chỉ Yên đi qua, quần áo phiêu phiêu, gợn lên một làn gió thơm. Thiếu

niên đệ tử trẻ tuổi chính trực ánh mắt sáng ngời, nóng rực chăm chú dán
chặt lên bóng hình xinh đẹp kia.

Nếu nói Âu Dương Cẩn là Âu
Dương gia đệ nhất thiếu niên, như vậy Âu Dương Cầm này không thể nghi
ngờ là đại biểu cho những thiếu nữ trong Âu Dương gia, là "Nữ thần"
trong lòng các thiếu niên bọn họ. Xung quanh xao động cuồng nhiệt, Chỉ
Yên ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên khóa tại bóng dáng kia.

Đôi
tay tinh tế đặt trên thủy tinh cầu, không cần một giây, quang mang màu
cam đại thịnh, dưới đài một mảnh cuồng hô, những thiếu niên ngoại tộc
cũng không để ý hình tượng hô to một tiếng, một đám kiệt lực kêu tên Âu
Dương Cầm. Âu Dương Phong một tay vuốt râu, một bên cười đến giống như
lão hồ ly, nhìn Âu Dương Cầm tạo thành oanh động, hắn so với bất cứ ai
đều cao hứng hơn.

"Kế tiếp là tiểu tử Âu Dương Cẩn đó lên đài
đi!" Tư Đồ Bá nghe đệ tử nhà mình cuồng nhiệt hô to, không khỏi bất đắc
dĩ lắc đầu nói sang chuyện khác.

"Ha ha, liền còn lại tiểu tử đó!" Âu Dương Phong vừa dứt lời, liền nghe thấy người chủ trì gọi tên Âu Dương Cẩn.

Âu Dương Cẩn một thân bạch y, cử chỉ thong dong, trong ánh nhìn chăm chú
của mọi người mọi người hờ hững đi lên đài, vài sợi tóc đen không kềm
chế được ở trong gió bay lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao tạc,
toàn thân tản ra hàn khí cự người ở ngoài ngàn dặm, con ngươi đen sắc
bén, thâm thúy u ám, từng bước từng bước, dưới đài liền phát ra âm thanh la hét như sóng thần thổi quét qua. Thanh âm đó, khí thế đó, trường hợp đó, hoàn toàn thắng được gió nhỏ sóng nhỏ mà Âu Dương Cầm đã kích khởi
trước đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận